Hứa Nặc bất đắc dĩ, làm ra vẻ tức giận nói: " Cậu vậy mà lại quên tôi, cậu phải bồi thường cho tôi a. "

Phương Nho An vội vàng gật đầu, cậu cư nhiên khiến cho bạn thân của mình không vui, thật không thể tha thứ oa! " Bồi thường thế nào? "

Hứa Nặc giả vờ khổ não suy nghĩ một chút, nói: " Nếu không....Cậu hôn tôi một cái đi! "

Gương mặt của Phương Nho An nháy mắt liền đỏ: " Tớ! Tớ không phải tiểu hài tử! "

Hứa Nặc bất minh sở dĩ (1), bỗng nhiên lại nhớ tới Phương Nho Ngôn, nghĩ thầm: Với đức hạnh của hắn, khẳng định sẽ không sớm nói những " thứ kia " cho tiểu bao tử nghe, nếu không thì làm sao mà ăn đậu hủ của cậu được?

(1): không cho là đúng

" Cậu không biết sao, tiểu bao tử? " Bạn bè thân thiết có thể hôn nhau, lẽ nào cậu không xem tôi là bạn? " Nói xong lại giả bộ đau lòng nhìn Phương Nho An.

Phương Nho An cấp bách giải thích: " Xin lỗi, tớ, tớ không biết, cậu là người bạn đầu tiên của tớ. "

Cậu nhìn thấy Hứa Nặc vẫn còn khó chịu, đột nhiên nhớ tới lời Hứa Nặc vừa nói, tiếp đó lại gần hôn " chụt " một cái lên mặt hắn.

Hứa Nặc quay đầu sang chỗ khác, lấy tay che mặt. Phương Nho An thấy hắn như vậy, cho là hắn không chịu tha thứ cho cậu, đang không biết phải làm sao, kết quả Hứa Nặc đột nhiên ôm lấy cậu, cúi người đặt cằm lên vai cậu.

Khàn giọng nói: " Tha thứ cho cậu. "

Hứa Nặc không dám nhìn cậu, lo sợ ánh nhìn điên cuồng độc chiếm của mình sẽ dọa cậu sợ

Vừa nghĩ đến kế hoạch của mình....Hắn hít thật sâu một hơi, thở hổn hển: Tiểu bao tử, cậu trốn không thoát....

...

Gần đây Phương Nho An rất phiền não, bởi vì không biết sao mà dạo này, mỗi sáng thức dậy cậu đều sẽ phát hiện quần mình bị ướt.

Cũng giống như bây giờ, cậu nhìn một mảng ẩm ướt trên giường, cảm giác vô cùng xấu hổ, căn bản gần nhất cậu không còn dám ngủ cùng ca ca nữa.

Phương Nho An cam chịu đứng dậy, thay đổi ga giường mới, cậu đến toilet giặt tấm ga cũ, hiện tại mới rạng sáng, xưa nay ca ca đều khoảng bảy tám giờ mới rời giường. Hài tử đáng thương, không hề biết là Phương Nho Ngôn muốn được ôm cậu đến nhường nào.

Phương Nho An trầm mê trong việc giặt ga giường, lại thêm một lần bị chuyện bản thân đái dầm đả kích, nên không phát hiện ngoài hành lang đen tối xuất hiện một bóng người.

Phương Nho Ngôn xuyên thấu qua tấm cửa thủy tinh trong suốt ngắm nhìn thân ảnh cậu, lầm bầm: " Rốt cục bé cưng cũng trưởng thành rồi..... "

Anh nhớ tới tấm ảnh chụp Phương Nho An hôn Hứa Nặc lần trước, nét mặt thoáng trầm xuống, càng thêm căm ghét Hứa Nặc đến cực điểm.

Bất quá...

Phương Nho Ngôn ngẩng đầu: Rất nhanh thôi cục cưng sẽ là của ta, chân chính thuộc về ta...

...

Gần đây Phương Nho An luôn bị sự kiện đái dầm đả kích, cậu cự tuyệt ca ca đưa mình đến trường, tự một thân một mình đi học, vừa đi vừa cúi đầu suy xét.

Bỗng nhiên đụng phải bức tường thịt, Phương Nho An ngẩng đầu, trông thấy một chàng trai tuấn mĩ, ngũ quan góc cạnh như tượng điêu khắc, phối với nụ cười dịu đang càng khiến y trở nên ôn nhu.

Phương Nho An nhìn đến ngây người: " Cậu thật xinh đẹp a... "

" Ha hả... " Ôn Ngôn ôn hòa nhìn cậu bé quá phận tinh xảo trước mắt: " Đẹp là từ để hình dung con gái nga "

Phương Nho An hồi hồn, đỏ mặt: " Đúng, xin lỗi. "

Ôn Ngôn nhìn bộ dáng ngây ngô đáng yêu của cậu, bỗng nhiên lại nhớ đến đệ đệ khả ái nhu thuận của mình, không khỏi càng thêm thích đứa bé này.

Ôn Ngôn cưng chiều xoa xoa đầu cậu, nói: " Bước đi phải ngẩng đầu a, đụng vào người khác thì không tốt. "

Phương Nho An nghe lời gật đầu, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy một đứa bé trai chạy tới, kêu một tiếng " ca ca " liền lôi Ôn Ngôn đi, sau còn quay đầu lại khiêu khích nhìn cậu. Ôn Ngôn bất đắc dĩ nói tiếng xin lỗi.

Mà Hứa Nặc vừa đi tới nhìn thấy cậu ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng rời đi của namsinh, bất thình lình bị chọc giận.

Hắn kéo Phương Nho An vào con hẻm nhỏ bên cạnh, đè vai cậu lên tường, hung tợn hôn lên môi cậu, thừa dịp cậu không kịp phản ứng, liền đưa đầu lưỡi vói vào bên trong miệng cậu, một lần lại một lần khuấy đảo, linh hoạt câu ra đầu lưỡi cùng hắn triền miên.

" Ừ, ngô... Ô ô....Ngô... "

Phương Nho An bị hôn đến thở không nổi, mặt đều nghẹn đến đỏ. Cuối cùng cũng phản ứng lại, cậu hung hăng cắn đầu lưỡi đối phương, làm cho mùi màu tươi từ trong miệng lan ra.

Hứa Nặc bị đau, kích động đến đỏ mắt, sau đó lại càng kịch liệt hôn cậu, hệt như dã thú cắn xe môi cậu, hận không thể ăn nuốt cả cơ thể cậu.

Tiếng nước bọt " chóp chép " khiến cho những người đi ngang con hẻm mặt đỏ tim đập, bước đi nhanh hơn.

Cách đó không xa, Phương Nho Ngôn từ sau lưng Phương Nho An đi tới, anh ở ngoài đợi đã lâu nhưng vẫn không thấy bọn họ đi ra, cuối cùng nhịn không được xuống xe tìm người.

Đến khi anh nhìn rõ tình huống bên trong, chớp mắt liền mù quáng, đố kị, điên cuồng, phẫn nộ, đều tụ lại cùng nhau, khiến anh mất đi lý trí.

Anh xông lên trước lôi Hứa Nặc ra, tựa như phát điên đánh vào đầu hắn, Phương Nho An thấy ca ca tới, mới vừa thở phào một hơi lại nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của ca ca, nhất thời sốt ruột: " Ca ca, ca ca! Đừng đánh! Ca.... "

Phương Nho Ngôn quay đầu lại, Phương Nhon An bị ánh mắt tràn ngập tơ máu của anh doạ sợ.

" Ách... Phốc! " Phương Nho Ngôn đứng lên, tàn nhẫn đáng vào bụng Hứa Nặc, đạp hắn ói ra máu.

Cuối cùng ôm lấy Phương Nho An về xe. Phương Nho An một chút cử động cũng không dám.

Hết chương 5.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play