Triệu Hi Hằng nghĩ, người giống như vậy, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi sẽ chán mà thôi. Nhưng cô không nghĩ ràng cảm giác mới mẻ có thể lâu đến như vậy, thật giống như hắn phá lệ thích ăn bánh bột nướng dở ẹt trước cổng trường, mỗi ngày tan học đều phải đi mua một phần, vẫn liên tục cho đến khi ông chủ đóng cửa quầy không buôn bán nữa.
Vệ Lễ vẫn không thấy có gì kỳ lạ, là cảnh sát thường phục, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì trở về đơn vị mà thôi, trong lòng còn rất cảm khái.
Học kỳ cuối cùng của cao tam, ngày mùa hè nắng hè chói chang, tiếng ve râm rang kêu từng trận, điều hoà trong thư viện hoạt động hết công suất vẫn chưa thấy chút tác dụng nào, học sinh kẻ đứng người ngồi đầy trong phòng, vừa nóng lại vừa ngộp, ai cũng như một cái bánh bao nhỏ trong nồi hấp sắp ra nồi, nhưng là cái loại bánh bao hấp bị hư, dư nước, nên cả người đều dính dính nhớp nhớp mồ hôi.
Dưới hoàn cảnh này, tâm lý ai cũng đều không tốt, chỉ cần vô ý chạm phải khuỷu tay đều thấy mắt trừng mắt gườm gườm.
Triệu Hi Hằng vẫn còn ngồi ở chỗ ngồi cũ của mình, chui đầu vào trong biển đề thi.
Vệ Lễ ngồi ở bên cạnh cô, che lại ánh nắng mặt trời từ bên cửa sổ chiếu vào, trán hắn lấm tấm mồ hôi, làn da bình thường tái nhợt cũng hơi đỏ ửng, dùng giấy gấp thành cây quạt, quạt gió cho cô.
Có người nhìn cảnh tượng này mà thắc mắc.
Vệ Lễ theo đuổi Triệu Hi Hằng, chạy theo sau đuôi cả một năm cũng không thấy chuyển thành chính thức, người ta vẫn cứ không nóng không lạnh như vậy, chả có chút phản ứng nào, nhưng hắn vậy mà không bỏ cuộc, cũng thật kỳ lạ.
Nhưng không thể trách mọi người không cảm thấy được hai người này có gì ái muội, nói gì thì nói, hai người này một chút dấu vết thân mật đều không có, làm sao biết được đang yêu sớm?
Huống chi khi Vệ Lễ bị chủ nhiệm khoá gọi lên văn phòng, hắn còn cứng cổ kêu, hắn thật ra muốn yêu sớm, nhưng trong lòng Triệu Hi Hằng chỉ có học tập, cũng có lý.
Chủ nhiệm khoá thần sắc phức tạp mà nhìn nhìn cái thư viện to lớn, tạm thời không tìm người lớn nói chuyện, quan sát một thời gian, thấy thành tích của Triệu Hi Hằng không bị tụt dốc, Vệ Lễ thì thi kiểm tra giữa kỳ lại đột ngột xếp hạng một trong số 50 người đứng đầu, nên dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt.
Cha Vệ Lễ thì bảo cái này là do tổ tông hiển linh, rốt cuộc đã tìm ra lý do có thể làm thằng nhãi con này quay lại làm người một lần nữa.
Vốn dĩ tính yêu sớm một trận, tốt nhất là làm ra một thằng nhãi ranh luôn để chọc tức chết cái lão nhãi ranh kia, nên chuyện hiện tại Vệ Lễ nào dám nói cho trong nhà? Triệu Hi Hằng đánh chết cũng họ Triệu, hiện tại lén kéo kéo tay nhỏ đều sợ người ta không vui.
Vệ Lễ lại quên mang theo dây thun, phần lớn tóc cũng rũ xuống trên trán, bị mồ hôi dính lại, không mấy thoải mái.
Triệu Hi Hằng liếc mắt một cái, ngu ngốc.
Cô kéo dây thun dự phòng trên cổ tay xuống, ném cho hắn, chia ly nước ép dưa hấu của mình cho hắn một nửa.
Trăm ngàn lần không thể nào nghĩ được sẽ có một ngày, trên cổ tay cô lúc nào cũng có sẵn dây thun, lại còn chuyên dùng để cho một thằng con trai dùng.
Vệ Lễ cười cười, buộc tóc lên, lại lặng lẽ chọc chọc cô, "Buổi trưa đi ăn mì lạnh không ?"
Triệu Hi Hằng viết một cái công thức ra trên giấy, làm bộ lờ đi, chờ Vệ Lễ nói tiếp.
Hắn tiếp tục chọc chọc, "Mì lạnh kim chi nha, giăm bông, sốt thịt bò cà chua đều cho bà hết."
Trời nóng như vậy, thật thích hợp ăn một chén mì lạnh trơn tuột mát lạnh.
Thật ngon!
Triệu Hi Hằng lộ ra nụ cười âm mưu đạt thành, "Mì lạnh chia ông một nửa."
Xì, là tại một mình cô không thể nào ăn hết một chén lớn mì lạnh nên mới chia cho hắn thôi.
Trong lòng Vệ Lễ hơi nhủ thầm, lại bị lừa, cô rõ ràng không quá muốn ăn mì lạnh, chủ yếu là thèm cái sốt thịt bò gì đó trong chén.
Hai người đối phó nhau lâu như vậy còn chưa có chia tay, một phần lớn nguyên nhân chắc là do chuyện ăn uống này.
Trong cửa tiệm mì lạnh gần trường học, một chén tràn đầy mì lạnh được bưng ra, trên mặt còn sót mấy mảnh vụn băng, Vệ Lễ lấy hết băng trong chén ra, đẩy về phía cô, "Bà ăn trước đi."
Dư lại thì hắn lại ăn.
"Ông đại học định thi vào đâu?" Triệu Hi Hằng làm như thuận miệng hỏi.
"Bà đi đâu thì tôi liền theo đó thôi, dù sao cũng có nhiều trường tuyển tôi mà." Triệu Hi Hằng cố gắng kéo hắn một năm cũng không được quá nhiều, nhưng hắn đặc biệt có sở trường trong thể dục, cho nên thật ra đi trường học nào cũng có thể được ưu tiên chút.
Nhưng nếu Triệu Hi Hằng muốn bỏ hắn, vậy thì xui xẻo rồi.
Cô cắn cắn chiếc đũa, không lên tiếng.
Vệ Lễ hơi lớn giọng, "Bà chắc đang nghĩ làm thế nào để bỏ lại tôi đúng không, tôi biết ngay mà, sao có người vô lương tâm như vậy ? Đồ ăn ngon trong chén tôi đều giữ lại cho bà mà."
Giọng hắn thật sự hơi lớn, Triệu Hi Hằng nhìn nhìn trái phải, cũng may không ai nhìn, cô trừng mắt một cái, "Im miệng đi, tôi nói muốn bỏ ông khi nào ?"
Nói chuyện đàng hoàng thì chết sao ?
Thư thông báo trúng tuyển vừa được gửi xuống, Triệu Hi Hằng vui vẻ bao nhiêu đến thì không biết, nhưng dù sao cô cũng rất vui vẻ.
Trường của hai người gần nhau.
Ngược lại với Triệu Hi Hằng đang dào dạt ý tưởng, hắn lại một bộ xụ mặt như cô muốn bỏ rơi hắn vậy.
Triệu Hi Hằng thấy cái tên này thật đúng là quá ngốc, nếu cô thật sự muốn bỏ hắn, có rất nhiều biện pháp, đâu cần phải miễn cưỡng bày trò.
Vệ Lễ thuê phòng ở gần trường học.
Ký túc xá trường Triệu Hi Hằng nói tốt thì cũng tốt, nhưng phương diện tắm rửa thì thật không tiện, không có phòng tắm riêng mà phải dùng phòng tắm tập thể ở cuối hành lang mỗi tầng.
Tên này chắc không có ý gì xấu đâu, chẳng qua là muốn cô ở thoải mái một chút.
Triệu Hi Hằng từ đầu là lắc đầu, hắn liền bẻ ngón tay nói chuyện đạo lý với cô.
