Edit + Beta: Huyên

Ngụy Vô Tiện đi lang thang không có mục đích, hắn không biết mình đang ở đâu, cũng không biết muốn đi nơi nào, hắn chỉ biết Lam Vong Cơ không có ở đây, mặc dù Lam Hi Thần nói y chưa chết, nhưng hắn vẫn rất đau lòng, Lam Vong Cơ vì cứu hắn, Giang Lục cũng như vậy, Ôn Ninh cũng như vậy, thiếu chút nữa Giang Yếm Ly cũng như vậy rồi.

Hắn tự giễu nói, "Ha ha, Ngụy Vô Tiện, ngươi thật đúng là đồ phế vật mà."

Trong lúc vô tình thoáng nhìn một vòng màu trắng trên cổ tay, Ngụy Vô Tiện khẽ vuốt mấy lần rồi dùng ống tay áo che đi, "Lam Trạm, ta không có bị cừu hận che mờ nội tâm, ta cũng không có giết cả nhà Mạc Tử Uyên và Ôn Triều, cái gì ta cũng làm theo lời ngươi nói, ngươi mau trở lại đi có được không, Tiện Tiện rất nghe lời......"

Sau khi Lam Vong Cơ hôn hắn còn nói một câu, "Đừng để cừu hận che mờ nội tâm của ngươi, đừng nghĩ đến báo thù, tâm của ngươi cũng tinh khiết giống như tên của ngươi vậy[1], ta không muốn ngươi bị vấy bẩn. Nhưng mà, Ngụy Anh, cho dù ngươi muốn làm gì, phía sau của ngươi còn có ta."

Sau khi Ôn Triều và Mạc Tử Uyên chết, vốn là hắn còn muốn diệt toàn tộc Ôn Nhược Hàn và Mạc gia, nhưng bên tao hắn vang lên lời nói này của Lam Vong Cơ, hắn biết Lam Vong Cơ không muốn hắn dính phải máu tươi và cừu hận, không muốn hắn giết chóc quá nặng, hi vọng hắn thuần khiết tốt đẹp như lần đầu tiên gặp nhau vậy. Nhưng Lam Vong Cơ không biết là, không có y, sẽ không còn một Ngụy Vô Tiện hoàn chỉnh nữa, thiếu đi linh hồn thì thân thể sao có thể xem như hoàn chỉnh?

Những năm này hắn đi qua rất nhiều nơi, mỗi một chặng đường đã đi qua, hắn luôn luôn có thể nhìn thấy một vòng màu trắng đứng ở ngay phía trước mình, mấy lần trước đều sẽ nhịn không được mà nhào tới, mỗi lần đều là vồ hụt, nhưng vừa quay đầu lại nào có cái bóng trắng gì? Sau này hắn đứng ở xa xa mà nhìn, có đôi khi thậm chí bên người bóng trắng còn có một đạo hắc ảnh, đến mỗi lúc như vậy thì kiểu gì hắn cũng sẽ muốn đi Tuyết Sơn thăm Lam Vong Cơ, nhưng hắn không dám đi, hắn sợ Lam Vong Cơ không có ở đấy, hắn nghĩ, chỉ cần Lam Hi Thần không truyền tin tức đến đến, Lam Vong Cơ sẽ còn trở lại.

Từ khi sự kiện này đi qua chưa được mấy tháng, Khổng Tước và Miêu Tộc kết thông gia, ngày hôn lễ của Giang Yếm Ly hắn có đi, màu đỏ rất đẹp, hỉ phục càng đẹp hơn, hắn cũng muốn mặc cho Lam Vong Cơ ngắm, hắn nghĩ, Lam Vong Cơ mặc màu đỏ cũng hẳn là nhìn rất đẹp.

Một năm sau Giang Yếm Ly sinh một đứa bé, mời hắn lấy tên cho hài tử, hắn không chút suy nghĩ, nói một câu, Như Lan, quân tử như lan[2]. Quân tử như lam[3], hắn lại nghĩ đến Lam Vong Cơ.

Có đôi khi hắn cũng sẽ đi thăm Ôn Ninh, lúc ấy Ôn Tình là giết hắn ta thật, lúc biến Ôn Ninh trở về làm một cây cỏ, thừa dịp còn chưa khô héo, nàng cắt huyết nhục của mình nuôi nấng, may mà huyết mạch tương liên, sau khi Ôn Ninh hút máu của nàng thì không xảy ra phản ứng không tốt nào, ngược lại còn tốt hơn mấy phần. Lúc Ngụy Vô Tiện đến, Ôn Ninh đã có thể lắc lư lá cây của mình, hắn buồn cười đẩy cậu ta, Ôn Ninh bị lật lên lật xuống như vậy, y như một con lật đật. Hắn lại nghĩ đến tình cảnh lần đầy tiên gặp Ôn Tình, cười nói, bằng không ngươi biến trở về đi ta lại đạp ngươi một đạp, đáp lại hắn là tiếng cười mắng của Ôn Tình và một đám ngân châm vỡ nát.

Thân là nhất tộc chi vương hắn thật đúng rất không xứng chức, đem toàn bộ Hồ tộc giao cho hai người Ngụy Dự Ngụy Lăng quản lý, mình chỉ làm một vị Vương danh nghĩa, thỉnh thoảng trở về nhìn một chút. Có một lần trở về trông thấy Ngụy Lăng đang trêu chọc một con báo nhỏ, con báo nhỏ này lịch sự văn nhã, tướng ngồi đoan chính, hắn cảm thấy giống phiên bản thu nhỏ của Lam Vong Cơ. Ngụy Lăng nói, đây là đứa bé của Báo Tộc, có khả năng là cha mẹ đều chết hết, không ai muốn nó, hắn ta thấy đáng thương nên mang trở về. Ngụy Vô Tiện hỏi nó có tên không, báo nhỏ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện đặt một cái tên cho nó, là Lam Tư Truy. Ngụy Lăng hỏi hắn vì sao không phải là họ Ôn cũng không phải là họ Ngụy, lại là họ Lam? Ngụy Vô Tiện không trả lời, chỉ cười sờ sờ đầu nhỏ của Lam Tư Truy.

Có khi lúc hắn đến Giang gia sẽ mang theo Lam Tư Truy, một tới hai đi Kim Như Lan và nó cũng coi như là quen thuộc, có một lần khi hắn trở về đúng là quên luôn báo nhỏ, ném nó ở Giang gia, chờ lúc hắn quay lại, hai đứa trẻ đã ôm thành một cục không thể tách ra. Hắn trêu ghẹo nói, nếu Như Lan là nữ hài tử, tương lai hắn muốn cưới làm con dâu, kết quả bị Kim Tử Hiên và Giang Trừng mang kiếm ra đánh.

Hắn mang theo Lam Tư Truy đi thăm Lam Vong Cơ, còn để Lam Tư Truy gọi hắn là cha gọi Lam Vong Cơ là phụ thân, hắn luôn luôn nói, Lam Trạm ngươi cứ ngủ như vậy mãi, Tư Truy sẽ bị ta dạy hư, ta sẽ dạy nó uống rượu, dạy nó xem đông cung, dạy nó trêu chọc cô nương, ngươi cứ ngủ nữa ta sẽ đi tìm người khác. Đáp lại hắn vĩnh viễn chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của Lam Vong Cơ.

::::::::::::::::

Tác giả có lời muốn nói: Viết xong xem lại số lượng vừa vặn 1314 từ luôn.

Cái tên Như Lan này khó gọi quá, vậy là đổi thành nhũ danh, thế này thì lớn lên mọi người đều gọi cậu ấy là Kim Lăng rồi. Về phần đứa nhỏ của Ôn gia thì không có quan hệ gì với Ôn Ninh và Ôn Tình _(:з" ∠)_ Nhưng mà vẫn là bé con của Tiện Tiện ~ Hơn nữa còn là bé con của Vong Tiện đó ~

::::::::::::::::

[1] Vô Tiện/无羡: không có ham muốn gì (thivien)

[2] Quân tử như lan/君子如兰: Quân tử tu tâm dưỡng tính, kiệm lấy nuôi đức, không bởi vì cùng khổ mà thay đổi phẩm đức của mình. (baidu)

[3] Lan (hoa lan) trong 'Quân tử như lan' đọc là [lán], còn Lam (màu xanh) trong 'Lam Vong Cơ' cũng đọc là [lán], hai từ này đồng âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play