Edit + Beta: Huyên

......

Hắn cứ ngồi tại chỗ như vậy, tận mắt nhìn Lam Vong Cơ đoạn khí(*) trong ngực mình. Lúc này hắn nên hướng lên trời rống một tiếng hoặc nói gì đó để phát tiết cảm xúc, thế nhưng hắn không làm gì hết, cứ ngơ ngác ngồi đấy, ôm chặt Lam Vong Cơ, không cho phép người khác đụng tới cũng không để ý đến ai, cho đến khi Giang Yếm Ly gọi hắn, hắn mới nhúch nhích đầu một cái.

(*) Đứt hơi thở, ý nói đã chết.

"Sư tỷ?" Lúc mở miệng giọng nói khàn khàn tựa như đã già đi mấy trăm tuổi.

"A Tiện...."

"Sư tỷ tỷ không có xảy ra chuyện gì chứ."

Giang Yếm Ly gật đầu, "Ừm, là Hổ Vương đã cứu chúng ta."

"À," Chuyển động cái cổ nói với Nhiếp Minh Quyết, "Đa tạ Hổ Vương đã cứu sư tỷ ta."

"Chút chuyện nhỏ không tốn sức gì."

"A Tiện đệ.... Lang Vương y...."

"Sư tỷ, tỷ không cần khuyên đệ, đệ biết Lam Trạm y đã chết." Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhìn Giang Yếm Ly, lúc nói lời này, trong mắt không hề có dao động gì.

"Vương...." Ngụy Lăng chỉ vào Ôn Triều và Mạc Tử Uyên nằm trên mặt đất còn một hơi thở hỏi, "Hai người bọn họ nên xử lý như thế nào?"

Nói đến hai người này hắn mới có chút khí tức của người sống, ánh mắt chứa đầy hận ý nhìn Mạc Tử Uyên nói, "Kiếp trước Lam Trạm chết như thế nào, thì ngươi cũng như thế mà xuống dưới bồi tội với y!"

"Về phần ngươi, thiên đao vạn quả(*)."

(*) Hình phạt băm thành trăm mảnh

"Ngụy Vô Tiện ngươi sẽ chết không được tử tế! Lam Vong Cơ chết đáng đời chết tốt lắm ha ha ha ha ha ha ha."

Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên, "Ngươi không cần phải nói những lời này kích ta giết ngươi, vô dụng thôi."

"Ngụy Lăng, ngươi còn chưa động thủ sao?"

"....." Không ai nói câu nào, mặc dù đều cảm thấy có hơi tàn nhẫn, nhưng thế này vẫn là đáng đời bọn họ, tự làm tự chịu.

Hai người kia bị Ngụy Lăng mang đi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, những người khác cũng không biết nên đi hay là ở lại, cũng không ai mở miệng nói câu nào, thẳng đến Lam Hi thần khập khiễng chạy như bay tới, mọi người mới thở phào một hơi.



Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện nói, "Hồ Vương, ngươi nghe ta nói, Vong Cơ đệ ấy còn chưa chết!"

"Yêu tộc sau khi chết sẽ hóa thành bản thể, nhưng Vong Cơ vẫn còn giữ hình người, ta mới vừa về trong tộc xem lại, băng tinh tượng trưng cho sinh mệnh của Vong Cơ còn chưa vỡ vụn, đệ ấy còn có thể cứu."

Nói đến đây, cuối cùng thì trong mắt Ngụy Vô Tiện cũng hiện lên một tia sáng, "Thật sao? Lam Trạm y không chết?"

Lam Hi Thần gật đầu, "Trước tiên Hồ Vương ngươi giao cơ thể Vong Cơ cho ta đi, ta mang y về Tuyết Sơn, nơi đó có một hầm băng rất thích hợp để tu luyện dưỡng thương, để Vong Cơ ở nơi này không đến trăm năm nhất định có thể tỉnh lại. Ngươi cũng có thể ở lại nơi này."

Ngụy Vô Tiện vốn không nguyện ý giao cơ thể Lam Vong Cơ cho y, sau khi nghe được nửa sau thì buông tay, hắn lắc lắc đầu nói, "Hồ tộc còn nhiều việc cần xử lý, qua một thời gian ngắn ta sẽ đi thăm y."

Ngụy Vô Tiện đứng lên muốn đi, vừa đi được một bước, lại quay đầu nói, "Chăm sóc y thật tốt." Nói xong người liền biến mất không thấy nữa.

Lam Hi Thần ôm cơ thể Lam Vong Cơ, cảm nhận được trọng lượng trong ngực, nhìn hai mắt Lam Vong Cơ nhắm chặt, trong lòng của y đau đớn không kém Ngụy Vô Tiện một chút nào, đây là đệ đệ ruột của y, hiện tại không một tiếng động nằm trong ngực y, đè bi thương xuống đáy lòng, y nhìn một mảnh máu tươi phía dưới chậm rãi mở miệng, "Ôn Nhược Hàn đã chết, đem thi thể của gã và người bị nhiễm khác hỏa táng cùng một chỗ đi, số bị ta nhốt lại phía dưới Tuyết Sơn... Cũng xử lý chung đi..." Y cúi đầu với mọi người, nói một câu xin lỗi, "Việc này đều là lỗi của ta, nếu không phải ta muốn giữ lại những người kia... Ôn Nhược Hàn căn bản sẽ không có cơ hội làm vậy, là ta có lỗi với mọi người."

Nhiếp Minh Quyết không đồng ý nói, "Nhị đệ ngươi đừng có cái gì cũng ôm về mình, việc này không thể trách ngươi được, là dã tâm của Ôn Nhược Hàn quá lớn."

Giang Phong Miên cũng nói, "Việc này không trách Trạch Vu Quân được, nếu bàn về sai, vậy cũng phải tính một phần của ta."

"Cha."

"A Trừng, nếu như người người đều đẩy cái sai về người khác, có phải là mù quáng cho rằng mình không sai?"

Giang Trừng gật gật đầu, "Con biết."

Giang Phong Miên nói câu nói này cũng không lớn, nhưng ngồi ở đây đều không phải phế vật không dùng được, đương nhiên đều nghe thấy, cũng có người bắt đầu phụ họa theo, nhưng cũng có một ít vẫn đem cái sai tính lên đầu Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần biết hai người bọn họ muốn giải vây cho y, nhưng y cự tuyệt nói, "Đa tạ ý tốt của mọi người, nhưng mặc kệ như thế nào, việc này cũng do ta không làm tốt, ta tự phạt, cấm túc ở Tuyết Sơn năm trăm năm không ra ngoài.

"Không thể đâu Nhị ca, chuyện lớn nhỏ trong rừng này còn phải nhờ huynh xử lý mà."

"Trạch Vu Quân không thể được, năm trăm năm quá dài!"

Lam Hi Thần đưa tay ngăn lại bọn họ, nói: "Chuyện lớn nhỏ sau này đều do các đại tộc vương thương nghị quyết định, không cần phải hỏi qua ta."

"Như vậy......"

"Cho tới bây giờ đều do Trạch Vu Quân dẫn dắt chúng ta, nếu bây giờ ngài mặc kệ, vậy chúng ta......"

Lam Hi Thần không muốn ở lại chỗ này biện luận với bọn họ nữa, nói một câu, "Cứ quyết định như vậy đi." Cũng không để tới những người khác nói thêm gì, khẽ gật đầu với bọn người Nhiếp Minh Quyết, ôm Lam Vong Cơ rời đi.

Chúc các chị em 8/3 ngọt ngào nhaaaa 😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play