Không gian thực im lặng, Bạch Liêm thật tự giác ôm tiểu Nhị Nguyệt cúi đầu mãnh ăn, về phần vị Hiệp thiếu gia ngồi đối diện kia từ khi nàng vào cửa tới nay, sắc mặt sẽ không tốt thế nào, không ở trong phạm vi mà nàng chú ý, dù sao đại lão bản cũng chưa nói chuyện, nàng chỉ cần ăn thì tốt rồi. Hơn nữa trước khi nàng ra cửa đã vụng trộm đến hỏi qua đại thúc quản gia, loại mở tiệc chiêu đãi này, sau khi đi ra cũng không cần nhiều lời cái gì, chỉ cúi đầu ăn là được, đơn giản tổng kết chính là ăn nhiều nói ít, hơn nữa đại lão bản cũng rất là đồng ý duy trì hôm nay nàng lấy ăn vì mục tiêu, chiến lược, phương châm chủ yếu.

"Ca ca, không cần." Tiểu Nhị Nguyệt ngồi ở trong lòng Bạch Liêm, xoay mở đầu, tránh thoát điểm tâm Bạch Liêm đưa qua.

"Tiểu Nhị Nguyệt ăn no sao?" Bạch Liêm buông tiểu điểm tâm tinh xảo trên chiếc đũa.

"Ăn no." Tiểu Nhị Nguyệt nâng đầu nhu thuận gật gật.

"Ngoan." Bạch Liêm chịu không nổi bộ dáng đáng yêu của tiểu Nhị Nguyệt lúc này, "bẹp" một tiếng hôn một cái ở trên khuôn mặt phấn nộn của tiểu Nhị Nguyệt.

Trường hợp vốn là im lặng đến cực điểm trở nên càng im lặng.

"Ảnh Nguyệt, nếm thử cái này, hương vị cũng không tệ lắm, ngọt mà không ngán." Bạch Liêm một chút cũng không phát hiện động tác vừa rồi của mình tạo thành ảnh hưởng thế nào, vẫn như cũ cười tủm tỉm gắp thức ăn cho đại lão bản bên cạnh.

"Bạch huynh, thật sự là rất hưng trí." Hiệp Giang Chu nhìn người từ khi rượu và thức ăn được đưa lên bàn, liền một lòng một dạ uy tiểu hài tử trong lòng, chính mình cùng Ảnh Nguyệt, lộ ra khuôn mặt căng thẳng, hắn muốn là cùng Ảnh Nguyệt một mình gặp lại.

"Ân? Hiệp công tử quá khen, còn phải cảm tạ Hiệp công tử, đồ ăn nơi này thực rất ngon, tiểu Nhị Nguyệt cũng thực thích, có phải hay không tiểu Nhị Nguyệt?" Bạch Liêm tươi cười trên mặt dị thường sáng lạn cúi đầu hỏi tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận trong lòng.

"Ăn ngon." Tiểu Nhị Nguyệt cũng cười khanh khách ngẩng đầu còn thật sự trả lời vấn đề của Bạch Liêm.

Bạch Liêm lau đi mảnh vụn bên khóe môi tiểu Nhị Nguyệt, sau đó tiếp tục vì chính mình cùng đại lão bản chiến đấu hăng hái với mỹ thực trên bàn.

Hiệp Giang Chu nhìn người đối diện khóe môi mang cười, tao nhã nhận người bên cạnh vì nàng gắp thêm các thức ăn mỹ vị thanh đạm trong bát, hạ tay xuống, các đốt ngón tay tái nhợt chứng minh bàn tay nắm chặt là dùng sức cỡ nào, người tuyệt mỹ tao nhã trước mắt này cũng không phải Tiêu Ảnh Nguyệt luôn lãnh đạm, hờ hững mà hắn quen biết, Tiêu Ảnh Nguyệt hắn biết chưa bao giờ ở trước mặt hắn biểu lộ qua vẻ mặt như vậy, thời điểm cùng một chỗ với hắn luôn làm cho hắn nghĩ đến nàng là tinh thần xa xôi. Tiêu Ảnh Nguyệt mà hắn biết, vẫn đều là cùng bất luận kẻ nào đều bảo trì khoảng cách, ngữ khí đều là đạm mạc, cũng không giống như bây giờ nhu tình nhìn chăm chú vào một người. Đúng, là nhu tình. Tiêu Ảnh Nguyệt cho tới bây giờ đều là cự nhân ngàn dặm, người trước mắt này đã không phải là Tiêu Ảnh Nguyệt mà hắn nhận thức.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn bát của chính mình còn không ngừng gia tăng các dạng thức ăn nhẹ, rất là bất đắc dĩ quay đầu nhìn Bạch Liêm đang cười tủm tỉm, nhẹ nhàng buông chiếc đũa, tỏ vẻ chính mình đã muốn ăn no, thật sự ăn no, người này tới nơi này thật đúng là chỉ một đầu chui vào trên bàn cơm.

"Ảnh Nguyệt, không ăn sao?" Bạch Liêm nhìn đến đại lão bản buông chiếc đũa, thầm than, như thế nào lại ăn ít như vậy, đang lo lắng nên khuyên như thế nào thì cảm giác được ống tay áo bị nhẹ nhàng khẽ động, cúi đầu hỏi tiểu Nhị Nguyệt đang kéo tay áo của mình:"Tiểu Nhị Nguyệt làm sao vậy?"

"Ca ca, tỷ tỷ ôm một cái." Tiểu Nhị Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Liêm, đối với Tiêu Ảnh Nguyệt đáng yêu giang hai tay.

"Ân? Tiểu Nhị Nguyệt muốn tỷ tỷ ôm một cái?" Bạch Liêm nhìn đại lão bản, nhìn lại tiểu Nhị Nguyệt trong lòng đang muốn hướng bên cạnh dựa vào, nghĩ đến mấy tháng đại lão bản mệt nhọc cùng buổi sáng tác cầu quá độ của nàng, đỏ mặt thân thủ ngăn lại tiểu Nhị Nguyệt, dụ dỗ nói:"Tiểu Nhị Nguyệt không thích ca ca ôm sao?" Bày ra một bộ thương tâm nhìn tiểu Nhị Nguyệt.

"Ân?" Tiểu Nhị Nguyệt vẫn như cũ vươn tay, không hiểu nhìn Bạch Liêm vẻ mặt thương tâm, nâng lên tiểu đầu nhìn Bạch Liêm lẳng lặng tự hỏi một hồi lâu mới nói:"Thích."

"Ngoan, tiểu Nhị Nguyệt nếu thích, như vậy liền để ca ca ôm được không?" Bạch Liêm vì dụ dỗ thành công mà cười đắc ý.

"Tỷ tỷ ôm." Tiểu Nhị Nguyệt hiển nhiên không bị dụ dỗ thành công, vẫn như cũ vương hai tay hướng về đại lão bản nói:"Tỷ tỷ hảo."

"......" Bạch Liêm bị đả kích, đây là ý tứ gì, ý tứ này là nói nàng không tốt như đại lão bản phải không?

"Bạch huynh, đứa nhỏ trong lòng ngươi thật là đáng yêu, không biết là quan hệ thế nào?" Hiệp Giang Chu nhìn tiểu cô nương được Tiêu Ảnh Nguyệt tiếp nhận, cứng ngắc nói.

"Hắc hắc, tiểu Nhị Nguyệt là muội muội đáng yêu nhà ta." Nghe được tiểu Nhị Nguyệt được khen, Bạch Liêm tất nhiên là đắc ý, đứa nhỏ nhà mình được khen, có phải cũng nên khen đứa nhỏ nhà hắn một chút đi:"Nghe nói Hiệp thiếu gia cũng thành thân sinh tử, nói vậy đứa nhỏ của Hiệp thiếu gia nhất định phi thường đáng yêu."

Hiệp Giang Chu nghe được Bạch Liêm nói đến đứa nhỏ nhà mình, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tiêu Ảnh Nguyệt, lại nhìn đến vẻ mặt đối phương không có một tia biến hóa, quay đầu căm giận trừng hướng Bạch Liêm. Việc hôn nhân cùng đứa nhỏ kia, đều là một sỉ nhục trong cuộc đời Hiệp Giang Chu hắn, nếu không phải nghĩ đến Hiệp gia bảo nơi đó, nếu không phải bởi vì gia tộc nhà mẫu thân hắn suy tàn. Hắn thân là trưởng tử Hiệp gia, sao lại lưu lạc đến cũng bị vài người xuất thân bức đến nước này, nếu không phải bởi vì gia tộc sách lược được phụ thân gọi là sĩ nông công thương, muốn cùng quan gia kết thân, hôm nay ngồi ở bên người Ảnh Nguyệt sao lại là người trước mắt này. Hiệp Giang Chu nhìn hướng Tiêu Ảnh Nguyệt, vẻ mặt đối phương làm cho hắn cảm thấy thất bại, nghĩ đến lời nói một tháng trước muội muội nhà mình cùng mình nói, giai nhân trước mắt này là hắn từ nhỏ đến lớn liền kỳ vọng, một lòng muốn lấy làm vợ đối với chính mình không có một tia tình ý. Nay, đã nghe qua kế hoạch chèn ép chiếm trước mạch máu kinh tế Tiêu phủ, cơ hội một lần nữa đoạt lại Ảnh Nguyệt cũng không thể không ngưng hẳn, mà gia tộc nơi đó cũng...

"Ảnh Nguyệt, ta hôm nay mời ngươi đến, là muốn hỏi ngươi......" Hiệp Giang Chu quay đầu nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt hỏi, chính là còn chưa nói ra câu phía sau, liền bị thiên hạ Tiêu Ảnh Nguyệt ôm vào trong ngực đánh gãy.

"Tỷ tỷ, ca ca xinh đẹp." Tiểu Nhị Nguyệt cười ha ha lôi kéo ống tay áo tuyết trắng của đại lão bản nói.

"Di?" Nghe được tiểu Nhị Nguyệt khích lệ, Bạch Liêm bên cạnh vẻ mặt kích động mở to hai mắt nhìn tiểu Nhị Nguyệt, cảm động nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, không hỗ là tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu, cám ơn tiểu Nhị Nguyệt, tiểu Nhị Nguyệt nhà chúng ta cũng phi thường xinh đẹp đáng yêu." Xinh đẹp, tuy rằng nàng không tính là, cũng không phải đều nói ánh mắt đứa nhỏ là thuần túy nhất sao, tiểu Nhị Nguyệt đều nói như vậy, thuyết minh nàng thật là có ưu điểm, "là vàng tổng hội sáng lên" nói thật hay, Bạch Liêm đắc ý liếc mắt nhìn đại lão bản một cái, ý tứ kia tự nhiên là không thể rõ ràng hơn.

"Ca ca xinh đẹp." Tiểu Nhị Nguyệt khó hiểu nhìn Bạch Liêm vẻ mặt kích động, bàn tay tuyết trắng nhỏ bé thẳng tắp chỉ vào người đối diện lại cường điệu.

"Ngạch?" Bạch Liêm theo cánh tay tiểu Nhị Nguyệt nhìn về phía đối diện Hiệp thiếu gia sắc mặt lại trở nên có điểm xanh tím, theo tổng thể đánh giá thì Hiệp đại thiếu gia này cũng thật là lớn lên một bộ dung mạo so với Phan An, phong lưu phóng khoáng, nhưng là dùng xinh đẹp đến hình dung, giống như không quá chuẩn xác, vì thế hiện thân giáo dục lại bị Bạch Liêm tạo nên hành trình nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, không thể nói ca ca đối diện xinh đẹp biết không."

Hiệp Giang Chu sắc mặt rất lạnh, lạnh lùng nhìn tiểu oa nhi vui tươi hớn hở cùng người đối diện cười ha ha kia.

"Tiểu Nhị Nguyệt, xinh đẹp chỉ dùng để đến khích lệ nữ nhân, cũng chính là tỷ tỷ, giống ca ca xinh đẹp đối diện là nam nhân, không thể dùng xinh đẹp, phải dùng soái biết không, đến, tiểu Nhị Nguyệt cùng ca ca nói 'Ca ca rất tuấn tú'." Bạch Liêm cúi đầu không có nhìn biểu tình của người đối diện tiếp tục dạy.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, ca ca xinh đẹp, ca ca không xinh đẹp." Tiểu Nhị Nguyệt cuối cùng chỉ vào Hiệp đại thiếu gia đối diện vui tươi hớn hở nói.

"Ngạch?" Bạch Liêm nhìn đến sắc mặt đối phương giống như không tốt lắm, đành phải xấu hổ giải thích với Hiệp đại thiếu gia:"Hiệp công tử, thật sự thật có lỗi, tiểu Nhị Nguyệt tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh Hiệp công tử tha thứ." Không biết người đối diện này có thể vì vậy mà giận dữ hay không, thế giới này một nam nhân thật giống như rất kiêng kị bị người khen thành nữ nhân, trước kia thời điểm nàng còn làm điếm tiểu nhị chỉ thấy đến một người bởi vì bị người nói lớn lên giống nữ nhân, hậu quả liền ra tay quá nặng. Hiệp đại thiếu gia này sẽ không cũng như vậy đi.

Hiệp Giang Chu hơi hơi khẽ động khóe miệng, ẩn nhẫn, từ khi Ảnh Nguyệt đến đây, mỗi khi hắn định nói với nàng cái gì đó, tiểu quỷ này luôn gây rối đến đánh gãy hắn.

"Nghe nói Hiệp đại ca ngày mai liền khởi hành trở về Hiệp Gia Bảo, Ảnh Nguyệt ngày mai không thể tiến đến vì Hiệp đại ca tiễn đưa, còn thỉnh Hiệp đại ca thứ lỗi. Ngày khác có cơ hội Ảnh Nguyệt định cùng phu quân đi Hiệp Gia Bảo bái phỏng Hiệp bá phụ, tháng sau là đại thọ sáu mươi của Hiệp bá phụ, Ảnh Nguyệt không thể tiến đến chúc thọ Hiệp bá phụ, đây là một phần lễ mọn Ảnh Nguyệt chuẩn bị, làm phiền Hiệp đại ca giúp chúng ta chuyển giao cho Hiệp bá phụ." Tiêu Ảnh Nguyệt đùa giỡn với tiểu Nhị Nguyệt ở trong lòng, mở miệng nói ra câu thứ hai nói với Hiệp Giang Chu hôm nay, nói xong ý bảo Tiêu Nhất phía sau cầm một cái hộp gấm lấy ra, giao cho Hiệp Giang Chu.

Hiệp Giang Chu vẻ mặt phức tạp tiếp nhận hộp gấm.

Bạch Liêm nhìn xem đại lão bản bên cạnh, lại nhìn nhìn Hiệp đại thiếu gia đối diện, thầm nghĩ Hiệp đại thiếu gia này giống như thật là đối đại lão bản nhà chúng ta tà tâm bất tử, về sau phải cách ly, kiên quyết cách ly.

"Tỷ tỷ, mứt quả, ca ca nói mua." Tiểu Nhị Nguyệt nhìn thấy Tiêu Ảnh Nguyệt cùng Hiệp Giang Chu nói xong, ca ca bên cạnh chỉ cúi đầu ăn cơm cùng xem tỷ tỷ xinh đẹp cùng ca ca xinh đẹp đối diện, lôi kéo tay áo tỷ tỷ xinh đẹp, tỏ vẻ không thể bỏ qua nàng, nàng đã muốn ăn no, nàng nghĩ ra đi dạo phố, ca ca đều thật lâu không mang nàng đi ra.

"Tiểu Nhị Nguyệt, muốn ăn mứt quả?" Tiêu Ảnh Nguyệt bị tiểu Nhị Nguyệt lôi kéo tay áo, mỉm cười cúi đầu hỏi.

"Ân." Tiểu Nhị Nguyệt lộ ra hai má hồng đáng yêu ngoan ngoãn cao thấp gật đầu.

Bạch Liêm đặt chiếc đũa ở trên tay xuống, nắm lên khăn tay nhỏ bé lau miệng, vui tươi hớn hở nhìn tiểu Nhị Nguyệt, tầm mắt vụng trộm ngắm ngắm Hiệp Giang Chu đối diện sắc mặt biến thành màu đen, hôm nay mang tiểu Nhị Nguyệt đi ra thật là quá đúng, xem lực chú ý của đại lão bản lập tức liền bị kéo trở về. Một hồi phải nhiều thưởng cho tiểu Nhị Nguyệt một cây mứt quả.

"Ăn no?" Tiêu Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn Bạch Liêm nhẹ giọng hỏi.

"Ăn no!" Bạch Liêm học tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận gật đầu, chính là thiếu hai má lúm đồng tiền, không đạt được hiệu quả như tiểu Nhị Nguyệt.

"Hiệp đại ca, Ảnh Nguyệt có việc, đi trước từng bước!" Tiêu Ảnh Nguyệt ngẩng đầu thản nhiên nói với Hiệp Giang Chu, ở thời điểm đối phương còn chưa có phản ứng dẫn đầu đứng dậy, ôm tiểu Nhị Nguyệt đi ra nhã các Hồi Hồng lâu, trong lòng cười thầm, ở chung lâu với người ở phía sau, nàng cũng biến thành thất lễ như vậy.

Bạch Liêm đi theo phía sau nàng hơi hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng là tương đương vui vẻ, Hiệp Giang Chu kia thật sự là rất nguy hiểm, cách hắn xa một chút mới là kế sách tốt nhất.

Tiêu Nhất, Tiêu Nhị, Mộc Vân Trúc và Cầm Thư bốn người cũng rất là kinh ngạc thái độ của tiêu thư bọn họ hôm nay, cái này là tiểu thư tiến thối có độ của bọn họ trước kia sao, hôm nay như thế nào xa lạ như vậy đây.

Mộc Vân Trúc và Cầm Thư hai người nhìn nhau, chẳng lẽ tiểu thư các nàng hôm nay tới nơi này vì bồi cô gia đến ăn "Phật khiêu tường" của Hồi Hồng lâu, nhưng là nếu cô gia muốn ăn "Phật khiêu tường" này, tiểu thư các nàng có thể trực tiếp đến ăn là được, vì sao còn muốn gặp Hiệp thiếu gia này.

"Tiểu thư nhất định là học cô gia ngày thường nói "có tiện nghi không chiếm là ngốc tử" lời lẽ sai trái này." Cầm Thư thực chắc chắn nói ra nguyên nhân.

"Tiểu thư quả nhiên sẽ bị sắc lang kia phá hư, về sau nếu như bị lão gia phu nhân biết nên làm cái gì bây giờ." Mộc Vân Trúc hơi hơi lo lắng.

Bạch Liêm vui tươi hớn hở đuổi kịp đại lão bản, thân thủ ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt trong lòng nàng vui tươi hớn hở hỏi:"Ảnh Nguyệt, chúng ta liền như vậy đi rồi?"

"Phu quân còn luyến tiếc sao, luyến thượng "Phật khiêu tường"?" Tiêu Ảnh Nguyệt, thân thủ nắm một tay nhỏ bé của tiểu Nhị Nguyệt bị đặt dưới đất tự mình đi.

"Sao có thể!" Bạch Liêm lắc đầu, "Phật khiêu tường" này ăn ngon thì ngon, nhưng chỉ có rất phiền toái, còn không bằng uống canh dưa gang đến thoải mái.

"Không phải như vậy, chớ không phải là phu quân coi trọng công tử tiểu thư nhà có tiền nào đó, chuẩn bị đi làm tiểu bạch kiểm." Tiêu Ảnh Nguyệt chọn mi.

"Khụ khụ khụ, ý của ta là chúng ta liền như vậy đi rồi, Hiệp thiếu gia kia không có việc gì đi?" Bạch Liêm bị sặc một chút, nàng chính là lo lắng các nàng sau khi ăn uống no đủ liền bước đi, không biết Hiệp thiếu gia kia có thể bị tức chết hay không?

"Như vậy, phu quân, không bằng chúng ta trở về đi." Tiêu Ảnh Nguyệt dừng lại cước bộ.

"Ta xem Hiệp thiếu gia kia sắc mặt đỏ ửng, cũng có tiền như vậy, sẽ không không có tiền trả mà bị người cho rằng là ăn quỵt, chúng ta vẫn là nhanh mua mứt quả đi." Bạch Liêm xoay người một phen ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt mới bị đặt ở trên đất, đứng lên một tay nắm tay đại lão bản, bước nhanh đi ra Hồi Hồng lâu.

Thấy Tiêu Ảnh Nguyệt khinh dương khóe môi, trên mặt lộ ra tươi cười tuyệt mỹ đồng thời chậm rãi nói:"Còn có, ta đời này liền coi trọng duy nhất một vị tiểu thư nhà có tiền là tiểu thư Tiêu gia Tiêu Ảnh Nguyệt, chuẩn bị cả đời làm tiểu bạch kiểm của nàng, hơn nữa là phục vụ chu đáo, giá cả còn công đạo tiện nghi, đồng thời còn đưa tặng phục vụ tặng kèm, hơn nữa hàng đã bán ra, tuyệt không trả lại!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cục xong rồi!

_______Hết chương 80_______

Aww~ rốt cuộc xong rồi =))))

Hey girl, do you know what time it is? It must be party time~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play