Sau khi Lam Vong Cơ đi ra từ động hồ ly, liền hái một chiếc lá cây, sử dụng pháp lực làm nó bay đến chỗ Lam Hi Thần, nhờ y đưa thuốc đến đây.
Trên thân y không mang theo thuốc, rất ít khi ra ngoài cũng rất ít khi đánh nhau với người khác, cho nên y chưa từng mang theo thứ này. Sáng nay thoa thuốc cho Ngụy Vô Tiện là loại bình thường tìm được ở trong phòng hắn, căn bản không có tác dụng gì. Trên thân Lam Hi Thần luôn mang theo các loại thuốc, cho nên y mới tìm huynh trưởng đưa qua.
Một đường chạy về Lang Tộc, y đi vấn an Lam Khải Nhân trước, sau đó xử lý một chút chuyện vụn vặt trong tộc, cuối cùng đi xuống dưới Tuyết Sơn, đứng trước lá chắn mà Lam Hi Thần đặt ra nhìn một hồi lâu, quả nhiên là có người tiến vào! Nhưng y cũng không thể đi vào cẩn thận xem xét được, sơ ý một chút bị lây nhiễm thì gặp phiền phức lớn.
Vốn không muốn để Lam Hi Thần ghánh vác quá nặng, lo lắng quá nhiều, nhưng việc này phiền phức lại trọng đại, cuối cùng vẫn quyết định đem chuyện này nói cho y biết.
Lam Vong Cơ đi Hổ tộc tìm Lam Hi Thần, bàn luận việc này với y, Nhiếp Minh Quyết cũng ở bên cạnh, sau khi nghe xong nổi trận lôi đình, nói nếu cho hắn biết là ai làm, nhất định sẽ chặt đầu của tên đó xuống tế những tộc nhân đã chết.
Sau khi ba người thương lượng qua, quyết định vẫn là mở lại một buổi thương nghị một lần nữa, thế là Lam Vong Cơ xung phong nhận việc đi Hồ tộc thông tri.
Lúc Lam Vong Cơ đi vào, Ngụy Vô Tiện còn cầm trong tay bản Xuân Cung Đồ đang mở ngủ say sưa.
Nhẹ nhàng thả chậm bước chân, rút quyển sách trên tay của hắn ra, nhưng khi y nhìn thấy bức họa trong sách, mi tâm nhăn lại, Lam Vong Cơ nâng trán, nghĩ thầm Ngụy Anh thế nào mà lại đi xem thứ này! Là vì học tập sao? Thế là y rất nghiêm túc ngồi trên giường xem từng tờ từng tờ một!!
Lam Vong Cơ không biết mình xem hết quyển sách này như thế nào, y chỉ cảm thấy cả người đều không được bình thường, ta là ai ta đang ở đâu ta muốn làm gì???
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ lấy lại tinh thần, hết mạnh quyển sách ra, đồng thời gương mặt vạn năm bất biến lúc này lại hiện lên một tầng đỏ mỏng.
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, "Sao, Lang Vương điện hạ xem phải thứ gì không nên xem sao?"
"Ta...."
Ngụy Vô Tiện ngoắc ngoắc ngón tay, quyển sách bị Lam Vong Cơ ném xuống đất, từ từ trở lại trong tay hắn, "Xem thứ tốt cũng không gọi ta tỉnh, quá không nghĩa khí nha Lam Trạm."
"Ta...." Y vốn không giỏi ăn nói, lúc này lại càng không biết nên nói cái gì, y quả thật có xem, cũng quả thật..... Không có đánh thức Ngụy Vô Tiện cùng hắn xem!
Ngụy Vô Tiện bị y chọc cười, đưa tay chạm vào gương mặt ửng đỏ của y, nóng đến dọa người, lôi kéo y ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện nói, "Bản này ngươi xem hết rồi?"
Lam Vong Cơ không nói, nửa ngày mới khẽ gật đầu, rất giống bé con đã làm chuyện gì có lỗi.
Ngụy Vô Tiện ghé vào lỗ tai y thở nhẹ vào, nói, "Chúng ta làm một lần như tư thế trên đó đi?"
Nói không cũng mặc kệ phản ứng của Lam Vong Cơ, hắn trực tiếp động thủ giật đai lưng của y ra.
Một tay Lam Vong Cơ đè hắn lại, nói, "Thương thế của ngươi sao rồi?"
Ngụy Vô Tiện trực tiếp giang rộng hai chân ra ngồi trên người y, "Ầy, rất tốt, may mà có thuốc của ngươi."
Nghe vậy Lam Vong Cơ an tâm, tùy ý để hắn lột sạch mình, sau đó bọn họ bắt đầu nếm thử tư thế thứ nhất —— dê leo cây.
Vì để tránh cho hai người bọn họ chơi quá trớn làm hỏng bức họa, thế là Lam Vong Cơ đem tất cả bức họa đều thu vào.
Sau lưng Ngụy Vô Tiện dựa vào vách đá, cảm xúc băng lãnh không khỏi làm hắn rùng mình một cái, Lam Vong Cơ đứng đối diện hắn, một tay đỡ lấy eo hắn, một tay bấm quyết biến ra một dải lụa trắng, từ đỉnh đầu cột xuống, đem mắt cá chân Ngụy Vô Tiện thắt ở phần cuối dải lụa.
——————
【 Kéo rèm ——】
——————
(Huyên: tôi còn gặp lại hai từ này bao nhiêu lần nữa đây 🙂)
Lam Vong Cơ rời khỏi cơ thể hắn, lụa trắng đã biến mất, mất đi lụa trắng treo chân trái bất lực rủ xuống, lại bởi vì mở ra quá lâu mà hai chân không khép lại được. Toàn thân Ngụy Vô Tiện như nhũn ra tựa trong ngực y nức nở, Lam Vong Cơ vỗ nhẹ sau lưng hắn từng cái. Sau khi hắn đã không còn nức nở nữa, đem người ôm lấy đặt vào trong chăn, đi ra ngoài lấy nước nóng đem vào, sau đó để hắn ngâm mình trong thùng tắm thanh tẩy sạch sẽ.
Lúc này Ngụy Vô Tiễn đã khôi phục chút khí lực, hắn duỗi tay hất nước lên người Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm ngày mai chúng ta lại thử tư thế khác đi!"
Lam Vong Cơ cự tuyệt nói, "Ngươi chịu không nổi."
Ngụy Vô Tiện không nói thêm gì nữa dù sao đến lúc đó Lam Vong Cơ khẳng định sẽ theo hắn.
Lam Vong Cơ lâu khô thân thể rồi ôm hắn nằm ở trên giường, nhẹ nhàng nhu bụng hắn, "Còn đau không?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, "Không đau."
Lam Vong Cơ nằm xuống bên cạnh hắn, kéo chăn mềm qua đắp lên hai người, một tay còn nhu phần bụng của Ngụy Vô Tiện, thẳng đến khi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT