Một ngày thực bình thường, bé con sáu tuổi lén lút trốn khỏi nhà, đang chuẩn bị vui mừng vì thành công của bản thân thì từ phía sau vang lên một đạo thanh âm ôn hòa: " Bé cưng, em muốn chơi trốn tìm với ca ca sao? "
Phương Nho An cười " ha ha '' quay đầu, nhìn thấy mỹ thiếu niên đang mỉm cười híp mắt nhìn mình, ủy khuất mở miệng: " Ca ca xấu! Không đi chơi công viên với em! Nói không giữ lời, nói không giữ lời gì hết! Ca ca xấu! "
" Thế nhưng ca ca bề bộn công việc, chờ khi nào có thời gian nhất định sẽ dẫn em đi, được không? "
" Không được, không được, không được! Em muốn đi ngay bây giờ! " Cậu bắt đầu náo loạn ầm ĩ.
Phương Nho Ngôn suy nghĩ, mở miệng: " Vậy, ca ca để Trương thúc dẫn em đi nhé? " Liệu có an toàn hay không đây?
Phương Nho An nghe thấy, hưng phấn gật đầu: " Dạ. "
Ai ngờ đâu, lần đi này thật sự gặp chuyện.
Ban đầu, Phương Nho An cùng Trương thúc chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện hai tên bịt mặt, một tay đẩy Trương thúc ra, lúng ta lúng túng ẩm Phương Nho An lên xe, lái xe nghênh ngang rời đi.
Trương thúc chưa từng gặp qua bọn buôn người nào trắng trợn đến vậy, sau khi phản ứng lại, ông nhanh chóng gọi điện cho Phương Nho Ngôn.
Phương Nho An mê mang bị kéo đi, sau khi nhận ra hai tay đang bị trói liền lập tức khóc lớn lên: " Oa ô ô ô ta muốn về nhà, ta muốn ca ca! Ô ô ô "
Vừa nhìn hai gã đô con thì cũng đủ biết đây hẳn là lần đầu bọn họ nhận làm loại việc này, vì vậy nên mới không biết đối mặt tình huống này ra sao.
Phương Nho An khóc lóc, nhìn bọn họ ngơ ngác, tiếng khóc ngày càng hung hãn, sau đó trước mắt cậu xuất hiện một thanh kẹo....
Phương Nho An là trẻ con, thấy bọn họ không có ý muốn làm tổn thương mình, nên vẫn chọn ngoan ngoãn ăn kẹo, cậu tò mò ngước nhìn bọn họ, thanh âm noj nớt hỏi: " Chú à, các người bắt tôi làm gì? Ca ca của tôi rất lợi hại, các người tốt nhất mau đưa tôi về nhà, bằng không ca ca sẽ đánh các người bỏ chạy a "
Đại hán thấy cậu ngưng khóc, nhẹ nhõm thở dài một hơi, nghe cậu nói như vậy, lại căm phẫn nói: " Còn không phải tại ca ca của mày ép tụi tao thành như vậy! Nếu không vì nó, hiện tại bọn tao làm sao có thể bị đòi nợ? "
Người thứ hai mở miệng: " Mày nói với một thằng nhóc thì có lợi ích gì? "
"... Nhưng mà."
Tới kho hàng, cả bọn xuống xe đưa Phương Nho An vào trong nhà kho, chúng gọi điện thoại nói gì đó, sau lại nói với Phương Nho An " ca ca của mày đây ", Phương Nho An tiến đến cầm điện thoại, nghi ngờ hỏi: " Ca ca? "
Hứa Thịnh ở đầu dây bên kia nghe được âm thanh nhu mềm, vừa nghĩ đã biết không phải tên đệ đệ kiêu ngạo ương ngạnh của mình, hắn đang muốn cúp điện thoại chợt nghe bên kia có tiếng mở cửa, sau đó có người hét: " Hai đứa phế vật tụi mày! Bắt người mà cũng có thể bắt nhầm! " Bên đó còn kèm theo tiếng tranh cãi giữa hai người nam: " Thả, thả, thả! "
Bé trai giãy dụa, Trương Tam ném đứa bé cho hai tên đại hán, đoạt lấy điện thoại trong tay chúng, dữ tợn nói: " Hiện tại nghe thấy không? Tốt nhất mang tiền tới đây, bằng không tao cũng không biết thằng nhóc này sẽ bị bán đi nơi nào đâu! "
Nói xong liền cúp máy, gọi hai đại hán ra ngoài khóa cửa, đồng thời chửi rủa thậm tệ cả hai một trận.
Nhà kho rất nhanh khôi phục im lặng. Bé trai, cũng chính là Hứa Nặc không hồ nháo, bởi vì hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cậu bé đáng yêu mở to mắt rơi lệ nhìn mình, chớp mắt mặt Hứa Nặc liền đỏ, nghĩ thầm: Đáng yêu quá
Hứa Nặc lắp bắp mở miệng: " Tiểu, tiểu bao tử, cậu tên gì? "
Tiểu bao tử xoay đầu, nhìn nam hài rõ ràng đang rất sợ hãi nhưng vẫn giả bộ như thực bình tĩnh: " Tên của tớ? Ca ca gọi tớ là cục cưng, cậu cũng có thể gọi như vậy "
Hứa Nặc đỏ mặc: " Cục cưng.... "
Tiểu bao tử cười tít mắt nhìn hắn.
Ánh mắt Hứa Nặc lay động: " Bộ cậu không sợ sao?
" Bởi vì tớ tin tưởng ca ca nhất định sẽ đến cứu tớ! "
"......Ca ca? "
" Đúng vậy, ca ca của tới là lợi hại nhất, anh ấy blablabla... "
Hứa Nặc nghe cậu nhắc đến ca ca, ánh mắt tiểu bao tử đều sẽ sáng lên, bỗng nhiên có chút ghen tị, ghen tị người được tiểu bao tử ỷ lại, thế nhưng, vì cái gì chứ?
.......
Mà sau đó bọn họ cũng được thành công cứu thoát, ngay lúc Phương Nho Ngôn nhìn thấy Phương Nho An, lập tức liền chạy tới, quan sát một lượt từ trên xuống dưới cả người cậu, đến khi xác định cậu không bị sao mới an tâm dẫn cậu về nhà, về sau không còn dám để cậu rời khỏi nhà nữa.
Bởi vì để phát sinh chuyện này, Phương Nho Ngôn cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, bản thân anh áy náy vô cùng, từ đó về sau không bao giờ... để cho Phương Nho An rời đi nữa.
Bên kia, Hứa Nặc bị ca ca của hắn dẫn về nhà, những năm nay hắn rất muốn đi gặp Phương Nho An nhưng vì Phương Nho Ngôn quá mức đề phòng nên hắn vẫn không cách nào tiếp cận được cậu.
Hết phiên ngoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT