Thời điểm này, Hứa Nặc nằm trên giường bệnh, vẻ mặt âm u.

Tiểu bao tử...

...

Phương Nho Ngôn không biết tiết chế, " làm " Phương Nho An đến mức cậu không xuống giường được, có quỷ mới biết tại sao cậu là công mà lại bị " làm " đến " không xuống giường được".

Trôi qua vài ngày, Phương Nho An khăng khăng muốn đi học, Phương Nho An cũng tùy ý cậu.

Hôm nay Phương Nho An vừa vào lớp đã phát hiện có gì đó thay đổi, cậu hướng về vị trí ngồi của mình, trông thấy Hứa Hẹn đã lâu không đến trường nay lại ngồi ở đó, thấy cậu đến, hắn đứng dậy đi về phía cậu, cậu nhớ tới những việc liên tục phát sinh vào ngày hôm đó, liền theo bản năng lui về sau.

Chú ý tới động tác của cậu, Hứa Nặc áp xuống nội tâm hung ác, làm bộ kích động đi về hướng Phương Nho An, chăm chăm nhìn cậu: " Tiểu bao tử, tôi, chúng ta nói chuyện một chút được không? "

Phương Nho An nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn, không đành lòng cự tuyệt, gật đầu theo Hứa Nặc ra ngoài.

Rừng cây nhỏ trong khuôn viên trường học, Hứa Nặc tràn ngập áy náy nhìn Phương Nho An: " Tiểu bao tử, xin lỗi, tôi, tôi thích cậu, ngày đó, " Hứa Nặc dừng một chút, túng quẫn nhìn ra sau Phương Nho An, nói: " Phương Nho Ngôn... "

" Ca ca? " Phương Nho An nghi ngờ quay đầu, lại không thấy người nào cả, cậu vừa muốn hỏi Hứa Nặc, liền bị đối phương dùng khăn che miệng, rơi vào hôn mê.

Hứa Nặc ôm cậu vào sâu trong lòng, tham lam hít thở mùi hương trên người cậu.

Sau đó ôm lấy Phương Nho An ra ngoài.

...

" Ngô... " Phương Nho An tỉnh lại, cảm giác cả người khô nóng, trên người hơi ngứa, mở mắt liền nhìn thấy đỉnh đầu một người khác ở trên người mình, đang dè dặt hôn cậu.

Kịp thời phản ứng, Phương Nho An nổi nóng, giãy dụa: " Hứa Nặc! Cậu, cậu làm gì vậy! "

Bởi vì vùng vẫy nên cậu mới phát hiện, hai tay cùng chân mình đều bị xích sắt khóa lại, hạn chế khả năng di chuyển của cậu.

Hứa Nặc thấy cậu tỉnh, si mê ngắm nhìn gương mặt cấp bách phiếm hồng của cậu, hắn cúi đầu muốn hôn, Phương Nho An theo bản năng tránh né, không biết rằng bản thân đã chọc giận dã thú.

Hứa Nặc mạnh mẽ nắm cằm cậu, nụ hôn mang theo xâm lược rơi xuống.

Tay cũng không nhàn rỗi mà vuốt ve trên dưới cơ thể cậu.

Phương Nho An bị hôn đến thở không được, đến lúc này Hứa Nặc mới chịu buông tha cậu.

" Tiểu bao tử, chúng ta cùng nhau được không? " Hứa Nặc trông mong nhìn người dưới thân.

Phương Nho An mơ hồ nhìn hắn: " Nhưng mà ca ca nói, tôi chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy. "

Hứa Nặc cứng đờ, hắn không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi lên, sau đó...

...

Chẳng biết đã điên cuồng bao lâu, cuối cùng Hứa Nặc cũng dừng lại, nhìn dưới thân một mảnh hỗn loạn, hắn nâng thắt lưng khỏi cơ thể Phương Nho An đã hôn mê, đưa cả hai ra khỏi tầng hầm tẩy rửa.

Phương Nho An lần thứ hai tỉnh lại, Hứa Nặc không ở bên cạnh cậu, cậu nương theo ánh đèn lờ mờ đánh giá căn phòng không có cửa sổ này, bốn phía đều trống rỗng, chỉ có đặt một cái giường và bàn.

" Cạch cạch. " Phương Nho An quay đầu, nhìn thấy Hứa Nặc mở cửa đi vào, ánh sáng bên ngoài cũng chiếu tới, có lẽ bây giờ là ban ngày.

Hứa Nặc bưng cháo đi tới, như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói: " Tiểu bao tử, cậu ăn chút cháo trước đi, một lát tôi nấu đồ ăn ngon cho cậu được không? "

Cứ như vậy, nếu không ăn cơm thì là " làm ", không biết qua bao lâu, Phương Nho An đã sắp bị loại cuộc sống này ép cho tan vỡ, còn Hứa Nặc vẫn rất vui vẻ.

Ca ca...

...

Ngay khi Phương Nho An tỉnh lại lần nữa, chợt nghe phía bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, sau đó cửa bị đẩy ra, Phương Nho An bị chói híp mắt, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn vọt tới, ôm chặt lấy cậu, Phương Nho An ngửi thấy khí tức quen thuộc: " Ca ca? "

Phương Nho Ngôn chứng kiến cả người Phương Nho An đầy vết hôn, cả người chết lặng, đôi mắt vì tức giận mà đỏ lên, anh vội vàng tháo còng tay, đau lòng xoa xoa cổ tay, cổ chân cậu, cho dù được xoa nắn, cổ tay vẫn không thể tránh khỏi xuất hiện dấu đỏ.

Phương Nho Ngôn áy náy nhìn cậu: " Cục cưng, xin lỗi, là ca ca tới trễ. "

Tâm tình bị đè nén thật lâu của Phương Nho An cuối cùng cũng bộc phát, cậu ghé vào ngực Phương Nho Ngôn khóc, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Phương Nho An chỉ biết Hứa Nặc không ngồi tù, mà là bị người của Hứa gia lấy cớ hắn có bệnh tâm lý nên phải đưa đi nước ngoài điều trị, về phần là thật hay giả, cũng chỉ có bọn họ rõ ràng nhất.

Tiểu phiên ngoại

" Con biết mình đang làm gì không? Thằng bé là em trai con. " Liễu Lộ cau mày nhìn con trai mình.

Phương Nho Ngôn không đếm xỉa uống cà phê: " Đương nhiên biết, em ấy cũng không phải em trai ruột của con. "

" Cho dù như vậy, nhưng An An còn nhỏ, nó biết cái gì là tình yêu không? Con làm vậy là đang làm hại nó! "

" Mẹ, người cũng đã nói người và dì Hứa là khuê mật (1), còn từng muốn kết thông gia với nhau, không phải hiện tại con đang giúp hai người đạt thành tâm nguyện sao? Hơn nữa người liệu sẽ yên tâm giao con của dì Hứa cho người ngoài sao? Con là con trai người, dĩ nhiên là người có thể yên tâm, thế mà bây giờ người lại... "

(1): bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái

"... "

" Em ấy không hiểu, thì cứ vĩnh viễn không hiểu đi, chỉ cần con hiểu là được rồi. " Phương Nho Ngôn nghĩ đến điều gì đó, ôn nhu mỉm cười: " An An còn chờ con đi đón em ấy, con đi trước. "

Liễu Lộ nhìn bóng lưng dần xa của Phương Nho Ngôn, thở dài: " Trà Trà, nếu như cậu vẫn còn... "

Ngày trước Hứa Trà và chồng ngoài ý muốn qua đời, chỉ để lại một đứa nhỏ mới sinh, Liễu Lộ đem cậu ẩm về, đối đãi như con trai ruột, hiện tại lại thành con dâu (*), thực sự là...

(*): chỗ này mình nghĩ ý tác giả viết là mẹ Liễu hiểu nhầm con trai mình ( Phương Nho Ngôn) là công, nên mới gọi Phương Nho An là " con dâu "

Bà nhớ tới tính cách hoạt bát của khuê mật nhà mình, không tự chủ được bật cười.

Hết.

Đọc đến đây chắc mọi người sẽ thấy hơi lạ, như kiểu bị thiếu một chương vậy, chính là cái chương sau chương 5 " Đố kị " phải không? Và đúng là nó bị thiếu thật, bởi vì trên tài khoản của tác giả lúc đầu có đến 7 chương lận, nhưng không biết vì lý do gì mà chương 6 bị khoá vĩnh viễn, vì truyện vi phạm quy tắc Tấn Giang cấm mấy cảnh H ướt át, trần trụi quá mức nên mới bị khoá, và buồn là trong bản QT cũng không có chương đó, nên tụi mình đọc sẽ thấy hơi thiếu. Cũng tiếc nhưng mà mình không có cách nào. Mong rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ các tác phẩm kế tiếp của Dưa, cám ơn mọi người <3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play