Hắn đếm đầu ngón tay, nói thế này, "Bà xem, hai ta đều lên đại học rồi, đây không còn là yêu sớm nữa, cái này gọi là quen nhau bình thường, ở cùng một chỗ rất tốt, có lợi cho chuyện giao lưu tình cảm, có rảnh tôi nấu cơm cho bà ăn. Mà tỷ lệ ly hôn của mấy cặp sống chung trước khi cưới rất thấp nha."
"Ừm." Triệu Hi Hằng phun ra một cái vỏ hạt dưa, lù lù động, mí mắt cũng không nâng.
Tên lưu manh này, ai muốn kết hôn với hắn chứ.
"Căn phòng này rất tốt nha, rộng rãi lại sáng sủa, bà có học tập cái gì cũng thoải mái." Thấy cô bất động, hắn càng sốt ruột.
"Ờm." Triệu Hi Hằng rất có hứng thú mà nhìn hắn gấp rút.
"Hai phòng ngủ, chúng ta phòng ai nấy ngủ, nhân phẩm của tôi, bà còn chưa tin sao? Một năm nay, tôi ngay cả tay bà cũng có nắm được chút nào đâu ?" Vệ Lễ gấp đến vò đầu bứt tai, thật đúng là vậy mà, cô còn chưa nói được, hắn không lẽ có thể cưỡng ép cô sao?
Vệ Lễ rất dễ trêu, Triệu Hi Hằng cảm giác cô còn tiếp tục trêu hắn nữa, đêm nay phỏng chừng cơm cũng ăn không xong, liền phủi phủi tay gật đầu, "Vậy được, đêm nay anh nấu cơm đi."
Ngay từ đầu cô đối với hắn là có thành kiến, thấy người này không đáng tin cậy, lại hay giở thói lưu manh. Nhưng lâu dài, một năm nay lâu như vậy, Vệ Lễ cũng thật không tồi, biết tôn trọng người khác, chủ yếu xem ra cũng rất thiếu đòn, ba cô hẳn là rất thích.
Đương nhiên chuyện hai người ở chung một chỗ này, cầu cho ba cô ngàn vạn lần đừng biết, biết rồi sẽ xảy ra chuyện.
Nửa đêm 11 giờ, Triệu Hi Hằng đưa mắt nhìn di động, dựa theo cái tính tình của Vệ Lễ, tuy rằng cuối cùng sẽ ngoan ngoãn, cái gì cũng không làm, nhưng cho đến lúc đó tuyệt đối còn muốn giãy giụa một phen.
Ba
Hai
Một
"Kẽo kẹt ~" cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một cái đầu màu hồng phấn từ bên ngoài dò vào.
"Ngủ chưa ?" Lặng lẽ hỏi.
Cũng không thèm chờ Triệu Hi Hằng trả lời, còn cố nói, "Hôm nay đổi chỗ ngủ, khó ngủ quá, hai ta trò chuyện nha?" Hắn tiến vào, đóng cửa mại, trong lòng ngực còn ôm gối đầu của mình.
Triệu Hi Hằng không thèm phản ứng.
Thấy cô như cam chịu, hắn đem gối đầu đặt lên trên giường cô, thật cẩn thận dịch người vào, đắp chăn đàng hoàng, đôi tay đặt lên bụng, ngoan ngoãn.
"Bà nói chút gì đi." Hắn lật người qua, giật nhẹ tóc Triệu Hi Hằng.
"Nói, ông muốn ngủ liền ngủ, không ngủ thì cút đi." Có thể để người mang gối tiến vào, cũng đã là nhân nhượng lớn nhất của cô rồi.
Ừm, tuy rằng bình thường hay ngụy biện, nhưng cái chuyện tỷ lệ ly hôn của mấy cặp sống chung trước khi cưới rất thấp thì cô cũng có biết.
Vệ Lễ cắn cắn môi, không nói chuyện.
Lăn qua lộn lại, trong lòng lên men, màn đêm luôn có thể kích phát cảm xúc mềm mại nhất trong tận đáy lòng của con người.
"Ông muốn nói cái gì thì nói đi, tôi nghe." Triệu Hi Hằng bị hắn lăn qua lộn lại phiền không ngủ được, dứt khoát xoay mặt qua.
Vệ Lễ thu mắt, lắc đầu, "Không có gì, bà ngủ đi."
Uỷ khuất như vậy, làm sao có thể không có chuyện gì ?
"Ông nói đi, tôi nghe." Cô nhịn xuống, thả nhẹ giọng lại.
Vệ Lễ không dám nắm tay cô, chỉ níu lấy một sợi tóc của cô, đặt trong ngón tay vòng đến vòng đi, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi, "Triệu Hi Hằng, anh nghiêm túc hỏi em, em muốn thế nào mới có thể thích anh ? Anh đã nỗ lực như vậy rồi."
Cảm giác mình vẫn luôn đơn phương trả giá, cô ấy ngẫu nhiên mới cho chút đáp lại, nhưng loại đáp lại này hư vô mờ mịt, làm hắn bắt không được, sờ không thấu, cứ cảm giác như là giả.
Triệu Hi Hằng ngay từ đầu là hắn tự mình thích, đi theo mãi mới đồng ý, cũng chính là bị hắn đeo bám mà phiền.
Cho dù hiện tại cô ấy đồng ý ở chung với mình, nhưng Vệ Lễ cảm thấy từ trên người cô chỉ có tình thân, không có cái tình yêu gì, loại cảm giác này thật làm người hoảng hốt.
"Nếu ngày nào đó em không muốn ở cạnh anh nữa, thì cứ nói với anh một tiếng, anh cứ một mình đeo bám lấy em, cũng quá không thú vị." Hắn cọ cọ gối đầu, không dám nhìn cô.
Hắn không muốn làm một người có như không có trong lòng Triệu Hi Hằng.
Vệ Lễ cảm giác cái chuyện thích một người này thật sự kỳ quái. Rõ ràng ngay từ đầu chỉ là thấy cô xinh đẹp, thấy sắc mờ mắt mà thôi; lâu dần lại thấy cô thật tốt, cái gì cái gì cũng tốt, nhưng mà là tay cũng không dám nắm.
Triệu Hi Hằng nghe hắn nói có chút mệt tâm, cô nghĩ lại thấy bản thân mình đã biểu lộ hết sức hàm súc, làm sao cái tên này vẫn còn ù ù cạc cạc không nhận thấy kia chứ ?
Cô cảm giác mình đã biểu hiện thực rõ ràng, trên cổ tay lúc nào cũng thủ sẵn dây thun; đề ôn tập thi cử của ai kia cũng là cô thức mấy đêm soạn ra; còn đồng ý ở cùng với hắn; ngầm đồng ý cho hắn nửa đêm bò lên giường mình.
Nếu là người cô không thích, cô sẽ làm vậy sao.
"Vậy anh nhìn thấy em không thích anh ở chỗ nào?" Triệu Hi Hằng nghĩ lại, cô sẽ sửa.
"Em còn không cho anh nắm tay......" Vệ Lễ bẹp miệng, Triệu Hi Hằng loáng thoáng hình như có thể thấy hốc mắt hắn có thứ gì trong suốt hơi chớp động.
Khóc...... Khóc hả ?
A, thật đáng thương chết mà.
Vệ Lễ còn đang rất khó chịu, đỉnh đầu đột nhiên bị cô sờ sờ, lòng bàn tay cô mềm mại ấm áp làm hắn ngẩn ra một lát.
Triệu Hi Hằng thở dài, đột nhiên kề sát vào, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán hắn.
"Đúng là thật lâu thật lâu lúc trước em có nói không cho anh nắm tay, nhưng anh cứ thử nắm một chút, xem em có hất tay ra không, thật là... Lúc không nên nghe lời thì lại nghe lời."
Đôi mắt Vệ Lễ mở to đến tròn trịa, tay chui vào trong mền, lập tức nắm lấy tay cô, trán cùng lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi, "Như vầy được không ?"
"Được." Triệu Hi Hằng gật đầu.
Thử thò lại gần, thật cẩn thận ôm lấy cô, "Vậy như vầy, được không ?"
Ngày mùa thu áo ngủ cũng không dày, hai người dán vào một chỗ, nhiệt độ cơ thể liền giao hòa, loại cảm giác này giống như trong em có anh, trong anh có em, thật làm người ta thấy ấm áp quyến luyến.
"Được ."
Mắt Vệ Lễ sáng rực lên, tiến thêm một thước, cúi đầu, học theo bộ dáng của cô ban nãy, hôn hôn trán cô, lại hôn hôn chóp mũi cô, hô hấp thân cận ái muội làm cho hắn lập tức thở dốc dồn dập hơn, sau đó dọc theo chóp mũi, nhẹ nhàng cắn cắn môi cô.
Thấy cô không kháng cự, lá gan liền lớn hơn một ít, thử dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cô, sau đó xâm nhập vào từng chút một, cũng không còn hỏi cô có được không.
Càng ép sát vào nhau, dùng thân thể mình cọ cọ cô, hôn môi cũng càng thêm phóng túng, trong đêm đen an tĩnh, tiếng mút nước cùng tiếng thở dốc thô nặng rõ ràng làm người mặt đỏ tim đập.
Triệu Hi Hằng bị hôn đến cả người nhũn ra, cơ hồ hít thở không thông, không có năng lực phản kháng, chỉ có thể thụ động thừa nhận, trong đầu cô cảnh báo tích tích vang lên, nếu còn không dừng lại liền sẽ mất khống chế.
Hoá ra cô ấy cũng thực thích mình.
Đương nhiên, Vệ Lễ vẫn rất hiểu chuyện phải có chừng mực, tuyệt sẽ không đụng vào điểm mấu chốt.
Nhưng người thì vẫn muốn dũng cảm một chút, dũng cảm thử.
Kể từ sau ngày ấy, hai gian phòng ngủ liền để trống một gian.
Dù sao cũng chỉ là hôn hôn sờ sờ ôm một cái, rồi thuần túy ngủ, hai đứa cũng thực ngoan.
Trước kỳ thi cuối kỳ, bàn ăn trong phòng ăn được dọn trống, liền thành nơi đặt tư liệu ôn tập chồng chất.
Triệu Hi Hằng đang làm bài, Vệ Lễ ngồi kế bên lột quả quýt cho cô.
Ai cũng bận.
Chỉ trắng trên quả quýt đều lột sạch sẽ, hắn ngậm múi quýt trong miệng, thò lại gần, "Ê."
Có một số người luôn thích làm mấy trò ấu trĩ lại buồn nôn thế này.
Mặt Triệu Hi Hằng đỏ hồng, rụt về sau né tránh,hắn không buông tha, ôm lấy eo cô lại dán tới, còn làm nũng, bị hắn dây dưa không có biện pháp nào, Triệu Hi Hằng chỉ có thể nhẹ nhàng ngậm lấy múi quýt qua.
Thuận thế hôn môi.
"Leng keng ~" chuông cửa vang lên, hai người mới vừa hôn nhau đến đến khó thở liền tách ra.
Gương mặt đỏ ửng, môi sưng.
Vệ Lễ vội vội vàng vàng đi mở cửa, chắc là chuyển phát nhanh.
Đẩy cửa ra, ngoài cửa có một người đàn ông trung niên đang đứng, tay cong lên vắt một cái áo khoác, đứng thẳng tắp.
Thấy Vệ Lễ, hình như cũng cả kinh.
"Ba...... Ba ba ba......" Triệu Hi Hằng bị dọa đến giọng đều phát run.
Cô đúng là sợ ba cô, là sợ ba cô đánh chết Vệ Lễ.
Triệu Tinh Liệt híp mắt, ánh mắt đảo qua Vệ Lễ, đôi môi sưng đỏ thực rõ ràng nói cho hắn biết vừa rồi hắn mới ngắt ngang chuyện gì.
Thằng nhãi ranh đầu hồng? Còn xổ lỗ tai? Còn xăm mình?
Chân Vệ Lễ mềm nhũn, mặt trắng bệch, suýt nữa thì quỳ xuống, cũng may hắn đỡ khung cửa mới làm mình đứng được.
Là đàn ông chân chính, sao chỉ có chút chuyện nhỏ mà lại đi sợ hãi chứ ? Vốn dĩ cũng phải nên đi gặp người lớn rồi, chỉ là hoàn cảnh hiện tại ......
Hoảng hốt không chọn từ, "Ba ba ba...... Ba khoẻ chứ......"
Triệu Tinh Liệt nâng nâng cằm, "Ông đây khoẻ."