"Ưm...." Ngụy Vô Tiện vừa mới tỉnh dậy đã cảm giác được có thứ gì đó vừa lành lạnh bôi vào mặt sau của mình, hắn gian nan mở hai mắt, đập vào mi mắt chính là gương mặt Lam Vong Cơ nhíu chặt mi còn có biểu tình ảo nảo.
"Nhị... Khụ khụ....." Đau quá, Ngụy Vô Tiện mở miệng liền cảm cổ họng đau rát, ho khan không ngừng, hẳn là tối hôm qua rên nhiều quá....
Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nâng hắn ngồi dậy tựa vào lòng ngực mình giúp hắn uống nước, "Còn đau không?.... Xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện biết y đang tự trách, vì thế nói, "Quan hệ của chúng ta cần nói những lời này sao, ta một chút cũng không đau, thật đó."
Lam Vong Cơ trừng hắn, lại mở miệng rầu rĩ nói, "Ngươi đừng gạt ta, ta không phải người mù kẻ điếc."
"Không lừa ngươi mà, thật sự không đau." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, Lam Vong Cơ lại quay mặt sang chỗ khác, hắn thấy hốc mắt Lam Vong Cơ đỏ bừng, trong lòng tê rần, vươn đôi tay phủng mặt y lại đối diện với chính mình, nói: "Thật sự không đau, chỉ cần là thứ ngươi lưu lại, ta đều thích hết, một chút cũng không đau."
"......" Lam Vong Cơ không nói lời nào, chỉ để hắn nằm sấp xuống yên lặng cho y thoa thuốc. Sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Đau thì nói với ta."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Được!"
Thoa thuốc xong Lam Vong Cơ đứng dậy, Ngụy Vô Tiện tựa vào trên giường hỏi, "Ngươi phải đi sao?"
"Ừm."
"....."
Thấy hắn không nói lời nào, Lam Vong Cơ tháo xuống dây buộc trán đặt ở trong tay hắn, "Ngươi."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp hai mắt, ngay sau đó cười nói, "Ta."
Lam Vong Cơ hôn lên đôi mắt hắn, nói: "Hôm nay không được lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối ta đến thăm ngươi."
"Được."
Nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ biến mắt, Ngụy Vô Tiện thu hồi tươi cười trên mặt, đem dây buộc trán đặt ở giữa cổ tay, nhẹ nhàng hôn hôn.
Giật giật thân thể nhức mỏi, Ngụy Vô Tiện chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, vừa xuống bước xuống giường, □□ truyền đến một trận đau đớn dữ dội, "Ai da!" Một hồi lâu mới thích ứng được, "Không thể tưởng tượng được Lam Trạm trông lạnh lùng như vậy, khi ở trên giường lại không lạnh chút nào......"
"Vương, thuộc hạ tiến vào được không?"
"Vào đi." Ngụy Vô Tiện nhịn đau ngồi xuống.
Ngụy Lặng lấy ra một cái lọ nhỏ đưa cho hắn, "Đây là thứ mới vừa rồi Trạch Vu Quân đưa tới, nói là dùng để chữa thương. Như vậy, vương ngài bị thương sao?"
"...... Không có." Ngụy Vô Tiện tiếp nhận lọ thuốc, mở miệng đuổi Ngụy Lăng ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm cái lôn bất đắc dĩ nói, "Lam Trạm a Lam Trạm, ngươi cho ta thuốc ta cũng thoa không được...." Mở lọ ra đổ vào trong lòng bàn tay, lại rơi ra mất viên thuốc nhỏ, Ngụy Vô Tiện vui vẻ, ném hai viên vào trong miệng nuốt vào. Một lúc sau không cảm giác được đau đớn ở phía sau nữa, thử nhúc nhích, tuy rằng còn có chút đau, nhưng lại không quá mãnh liệt, "Ha, thuốc này của Lam Trạm dùng rất tốt."
Ngụy Vô Tiện từ trên giường nhảy xuống, còn chưa đi tới cửa đã nghe được giọng Nhiếp Hoài Tang bên ngoài gọi hắn.
“Ngụy huynh, Ngụy huynh ngươi có trong phòng không?"
“Ta ở đây, ngươi vào đi.”
Ngụy Vô Tiện và Nhiếp Hoài Tang quen biết đã hơn một trăm năm khi còn ở nhân gian, lúc đó hắn trừ bỏ Vân Mộng và Di Lăng, lần đầu tiên đi đến một nơi khác ở nhân gian. Hắn nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, đặc biệt là có một đồ vật, là thứ hắn chưa từng gặp qua, gọi là —— Xuân Cung Đồ!
Lúc ấy trong lòng ngực hắn ôm một đống lớn đồ ăn ngon, thức uống và đồ chơi, chuẩn bị mang về động hồ ly cho bọn tiểu hồ ly, kết quả bởi vì đồ quá nhiều chất quá cao tgế cho nên không nhìn thấy được phía trước, đụng ngã Nhiếp Hoài Tang cũng ôm một đống đồ trong ngực.
Ngụy Vô Tiện kéo gã xin lỗi, sau đó thấy được thư tịch rơi đầy đất, một hai phải giúp gã nhặt lên, có vài quyển rơi trên mặt đất vô tình mở ra, vì thế hắn thấy được nội dung không thể miêu tả, làm hắn sững sờ tại chỗ đỏ cả mặt.
Sau đó, hai người luôn vô tình chạm mặt ở trà lâu, bắt đầu tiến hành mộy ít giao dịch không thể nói ra, sau đó nữa, Ngụy Vô Tiện biết được đối phương cũng là yêu, vì thế liền đem địa điểm giao dịch đổi thành động hồ ly, ngẫu nhiên vẫn là ở trà lâu vừa cắn hạt dưa vừa thảo luận chuyện mình biết, bất quá giao dịch cũng chính là Nhiếp Hoài Tang đơn phương mang Xuân Cung Đồ đến cho hắn.
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt nói, "Hôm qua nghe đại ca ta nói trao đổi trước tiên sẽ là ly tịch của ngươi*, như thế nào, Miêu tộc thật sự đã xảy ra chuyện sao?"
(*QT nó viết thần thánh quá tôi ứ hiểu.....)
“Đại ca ngươi?”
Nhiếp Hoài Tang gật đầu, “Đúng vậy,” thấy Ngụy Vô Tiện nhíu mày, hắn lại nói, “Đừng nói với ta ngươi không biết ta đại ca là ai.”
Ngụy Vô Tiện thành thật gật gật đầu nói, “Không biết.”
Nhiếp Hoài Tang thu cây quạt lại, dùng đầu quạt gõ gõ trán hắn nói, “Nhiếp Minh Quyết.”
“…… Quen biết lâu như vậy, giờ ngươi mới biết được?”
Thành thật gật đầu ×2
Ngụy Vô Tiện nghĩ, chuyện này cũng không thể trách hắn, yêu vừa thu lại yêu khí thì cũng giống như nhân loại, chỗ nào còn có thể nhìn ra được là yêu gì, tuy rằng Nhiếp Hoài Tang thường tới động hồ ly tìm hắn, nhưng khắp động toàn là hương vị của hồ ly, thật sự che dấu hoàn toàn yêu khí trên người gã, phân biệt không ra.
Ngụy Vô Tiện nói, “Hôm nay mang đến thứ tốt gì đây?”
“Hôm nay không giống.”
“Hả? Không giống thế nào?”
Nhiếp Hoài Tang lấy phiến che mặt, nói, “Long Dương.”
“Khụ khụ, ngươi nói cái gì?” Ngụy Vô Tiện nhanh chóng mở ra hai trang, quả nhiên, trên đó vẽ hai nam tử đang....
Ngụy Vô Tiện đỡ trán, loại đồ vật này nếu là lúc bình thường khẳng định hắn sẽ không lấy, bất quá hiện tại sao……
“Long Dương thì Long Dương đi, xem nhiều cảnh nam nữ, cũng nên thay đổi khẩu vị.”
“Hắc hắc, vậy ngươi lấy thì tốt rồi, ta đi trước đây.” Nói xong cũng mặc kệ Ngụy Vô Tiện, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện đem thư đều cất kĩ, nghĩ nghĩ vẫn là cầm một quyển đặt ở dưới gối đầu, cầm một quyển trong tay, dựa vào trên giường xem, “Tư thế này, buổi tối thử xem……”
Ngoài động.
“Như thế nào như thế nào?” Nhiếp Hoài Tang vừa đi ra, Ngụy Lăng liền bắt lấy gã hỏi.
Ngụy Lăng vừa ôm lấy bả vai gã, ở bên tai gã nói, “Chuyện này ngươi cũng chưa biết đi balabala……”
Nhiếp Hoài Tang nghe xong gõ cây quạt trong tay một cái, bừng tỉnh nói, "Vậy à, ta nói môi Ngụy huynh tại sao lại sưng như thế, trên cổ còn có vết đỏ, hóa ra là như thế!"
"Đúng vậy, chính là như thế, hón nữa không chỉ trên cổ, lúc nãy ta đi vào ngài ấy còn chưa mặc quần áo chỉnh tề, ta thấy được, trước ngực cũng có!"
"Ái chà, kịch liệt như vậy sao!"
"Đúng rồi đúng rồi, tối hôm qua ta còn nghe được từng trận □□ thanh......"
Tác giả có lời muốn nói:Đừng hỏi tôi vì saoTiện Tiện lại ôm nhiều đồ như vậy, bởi vì ở nhân gian không thể dùng pháp lực, cho nên không thể thu được.ThứTúi Càn Khôn này, yêu không cần dùng.... Cho nên Tiện Tiện không có trang bị này...
_________________________________________
Chúc các bạn Giáng Sinh an lànhhhhhhh ❀(*´▽'*)❀
Hiện tại mình đang tuyển editor hợp tác với mình để đẩy nhanh tiến độ của bộ truyện này. Hãy mạnh dạng ứng đi nào!!!!!!!!!!
Nhớ vote + cmt cho mình nhé O w O.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT