Tháng này mọi người đều bề bộn nhiều việc, toàn thành mọi người vội vàng thu mua hàng tết, gần cửa ải cuối năm, Tiêu phủ cao thấp cũng đều bề bộn nhiều việc, Bạch Liêm cũng bề bộn nhiều việc, rốt cuộc bận tới trình độ nào đâu, này phải ngược dòng đến hai tháng trước bắt đầu nói đến, Bạch Liêm dưới danh đại lão bản, lợi dụng lực ảnh hưởng của đại lão bản đối với đại thiếu gia Hiệp gia, vừa mới bắt Tây Sơn ngàn mẫu núi của Lâm gia, thống khổ kiếm được một khoản lớn trong nhân sinh. Nhưng này đó cũng không trọng yếu, quan trọng là Bạch Liêm hiện tại thực u buồn, hỏi vì cái gì, cái này cũng từ "bận" có liên quan hệ, cho nên những thứ phía trước đó lại trở nên rất trọng yếu. Vì cái gì? Cái thứ nhất, nàng được mặt mày rạng rỡ ở trước mặt Tiêu lão gia, mua được một khối núi rất lớn. Nàng hai tháng này phải vội vàng khai hoang, phải vội vàng cùng đại lão bản tìm đến lão trà nông cùng nhau thiết kế quy hoạch ngàn mẫu trà sơn này, cho nên một ngày mười hai canh giờ, nàng có tám canh giờ phải bận việc này, thời gian còn lại muốn ngẫu nhiên thiết kế Xuân Noãn các một bản mới nhất cho Vị Ương, thường xuyên còn phải đi bối thi từ cho Thanh Ảnh, thời gian hai tháng rốt cục có một chút thành tựu, bởi vì nàng rốt cục chép xong phần trước điệp luyến hoa trong Điệp luyến Hoa của Tô Thức, bất quá cuối cùng hình như Khởi Vũ nghe tới phần này làm cho Thanh Ảnh ngủ sàn nhà nửa tháng. Nhưng này không thể trách Bạch Liêm, Bạch Liêm vẫn cho rằng đây là nàng tự tìm, ai làm cho nàng cầm bài từ nàng mới chép ra đến trước mặt Khởi Vũ như hiến vật quý, còn đem câu "Thiên nhai hà xứ vô phương thảo"** này niệm giàu cảm tình như vậy đâu.

[**: Thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non. Câu này được nhân gian sử dụng rộng rãi để khuyên những thanh niên nam nữ thất tình: Nơi nào mà chả có cỏ non, bị người tình phụ bạc, biết đâu ta sẽ lại gặp được người tình khác tuyệt vời hơn => hiểu vì sao Thanh Ảnh ngủ sàn nhà rồi đó, xứng đáng mà:v ]

Nhưng Bạch Liêm chân chính u oán là nàng đã hơn hai tháng không cùng một chỗ với đại lão bản, mỗi ngày buổi tối không phải là nàng bận không trở về, chính là đại lão bản vội vàng không quay về.

Nói đến này Bạch Liêm sẽ oán hận thu một mảnh cây nhỏ vuốt ve, đây đều là lỗi của Hiệp Giang Chu, không có việc gì làm lại đi làm thôn tính buôn bán cái gì, còn đem chủ ý đánh tới đại lão bản nơi này, lại trích một mảnh lá cây, tiếp tục xé mở vuốt ve, nhìn sang cửa viện, như thế nào đại lão bản còn chưa trở về đây, Tống đại thúc không phải nói, Hiệp Giang Chu lần này thôn tính chẳng những là không có ưu việt cũng không chiếm được, còn tiền mất tật mang sao, đại lão bản chẳng những làm cho một ít cửa hàng của Hiệp gia tổn thất nghiêm trọng còn nhân cơ hội chiếm Lâm gia khống chế gặp được, trà sơn Bạch gia cũng bởi vì đại lão bản bỏ vốn giúp gia chủ Bạch gia, Hiệp gia Lâm gia cũng chưa chiếm được ưu việt. Này sẽ còn làm cho Hiệp gia phát sinh nội chiến, Hiệp Giang Chu không phải vội vàng trở về dập lửa sao, thế nào hôm nay đại lão bản khuya như vậy còn chưa trở về, nàng đều có bao lâu không gặp đại lão bản, tiếp tục ngắt lá.

"Phu quân, cây này nhưng là đắc tội ngươi?" Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt mỏi mệt, nhìn đến mỗ cá nhân ngồi xổm cửa viện ngược đãi cây nhỏ ven đường, bên môi không khỏi giơ lên độ cong xinh đẹp, bước chậm đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói.

Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn đến tươi cười trên mặt tiểu thư nhà mình, hiểu ý cười, rất ăn ý tiếp đón những người khác lui ra ngoài, lưu lại không gian cho đôi 'vợ chồng' này.

"Ảnh Nguyệt!" Bạch Liêm nghe được thanh âm quen thuộc, kinh hỉ trợn to hai mắt mang theo nồng đậm màu đen, vội vàng đứng lên, chính là có lẽ ngồi lâu lắm, thân mình nhất thời thiếu chút nữa ngã xuống.

"Cẩn thận một chút." Tiêu Ảnh Nguyệt thân thủ vây quanh giữ vững thân mình sắp ngã.

Bạch Liêm nhân cơ hội ôm đại lão bản, mặt vùi vào trong mái tóc đối phương. Đợi cho nàng rốt cục ôm vừa lòng mới hơi hơi đẩy ra một chút khoảng cách, hai tay lại tiếp tục ôm đối phương nói:"Ảnh Nguyệt, ngươi rốt cục đã trở lại, ta rất nhớ ngươi."

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn hai mắt đối phương rõ ràng mang theo màu đen, hơi hơi đau lòng, nhưng cũng bởi vì lời của nàng cười hớn hở, thản nhiên nói:"Chúng ta tối hôm trước không phải mới thấy qua sao?"

Bạch Liêm vừa nghe này, lập tức tỏ vẻ bất mãn:"Nhưng chúng ta đều không có nói chuyện phiếm." Đêm đó đều chỉ là ôm đại lão bản đi vào giấc ngủ, buổi sáng đứng lên đại lão bản cũng không còn tại.

Tiêu Ảnh Nguyệt cười khẽ, hôm nay Lý Thanh truyền đến tin tức, gia chủ Hiệp gia bệnh nặng, các phòng bắt đầu đoạt tài sản, Hiệp Giang Chu trong mấy ngày nhất định phải rời khỏi nơi này chạy về Hiệp Gia Bảo phương Bắc, quả nhiên hôm nay, liền nhận được thiệp mời của đối phương, chính là nàng nghe tin tức Tiêu Nhất nói việc trà sơn Tây Sơn cơ bản hoàn thành, Bạch Liêm sau hôm nay có thể không cần lên trà sơn bận rộn so với tin tức của Lý Thanh càng thêm vui vẻ, cho nên mới buông thiệp mời gấp gáp trở về.

"Ảnh Nguyệt, ta đang thổ lộ, ngươi như thế nào có thể ở phía sau cười đây?" Bạch Liêm vẻ mặt bị thương.

"Bằng không hẳn là như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt ý cười trên mặt càng đậm.

Bạch Liêm vốn định tiếp tục lôi kéo, nhìn đến vẻ mỏi mệt ẩn dưới ý cười của đối phương, chỉ cần cắn răng, dựa vào đi qua ở trên môi đỏ mọng mang theo ý cười của đối phương rất nhanh hôn một cái, trước lấy điểm ngon ngọt mới buông ra, nắm đối phương chậm rãi đi vào phòng, trước dùng chừng tinh thần, tài năng đủ ngay cả bản mang lợi phải về đến.

Tiến phòng, thẳng đến giường lớn mềm mại, nắm tay người trong lòng, lúc nhìn đến giường lớn hai tháng không có thời gian ngủ nhiều lắm này, Bạch Liêm cường chống đỡ tinh thần đang chậm rãi rời đi, mí mắt bắt đầu hạ xuống, mang theo nồng đậm buồn ngủ nói:"Ảnh Nguyệt, ta mệt nhọc, theo giúp ta ngủ một hồi được không?" Nói xong nửa híp mắt, tự động thân thủ cởi ra ngoại bào, lôi kéo đại lão bản thay quần áo, trực tiếp nằm vào ổ chăn, một cái hùng ôm, đem đại lão bản kéo vào trong lòng, tiến vào mộng đẹp, giảm bớt mệt nhọc suốt hai tháng.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn ngủ nhan trước mắt, tới gần, lần cuối cùng tại trong cái ôm ấp này đi vào giấc ngủ hình như là thật lâu trước kia, rốt cuộc có bao nhiêu lâu? Không trọng yếu, quan trọng là hiện tại ôm ấp này đã trở lại. Thân thủ vòng ra sau lưng ôm lấy đối phương, mang theo tươi cười thỏa mãn, nhắm mắt lại đi theo tiến vào mộng đẹp!

Thời điểm khi Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư cầm dụng cụ rửa mặt chải đầu đứng ở cửa chờ, thái dương đã muốn đi xuống phía Tây lại từ phía Đông thong thả đi tới, Bạch Liêm cũng từ trong lúc ngủ mơ đến mơ hồ, trong mơ hồ từ ăn "đậu hủ" của đại lão bản thăng cấp đến ăn hết sạch sẽ, lại đem nguyên tắc cùng điều lệ "ban ngày không thể tuyên dâm" mà đại lão bản nhiều lần cường điệu quăng đến sau đầu, từ trên giường dây dưa đến dục dũng sau mới nhìn chằm chằm tóc ẩm ướt dưới ánh mắt thẹn thùng của đại lão bản quyết tâm vừa lòng lôi kéo nàng đi ra, mới gọi hai người Mộc Vân Trúc và Cầm Thư không biết ở cửa đợi bao lâu đi vào.

Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai người sau khi rất thâm ý liếc mắt nhìn vẻ ửng đỏ trên mặt Bạch Liêm còn chưa lui, liền nhẹ nhàng một người đi đến phía sau tiểu thư nhà mình hỗ trợ rửa mặt chải đầu, một người thực chuyên nghiệp nhẹ bước nhiễu qua bình phong, sửa sang lại giường.

Bạch Liêm hậu trứ kiểm bì (mặt dày mày dạn) đi đến phía sau đại lão bản, nhìn đại lão bản trên mặt đồng dạng mang theo đỏ ửng, cười sáng lạn với người trong kính liền dựa vào đi qua, đứng ở một bên thân thủ cầm lấy mái tóc còn mang theo ẩm ướt kia nói:"Ảnh Nguyệt, vì cái gì tóc của ngươi liền tốt như vậy đây? Ngươi nếu ở nơi gia hương của ta, Phan Đình cái gì nhất định tìm ngươi đi chụp quảng cáo."

Tiêu Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, quyết định không để ý tới, nàng còn đang bực mình vì thời điểm vừa rồi, người này như thế nào có thể như vậy, trên mặt ửng đỏ lại càng sâu sắc.

Bạch Liêm nắm lên tóc của mình đã gần hai năm chưa cắt, nhìn tóc đã muốn dài đến thắt lưng, âm thầm đối lập, đuôi tóc còn giống như có chút xẻ tà, đồng thời cũng bởi vì mấy ngày gần đây thường bắt đầu thúc phát, tóc đều thành cuộn sóng tự nhiên. Bạch Liêm hơi hơi buồn bực nói:"Ảnh Nguyệt, ngươi nói vì cái gì ta cũng dùng tạo giác thuần thiên nhiên giống ngươi, tóc của ta cứ như vậy đây." Bạch Liêm cầm lấy tóc của mình cùng tóc của đại lão bản khoa tay múa chân, hâm mộ nhìn tóc đại lão bản đen thùi mềm mại vuông góc, còn không xẻ tà. Bắt đầu không gián đoạn lải nhải.

Lần này không chỉ riêng Tiêu Ảnh Nguyệt không lên tiếng, ngay cả Mộc Vân Trúc đang chà lau tóc cho tiểu thư nhà mình cũng nghe không nổi nữa đi phiên một cái xem thường.

"Cô gia, mau rửa mặt chải đầu, bằng không liền cản không nổi thời gian!" Cầm Thư sửa sang lại giường đi ra nhìn đến hắn còn chán ngấy bên cạnh tiểu thư nhà mình, nhịn không được ra tiếng nêu lên.

"Cản không nổi cái gì?" Mặc ngoại bào rộng thùng thình Bạch Liêm khó hiểu, từ hôm nay đại lão bản không phải bắt đầu nghỉ ngơi sao.

"Cô gia..." Mộc Vân Trúc thực bất đắc dĩ xoay người từ ngăn tủ xuất ra bộ nam trang trắng như nguyệt nha được gấp chỉnh tề, nhét vào trên tay Bạch Liêm.

"Cô gia, giữa trưa có người mở tiệc chiêu đãi tiểu thư, cô gia không cùng tiểu thư đi tham dự?" Cầm Thư cầm lấy phân thiệp mời kia phóng tới trên tay Bạch Liêm.

"Thiệp mời?" Bạch Liêm cầm lấy thiệp mời vừa thấy, nhìn đến cái tên phía dưới, Bạch Liêm khoa hạ bả vai, nhược nhược hỏi:"Ảnh Nguyệt, nhất định phải đi sao?"

"Bạch Liêm không muốn đi?" Tiêu Ảnh Nguyệt hơi hơi quay đầu nhìn Bạch Liêm.

"Ảnh Nguyệt, ta đây có thể không đi hay không?" Bạch Liêm gật gật đầu, mở to hai mắt cầu xin, vừa mới tỉnh ngủ, nàng còn chưa ăn cơm, mệt nhọc mấy tháng, bây giờ còn mệt chết đi.

"Ân... Phu quân, ngươi yên tâm ta một mình đi?" Ảnh Nguyệt đối với người vẻ mặt cầu xin cười rất là nhu lệ.

"......" Bạch Liêm suy nghĩ sau lắc đầu, lo lắng, phi thường lo lắng, Hiệp đại thiếu gia này cuối cùng đi rồi còn muốn gửi cái thiệp mời đến, nếu hắn tà tâm không chết làm ra chuyện gì bất lợi với đại lão bản, đại lão bản một nữ tử nhu nhược nên làm cái gì bây giờ.

"Như vậy, phu quân có ý là?" Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười, đối với tính cách do dự của người trước mắt này thật là bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng có đòn sát thủ để đối phó.

"Nhưng là Ảnh Nguyệt ta còn chưa ăn cơm, ta đói bụng..." Bạch Liêm nghĩ tới một lí do rất trọng yếu, nàng đã muốn một ngày chưa ăn gì, đối mặt với Hiệp đại thiếu gia, nàng lo lắng mình ăn cái gì đều không có hương vị.

"Phu quân, đói bụng sao, đổi hảo quần áo, một hồi đi qua là có thể ăn, trước đó vài ngày phu quân không phải muốn đi ăn "Phật khiêu tường" của Hồi Hồng lâu sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt chọn mi cười.

"Chúng ta muốn đi Hồi Hồng lâu sao?" Bạch Liêm vừa nghe "Phật khiêu tường" liền sửng sốt một chút, lập tức cầm lấy thiệp mời nàng vừa rồi không nhìn kỹ, sau khi ở trên thiệp mời tìm được "Hồi Hồng lâu" ba cái chữ to hỏi:"Ảnh Nguyệt, nơi này viết Hồi Hồng lâu có phải là xa xa tương đối với Đệ Nhất lâu của chúng ta Hồi Hồng lâu?"

Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.

Bạch Liêm lập tức cười hắc hắc, nheo lại mắt, xoa xoa cằm quay đầu hỏi Cầm Thư phía sau chưa kịp các nàng xuất hành mà chuẩn bị:"Cầm Thư, lần trước Tống đại thúc nói cho chúng ta biết "Phật khiêu tường" của hồi Hồng lâu bao nhiêu tiền?" Nghe nói "Phật khiêu tường" này là trấn điếm chi bảo của Hồi Hồng lâu, có tiền còn không nhất định có thể ăn đến.

"Cô gia, "Phật khiêu tường" là chiêu bài của Hồi Hồng lâu, trấn điếm chi bảo, phải một trăm lượng bạc." Cầm Thư nghĩ tới lần trước người này nghe được Tống đại chưởng quỹ nói giá này, biểu tình trên mặt người trước mắt này, liền nhịn không được cười ra tiếng.

"Ảnh Nguyệt, bữa cơm này, có phải Hiệp thiếu gia mời khách hay không?" Bạch Liêm bắt đầu nghĩ về đồ ăn mắc nhất trong Hồi Hồng lâu, càng nghĩ càng đẹp, "Phật khiêu tường" này nàng suy nghĩ thật lâu, chính là bị một trăm lượng này làm lui tâm tư, một trăm lượng bạc, dựa theo thu nhập trước kia của nàng mỗi tháng hai đến tam lượng bạc mà nói, là món xa xỉ mong muốn không thể thành, cho dù là sau lại lên làm tiểu bạch kiểm có lương cao, nàng vẫn như cũ chỉ có ngồi ở Đệ Nhất lâu nhìn phương xa Hồi Hồng lâu sờ cằm cảm thán, lần này có một cơ hội tốt đẹp như vậy, thật sự là không thể buông tha.

"Như vậy, phu quân có nguyện ý theo giúp ta đi qua hay không?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Bạch Liêm vẫn hắc hắc tự cười không ngừng, mày liễu cũng đi theo vi loan.

"Ân, đương nhiên, Ảnh Nguyệt, chúng ta lại mang một người đi có được không?" Bạch Liêm hưng phấn hỏi.

Tiêu Ảnh Nguyệt sửng sốt một chút nghi hoặc nói:"Bạch Liêm còn muốn mang người nào đi cùng?"

"Ân, chúng ta mang tiểu Nhị Nguyệt cùng đi đi, sau khi cơm nước xong chúng ta còn có thể thuận tiện mang theo tiểu Nhị Nguyệt tản bộ, vài tháng không gặp, không biết nàng có nhớ ta không." Bạch Liêm đánh tính toán nhỏ nhặt.

_______Hết chương 79_______

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play