Do bị cấm pháp lực nên đoạn đường này Kim Tử Hiên đi rất là khó khăn, vì cái gì ư, bởi vì Ngụy Vô Tiện lười chỉ đường cho hắn ta, chỉ tiện tay kéo đoạn lụa trắng mỗi người cầm một đầu, diễn biến ở phía trước, có cây, có tảng đá, có hố gì đó đều không nói cho hắn ta. Lúc sau lương tâm Ngụy Vô Tiện trổi dậy, vừa quay đầu lại nhìn thấy hắn ta mặt mũi bầm dập, liền gỡ miếng vải che mặt ra. Kỳ thật chỉ là sợ đem người quăng ngã quá hung ác quá khó coi, làm phiền mắt Giang Yếm Ly, tuy đã nói không vừa mắt....
Ngụy Vô Tiện nhìn sơn động phụ cận nhiều thêm một phòng, đột nhiên nghĩ, thật ra mọi người có thể biến trở về nguyên hình, một con mèo nhỏ mà thôi cũng không chiếm được bao nhiêu, làm gì phải phí sức xây thêm phòng ở?
Sau đó ngẫm kại, tuy là thú nhưng chung quy thư hùng khác nhau, có thứ để che chắn tóm lại vẫn tốt hơn.
Kéo (gạch bỏ) mang theo Kim Tử Hiên đến gần, Giang Yếm Ly dường như cảm giác được hắn đến, vừa vặn đẩy cửa đi ra ngoài.
"Sư tỷ!" Nhãn tình Ngụy Vô Tiện sáng lên, cả người tinh thần phấn chấn, nhảy lên phất tay với nàng.
Giang Yếm Ly cười nói, "A Tiện." Đang muốn nói thêm gì nữa thì thấy Kim Tử Hiên kích động không thôi cả mặt ửng hồng mặt mũi bầm dập đứng phía sau hắn, giật mình nói: "Kim công tử."
"Giang, Giang cô nương." Kim Tử Hiên vừa mở miệng đã cảm thấy miệng đau mặt đau, mắt nhìn quần áo do đi đường nên dơ dáy bẩn thỉu chịu không nổi, nghĩ đến trên mặt khả năng cũng không may mắn thoát khỏi, một bên trong lòng ghi hận Ngụy Vô Tiện, một bên lại sợ Giang Yếm Ly sẽ chán ghét bộ dáng này của mình, cuối thấp đầu không dám nhìn nàng.
"Gặp cũng đã gặp rồi, đi thôi." Nói xong Ngụy Vô Tiện liền muốn dắt tay hắn ta xuống núi. Kim Tử Hiên đương nhiên không chịu, đứng yên tại chỗ không chịu đi, nhưng lại không muốn để Giang Yếm Ly nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của mình, thời điểm trong lòng giãy giụa, Giang Yếm Ly khẽ nói: "A Tiện, người tới là khách, mau mời Kim công tử vào đi."
Ngụy Vô Tiện tự nhiên sẽ không cãi lời sư tỷ, không tình nguyện mang người vào, còn không quên đạp một cước.
Lúc này Ngu phu nhân vừa vặn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy màn này, Tử Điện vung về phía Ngụy Vô Tiện.
"Mẹ." Giang Yếm Ly tay mắt lanh lẹ ngăn nàng lại.
Ngu phu nhân cả giận: "A Ly con đừng cản mẹ, con xem xem nó đánh Tử Hiên thành cái dạng gì!"
Ngụy Vô Tiện: Ta đánh hắn ta lúc nào? Mặc dù ta rất là muốn đánh hắn ta.
Kim Tử Hiên: Ngụy Vô Tiện hắn có thể đánh ta? Nếu bị hắn đánh thành dạng này thì không cần sống nữa.
Giang Yếm Ly nhìn nhìn Kim Tử Hiên, rũ mắt nói, "Mẹ, không bằng thoa thuốc trước cho Kim công tử."
Ngu phu nhân liếc Ngụy Vô Tiện một cái, nháy mắt lại quay mặt dịu dàng với Kim Tử Hiên, nói: "Tử Hiên, tiểu tử chết tiệt Ngụy Anh da ngứa tóc ngứa, ngươi đừng để trong lòng."
"Ngu phun nhân chê cười, sẽ không." Kim Tử Hiên cũng trở lại gương mặt tươi cười thở dài với nàng, sau đó theo Giang Yếm Ly dẫn đầu vào nhà.
"Ngụy Anh!" Ngu phu nhân quất một roi lên người hắn, "Về sau ngươi bớt trêu trọc Tử Hiên, còn không thì cút ra ngoài cho ta."
Ngụy Vô Tiện quy củ đáp, "Vâng."
Đợi Ngu phu nhân đi mất, mới "ai,ai" hai tiếng xao xoa chỗ bị đánh.
"Đáng đời." Câu này hắn dùng để cười Kim Tử Hiên, bây giờ bị Giang Trừng lấy ra cười hắn.
Ngụy Vô Tiện chán nản, "Sao lại nói thế?"
Giang Trừng từ phía sau cây đi ra, hai tay khoanh trước ngực, "Ai bảo ngươi không có việc gì đi trêu chọc hắn ta, không quất ngươi thì quất ai."
Ngụy Vô Tiện phản bác, "Ta trêu chọc hắn ta bao giờ, lần này rõ ràng là hắn ta tìm tới cửa!"
Giang Trừng liếc hắn, "Thôi đi, ngươi dám nói một thân tổn thương này của hắn ta không có quan hệ với ngươi?"
Cánh tay đang muốn đẩy cửa ra ngừng lại, Ngụy Vô Tiện nhíu mày, "Sư tỷ thật sự muốn gả cho hắn ta?"
Giang Trừng thở dài, "Bằng không thì sao? Mặc dù ta cũng rất chán ghét hắn ta, nhưng ai bảo tỷ lại thích chứ."
"...." Ngụy Vô Tiện không nói nữa, trong lòng hắn, sư tỷ là người tốt với hắn nhất trên đời này, hắn không cho phép nàng chịu bất cứ tổn thương và ủy khuất gì, nếu như Kim Tử Hiên dám để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào, cho dù là nói chuyện lớn tiếng, cũng không được! Hắn nhất định sẽ hyng ác đánh cho hắn ta một trận, cho hắn ta biết, sau lưng Giang Yếm Ly không chỉ có một Miêu tộc mà còn có Hồ tộc bảo bọc, có lẽ... sau này còn có Lang tộc.
Giang Trừng nhìn một mình hắn đứng trước cửa mà phát ngốc, một hồi biểu tình ngoan lệ một hồi lại dịu dàng làm hắn cảm giác giống như là muốn phát tình, không khỏi nghĩ đến tình cảnh ngày ấy, huyệt thái dương nhói đau.
Một cái tát rơi xuống, Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh, bị đánh gãy hồi ức tốt đẹp, giọng nói có thể dùng nghiến răng nghiến lợi để hình dung, "Ngươi tốt nhất cho ta một lý do thích hợp."
Giang Trừng chỉ chỉ cửa, nói một câu: "Chó ngoan không cản đường."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, chúc mừng hai người thành công đánh nhau.
Thắng bại? Cái này khó mà nói, dễ dàng đắc tội lắm.
Kim Tử Hiên một bên hưởng thụ đối đãi dịu dàng của Giang Yếm Ly, hai người ngươi một câu ta một câu tình ý nồng đậm, một bên nhìn trận đánh nhau từ cửa sổ nhìn ra. Thầm nghĩ, chuyến này đến thật giá trị, quăng ngã càng giá trị!
Sau buổi cơm tối, Ngu phu nhân vốn định giữ Kim Tử Hiên ở lại một đêm, lại bị Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện hợp lực phản đối, Giang Phong Miên cũng nói không thể. Nàng vốn định phát tác một phen, nhưng cân nhắc đến tình huống hiện tại, xác thực không nên để người ngoài ở lại, đành phải thôi, tức giận đóng sập cửa ra ngoài.
Say khi Giang Phong Miên cùng hai người thảo luận cũng nhanh chóng rời đi, hẳn là đi tìm Ngu phu nhân.
Hai tay Ngụy Vô Tiện gối ở sau ót nằm trên chạc cây, nói: "Ngươi nói xem, 'Giang Lục' này đến cùng là có thân phận gì?"
Giang Trừng dựa vào dưới tàng cây, tiện tay nhặt một chiếc lá rụng, tinh tế quan sát đường vân, hồi lâu mới lắc đầu nói, "Không biết."
"Vậy chúng ta có thể thành công nhiễu loạn kế hoạch của bọn họ không?"
Giang Trừng nhún vai nói: "Không biết."
Ngụy Vô Tiện từ từ khép hai mắt, trong đầu tất cả đều là gương mặt Lam Vong Cơ, vươn tay ra chạm đến, tựa hồ có thể cảm nhận được sự ấm áp từ y, "Vậy ngươi nói, Lam Trạm y có đang nghĩ đến ta không?"
"......"
Dưới cây thật lâu không có trả lời, Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn thử, người không biết đã đi lúc nào, bất đắc dĩ bĩu môi, hướng về phía căn phòng đối diện hô to: "Giang Trừng ta về đây."
Vừa dứt lại, Giang Yếm Ly từ trong nhà chạy ra, trong tay còn bưng một bát canh sườn củ sen, sử dụng pháp thuật bảo bọc, vững vàng không sánh ra ngoài.
Nhãn tình Ngụy Vô Tiện sáng lên, từ trên cây nhảy xuống, "Sư tỷ, tỷ ra ngoài này làm gì, ban đêm gió lớn, tỷ nhanh đi vào đi."
Giang Yếm Ly cầm bát đưa cho hắn, ngón tay điểm nhẹ trên trán hắn một cái, bất mãn nói, "Đệ nha, cũng không nói quan hệ của đệ và Lang Vương, lần này tới cũng không mang người theo."
"Sư tỷ?"
Giang Yếm Ly sờ sờ gương mặt của hắn, cười nói, "Lần sau nhất định phải mang đến để tỷ nhìn thật kỹ, mặc dù bên ngoài đều đồn y bên trong ngoài sáng trong như quân tử trạch thế minh châu thế nào, những lời ấy thật giả thế nào tỷ không biết, nhưng mà người mà A Tiện chọn trúng, nhất định là tốt nhất, sư tỷ cũng muốn nhìn thử."
Nắm chặt bát sứ trong tay, Ngụy Vô Tiện sững sỡ trong chớp mắt, sau đó mặt mày hơi cong gật mạnh đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT