Đêm đó, Lam Vong Cơ quả nhiên đến động hồ ly, nhưng người đó đã ngủ trong bóng tối, y đành phải cẩn thận để không phát ra âm thanh làm hắn giật mình, nhẹ nhàng nằm ra bên ngoài sườn.
Ngay khi y vừa nằm xuống, người kia ngủ say giống như con bạch tuộc bắt đầu quấn lấy y, Lam Vong Cơ không dám động đậy, nằm cứng đờ.
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến một tiếng “Phốc”.
Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn y, ánh mắt hắn sáng ngời rõ ràng mang theo chút ý cười, không có nửa phần giống bộ dáng vừa mới tỉnh dậy, rõ ràng ngay từ đầu đã giả bộ ngủ.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Tới gặp ngươi."
Ngụy Vô Tiện cuốn sợi tóc của y quanh đầu ngón tay mình, "Sao, cuối cùng cũng nhớ đến ta? Ta còn tưởng ngươi bị tiểu công chúa nhà nào đó mê hoặc mang đi mất rồi.”
Lam Vong Cơ vòng tay ôm eo hắn hướng vào trong lồng ngực, "Vậy ngươi lại định đi mị hoặc thiếu nữ nhà lành ở nhân gian?"
"!!!" Ngụy Vô Tiện vội vàng nói, "Không có không có, ngươi đừng nghe Giang Trừng nói bậy, ta chỉ có mỗi ngươi" ngón trỏ hắn nắm lấy cằm y, nói: "Hơn nữa, làm gì có thiếu nữ nào đẹp như ngươi? Lam nhị cô nương?"
Có vẻ như nhớ lại cảnh khi lần đầu tiên gặp mặt, Lam Vong Cơ có chút xấu hổ, nhưng thấy vẻ mặt hắn là hoa tặc (gạch bỏ) lại không dễ gì đỏ, vì vậy cũng không bị phát hiện. Lam Vong Cơ nâng cổ tay trái của hắn lên, tay áo hắn trượt xuống, để lộ mặt trên của mạt ngạch, "Ngươi là của ta, không được nghĩ đến người khác."
Ngụy Vô Tiện nhướn mày, tay phải kéo mạt ngạch khác trên trán y, nói, "Ta còn nghĩ mạt ngạch của Lang Tộc các ngươi chỉ có một cái, bây giờ xem ra có vẻ như không biết đã đưa cho bao nhiêu người rồi."
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ ngồi dậy, hơi bất lực lại có chút tức giận.
"Lang Vương Điện hạ lớn tiếng gọi ta như vậy làm gì?" Ngụy Vô Tiện lười biếng chống thân mình.
Lam Vong Cơ kéo hắn ngồi dậy, lại như muốn tức giận, chạm vào đôi mắt hơi ướt của hắn lại đem hắn nhập vào trong lồng ngực mình, "Là ta không tốt, mấy ngày nay không thể tới đây bồi ngươi."
Trong lồng ngực của y không có động tĩnh gì, ngay khi y nghĩ đến việc nói thêm gì đó, nhân nhi trong lồng ngực bị ôm mà nhẹ nhàng run rẩy, Lam Vong Cơ hoảng loạn buông lỏng hai tay ra, nhưng lại đối mặt với khuôn mặt cười đến đau xương hàm.
Thấy mình bị phát hiện, Ngụy Vô Tiện không thể chịu đựng được nữa, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm ngươi thực sự dễ bị trêu chọc."
Y bất đắc dĩ nhìn hắn, nói, "Ngụy Anh..."
"Hắc hắc,"Ngụy Vô Tiện tiến đến hôn môi y, rồi quay về trong lồng ngực y, bộ dáng giống như tiểu tức phụ (vợ) chịu ủy khuất cầm vạt áo trước ngực của y, một tay đánh ở ngực y một cái "Hừ ╭(╯^╰)╮ ngươi cũng không biết phải đến gặp ta, một chút cũng không nghĩ tới ta."
"...... "
Ngụy Vô Tiện rời khỏi người y, quay người đi, "Ngươi không nghĩ đến ta, ta không muốn thấy ngươi, ngươi đi đi."
"...... "
Đằng sau vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Ngụy Vô Tiện nghĩ, không lẽ thật sự rời đi rồi? Lam Trạm, ngươi thật sự muốn rời đi ta từ giờ sẽ không để ý tới ngươi nữa! Nếu không, thử quay lại nhìn thử? Không được không được, như vậy quá là thiếu nghị lực.
Ngay tại lúc Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang rối rắm trong lòng, Lam Vong Cơ đột nhiên ôm lấy hắn từ phía đằng sau "Nhớ ngươi, rất muốn rất muốn."
Khóe mắt của Ngụy Vô Tiện hơi cong cong, miệng hắn giương lên, xoay người đối mặt với y "Nếu nhớ ta thì nhất định phải tới tìm ta nha ~"
Lam Vong Cơ vùi đầu vào cổ y "Ừ, nhất định."
"Muộn rồi, ngủ đi?"
Lam Vong Cơ "Ừ." một tiếng rồi ôm hắn nằm xuống.
???
Ngụy Vô Tiện nói, "Không thể làm điều gì khác sao? Lam Nhị ca ca."
"..."
"Đến đây, vẫn còn sớm."
"..."
Ngày thứ hai Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Lam Vong Cơ đã rời đi, sờ sờ chạm vào chiếc giường lạnh lẽo, trong lòng khó tránh khỏi mất mát, nhưng khi nhìn thấy cổ tay bị buộc một cái mạt ngạch, nhanh chóng bị vui sướng cùng thỏa mãn lấp đầy trong lòng.
Đêm qua lúc đang làm cái kia, Ngụy Vô Tiện kéo dây buộc tóc đỏ mang trên cổ tay y, nói rằng xem như là trao đổi tín vật, như vậy để mọi người biết Lam Vong Cơ là người của Ngụy Vô Tiện hắn!
Vui mừng từ trên giường bò dậy, thân thể được Lam Vong Cơ rửa sạch sẽ qua, cũng đã được bôi thuốc, hiện tại tinh thần hắn thoải mái gấp trăm lần, ăn gì cũng thấy ngon làm gì cũng thấy vui, trừ bỏ eo có chút đau ra……
Hôm qua đi Di Lăng, Giang Trừng nói Giang Lục giả đã quay trở lại để mật báo một lần, dường như cậu ta đang rất khẩn trương.
Sau khi đi dạo một vòng quanh nhân gian, biết được Ngụy Dự đã thành công lẻn vào Mạc gia trang, dặn dò hắn ta tăng tốc độ, mọi việc đều phải cẩn thận.
Đi tới đi lui lại đi đến trước cửa Giang phủ Liên Hoa Ổ, hắn chợt nhớ đến còn có cả tên Kim Tử Hiên này, "Thằng Kim khổng tước này, còn nói cái gì mà thích sư tỷ, hiện tại Giang gia xảy ra chuyện cũng không thấy tới nói một câu."
Hắn vừa mắng chửi vừa bước vào trong, "Ai đó!" Một bóng người nhảy qua cửa sổ rồi chạy ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện ra tay xuất thủ muốn bắt lấy tên kia, bất ngờ, người nọ đột nhiên quay lại, bịt miệng rồi kéo hắn vào một căn phòng.
Ngụy Vô Tiện tách ra khỏi người kia, nói, "Ngươi làm gì vậy Kim Tử Hiên?" Không sai, người này là Kim khổng tước Kim Tử Hiên mà hắn vừa mới nhắc tới.
Kim Tử Hiên đứng đó một lúc lâu, nghẹn nửa ngày trời mới nói lắp bắp một câu: "Ngụy Vô Tiện, Yếm…... Giang, Giang cô nương ở... ở đâu?"
Ngụy Vô Tiện nhướn mày. "Bây giờ mới biết đi tìm sư tỷ? Tại sao không đi sớm một chút? "
Nói đến Kim Tử Hiên này hắn liền tức giận. Ngày đó ở hội nghị trao đổi mới vừa nghe đến Miêu tộc đã xảy ra chuyện, hắn muốn theo đi theo Ngụy Vô Tiện tới đâu, nhưng lại bị Kim Quang Thiện chặn lại, sau đó lại càng trực tiếp dùng mọi pháp lực để nhốt hắn ra ngoài, hôm nay hắn bỏ thuốc mê do hạ nhân đưa tới mới nhân cơ hội lẻn ra ngoài.
"Ta nói tại sao mấy ngày trước ở hội nghị không thấy ngươi, hóa ra là bị nhốt lại! Đáng đời!"
Đều là người này trong lúc này còn không quên vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng mà Kim Tử Hiên hiển nhiên không muốn cùng hắn so đo, chỉ một lòng hỏi hắn Giang Yếm Ly ở đâu, có thể hay không dẫn hắn đi gặp nàng.
Ngụy Vô Tiện không muốn hắn tới gặp Giang Yếm Ly, nhưng ngẫm lại ngày thường hắn ít nhiều cũng trở nên dư thừa, hiện nay Kim Tử Hiên vì Giang Yếm Ly lại có thể bất chấp kháng lệnh của cha mình, bỏ đi, đành phải thỏa mãn ước muốn nhỏ nhoi của hắn vậy, gặp xong rồi liền đuổi hắn đi.
"Có thể, nhưng ngươi phải che mắt lại."
"Được, chỉ cần có thể gặp Yếm Ly, như thế nào cũng được!"
(Nội tâm Kim Tử Hiên: Nếu không phải vì ta là anh rể tương lai của ngươi, ta đã sớm bóp chết ngươi rồi!)
Tác giả có lời muốn nói: Tỷ phu tôi thực sự xin lỗi cậu mà, vừa định cho câu lên lại gặp phải lí do cá nhân như này …… Vì để bồi thường ngươi tôi cho cậu gặp sư tỷ nhé!
Tỷ phu: Lần này tha cô, chương sau ta muốn Yếm Ly ôm ta.
Tôi: ( chân chó) được được / nội tâm: cái này để nói sau, nói không chừng tôi lại đã quên mất cậu……/
Đường belike: Cả Tiện Tiện và Tỷ phu đều thiếu nghị lực như nhau ヾ(  ̄O ̄)ツ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT