Trời lạnh, quầy bánh bột nướng trước cổng trường không người hỏi thăm, Vệ Lễ trở thành khách hàng trung thành nhất của ông chủ. Cơ hồ mỗi ngày tan học, hắn đều sẽ đến mua, ăn không ăn thì không biết, nhưng tuyệt đối sẽ đưa hai tay nhận, lại nói, "Cảm ơn chứ."
Ông chủ quán lâu ngày thành tri kỷ, rốt cuộc có người thưởng thức bản lãnh nướng bánh của mình, dọn cho hắn một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh cùng hắn tán gẫu.
Vệ Lễ ngồi xuống, căng da đầu từ từ ăn bánh bột nướng, hơn nữa như có như không mà "tình cờ" để lộ chút tin tức của mình.
Nhà hắn có tiền, hắn năm nay vừa mới mười tám.
Bản thân hắn ...
Một đẹp trai, hai khoẻ mạnh, ba tràn đầy tình yêu thương, tuân thủ các giá trị quan của chủ nghĩa xã hội (??).
Hắn nỗ lực cầu tiến, chăm chỉ lại biết đau lòng người.
Không biết ông chú bán bánh bột nướng có tin hay không, như bản thân Vệ Lễ còn bị chính mình nói cho cảm động. Hắn sao lại có nhiều ưu điểm đến như thế chứ ?
Ăn hết bánh bột nướng rồi, tình cảm cũng giao lưu xong rồi, ông chú vỗ vỗ bả vai hắn, "Chú đây thật tiếc là không có con gái, nếu như có, mấy năm nữa giới thiệu cho con làm quen."
Vệ Lễ nhếch miệng, ngây ngô mà cười, "Con gái của đồng sự cũng được ạ, con không kén chọn."
Vệ Lễ nhờ người lấy được danh sách các loại sách cần đọc trong học kỳ của cao nhị, lớp thứ 6, lại lạm dụng tư quyền, mượn sạch mấy quyển đó trong thư viện.
Mớ sách đó hắn xếp thành cái núi nhỏ ở trên bàn, người đi ngang qua đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.
Giống như đant ngạc nhiên, hắn không đọc, mượn nhiều sách như vậy làm cái gì?
Vệ Lễ bị người ta nhìn đi nhìn lại đến bực bội khó chịu, ai nói hắn không đọc! Đang khinh thường người khác có phải không ?
Hắn dứt khoát đem sách để xuống một chồng trên mặt đất, nhàn rỗi không có việc gì cũng sờ sờ hai ban quyển xem.
Triệu Hi Hằng đến, hắn vội vàng vứt sách trên tay xuống, làm bộ chơi game.
"Mượn sách hả ?" Triệu Hi Hằng đến gần, hắn ngẩng đầu, hất hất mặt xé bao kẹo que, ngậm viên kẹo vào trong miệng.
"Ừm." Triệu Hi Hằng móc trong túi đồng phục ra thẻ học sinh.
Vệ Lễ khom lưng, vỗ vỗ chồng sách dành cho cao nhị lớp 6 cao cao dưới chân, "Đây, lần này mượn quyển nào? Chỉ có thể mượn một quyển thôi."
"Trường học quy định sách có thể mượn tối đa sáu quyển, chỉ cần trong vòng hai tháng trả lại là được." Triệu Hi Hằng nhíu mày, siết chặt thẻ học sinh.
Hắn đảo kẹo que trong miệng một vòng, lại nói, "Mấy quyển nào đều bị tôi mượn, tôi đồng ý cho bà mượn lại đã là tốt lắm rồi, bà đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước."
Vệ Lễ cảm thấy mình quá thông minh, mếu Triệu Hi Hằng mượn sáu quyển một lượt, vậy cô chỉ làm thủ tục mượn có một lần trong cả hai tháng, nhưng nếu sáu quyển sách này cô mượn lần lượt từng quyển một, vậy mỗi tuần đều phải lên làm thủ tục mượn sách.
Loại người này chính là vô lại, Triệu Hi Hằng bực bội thở dài, đưa thẻ học sinh cho hắn, từ trong chồng sách lấy ra một quyển.
Vệ Lễ ngay cả mã số học sinh của cô cũng đã nhớ kỹ, hắn không thèm nhận thẻ của cô, nhanh tay ghi vào trong hệ thống.
Triệu Hi Hằng tiện tay lật lật sách, từ bên trong rớt ra một tờ giấy, ngay ngắn viết mấy chữ to, "Yêu sớm không ?"
Lật qua mặt sao, "Cô cứ suy xét lại, thử xem sao."
Cô rút tờ giấy ra, vò lại thành một cục, ném vào thùng rác.
Triệu Hi Hằng bước đi ra hai bước, bỗng nhiên lại lộn trở lại, dùng sách đẩy đẩy bả vai Vệ Lễ, "Là ông một hai muốn thử đó nhá."
Hắn chưa kịp phản ứng lại, que kẹo treo trên miệng có hơi ngẩn ngơ, "Cái gì?"
"Không thử thì thôi." Triệu Hi Hằng xoay người liền đi.
Cái tên lưu manh này quá lì, cứ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy suốt cũng không thoải mái, không bằng làm hắn biết khó mà lui.
Bản thân cô chỉ cần làm ra vẻ yếu đuối vô dụng, lại một thân tật xấu, bảo đảm hắn nhịn không nổi, một tuần liền đòi chia tay.
"Được được được, thử thử thử!" Trong chớp nhoáng, Vệ Lễ chợt phản ứng lại, mắt thấy Triệu Hi Hằng đi xa, hắn vội vàng từ quầy mượn sách nhảy qua, bắt lấy cổ tay cô.
Nhìn thấy chung quanh nhiều người như vậy, hắn hiếm khi có hơi cảm thấy thẹn thùng, nhỏ giọng nói, "Bà không được đổi ý nhá."
"Tôi cho ông chạm vào tôi sao?" Ánh mắt Triệu Hi Hằng liếc xuống, đã bắt đầu làm yêu làm sách.
"Được được được, không chạm vào thì không chạm vào." Vệ Lễ buông tay ra, cắn que kẹo, cười đến lộ ra cả răng.
Thấy cô sắp phải đi, Vệ Lễ chợt nhớ, kéo kéo góc áo đồng phục của cô, "Bà từ từ."
Hắn móc ra thẻ học sinh của mình, nhanh tay quét qua máy, lẹ làng ghi vào thêm sáu quyển sách.
Thẻ của Triệu Hi Hằng cộng thêm thẻ của hắn, có thể mượn được mười hai quyển sách.
Hắn ôm lấy chồng sách mười hai quyển này lên, "Đi nào, tôi đưa bà lên."
"Ông thấy tủ giữ đồ của tôi có thể chứa được nhiều sách như vậy không ?"
Vệ Lễ xuỳ một tiếng, "Vậy để chỗ này tạm vậy, khi nào đến bà cứ lấy xem là được."
Hắn còn muốn đi theo cô.
"Ông cách xa tôi một chút, trời nóng."
Vệ Lễ lùi ra sau hai bước, "Ờm."
"Vậy buổi tối bà còn đến thư viện không ?"
"."Triệu Hi Hằng không quay đầu lại mà đi rồi.
Vệ Lễ dùng màn hình khoá di động soi soi một chút, gãi gãi cái đầu xanh lục, màu này vẫn không quá cát lợi.
Khi Triệu Hi Hằng đến thư viện tự học vào buổi tối, không thấy Vệ Lễ đâu.
Cô trào phúng mà cười, quả nhiên không chiếm được mới là tốt nhất.
Lúc trước bất kể khi nào cô đến, lần nào cũng có thể thấy hắn, hiện tại vừa mới nhận lời xong, liền không còn xem cô ra gì, đúng là thuộc tính của nhân loại mà.
Sáng sớm năm giờ rưỡi, Vệ Lễ lê cái thân buồn ngủ, ngồi xổm phía trước ký túc xá nữ, trong lòng ngực ôm một bọc giấy lớn. Hiện tại ai cũng xem trọng chuyện bảo vệ môi trường, hiếm khi xài bao nilon.
Hắn thức sớm như vậy đã là vô cùng ngoại lệ, bình thường phải ngủ tới khi mặt trời lên chói chang, hết tiết hai mới thấy hắn chậm rì rì đi vào lớp.
>>
Mấu chốt là hắn cũng không biết Triệu Hi Hằng sáng sớm sẽ ra khỏi phòng lúc mấy giờ, người chăm chỉ ham học như cô, hẳn là sẽ thức sớm lắm đi, cho nên mới năm giờ rưỡi hắn đã ngồi xổm ở đây chờ.
Ước chừng hắn ngồi trước cửa cũng một lúc lâu, thế nhưng bực bội đều không có, người ra ra vào vào, đi ngang qua đều nhìn hắn chỉ trỏ, khe khẽ thì thầm, hắn cũng không quan tâm.
Triệu Hi Hằng xách theo cặp sách, ngậm cái túi đồ ăn, từ bậc thang nhảy nhảy xuống, liền thấy mái đầu màu hồng phấn của Vệ Lễ phấp phới đón gió.
Màu hồng phấn nhàn nhạt, mười phần thiếu nữ.
Hắn lại nhuộm tóc?
Trong nửa tháng, đây là lần nhuộm tóc thứ ba rồi, cũng không sợ trọc đầu.
Vệ Lễ lục lục trong bọc giấy của mình, móc ra một cái bọc có mùi sữa chua dứa, "Nè."
Triệu Hi Hằng không nhận, "Tôi không thích ăn dứa."
Hắn thuận tay lại móc ra một cái bọc vàng vàng có mùi đào, "Cái này thì sao ?"
Không biết cô thích ăn cái gì, nên mua mỗi loại một cái, lại lục cục móc ra cái bánh bao hình con heo màu vàng đưa cho cô, "Mua hồi hơn năm giờ, tôi ôm trong lòng, chưa bị nguội lạnh đâu."
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, Triệu Hi Hằng nhìn mà thấy nóng lên.
Năm giờ hơn đã đi mua đồ ăn sáng.
Cô vốn mềm lòng, chịu không nổi nhất chính là kiểu người như vậy.
"Bà ăn không ?" Vệ Lễ thấy Triệu Hi Hằng chậm chạp không nhận, mày nhăn lại, rụt tay nhét con heo vàng vào trong miệng mình, "Không ăn thì thôi, mai lại mua cho bà cái khác, bà muốn ăn cái gì?"
......
Kỳ thật cô cũng muốn ăn, nhưng mà thôi, vẫn nên tàn nhẫn cứng rắn đi.
"Tôi uống sữa đậu nành hoa quế mật ong."
Vệ Lễ mở bản đồ ra nhìn nhìn, bật thốt lên, "Cách bốn năm kilomet lận nha, chỗ này quá xa."
"Mua không được thì thôi." Cô sẽ dốc hết sức hành hạ, dốc hết sức làm yêu làm sách, sớm muộn cũng làm hắn phiền, sẽ không quấn lấy cô nữa.
Vệ Lễ mím môi không nói gì, đi theo phía sau cô vào toà nhà dạy học.
Ngày thứ hai, sáng sớm mưa phùn mênh mông, Triệu Hi Hằng đứng ở ban công gom quần áo, nhìn nhìn xuống, Vệ Lễ quả thực không có ở đó, hẳn là hắn chán rồi, ngày hôm qua cô nói muốn uống sữa đậu nành xong, hắn nửa câu cũng chưa nói gì.
Vậy cũng tốt, cách xa cô chút, hắn cứ như con ngựa hoang Trương Phi, căn bản chả có xíu phù hợp nào, hai người chính là người qua đường của nhau mà thôi.
Tề Yên thức dậy sớm, dọn dẹp đồ, đã sớm đi rồi.
Triệu Hi Hằng ôm tập sách ở trước ngực, cầm ô che mưa xuống lầu.
Còn chưa đi đến toà nhà dạy học, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vàng.
Cô quay đầu lại, mái tóc màu hồng nhạt của Vệ Lễ dính một tầng hơi nước mênh mông, đồng phục của hắn cởi ra, bọc kín lấy cái bao trong ngực, vừa đến nơi liền nhét đồ vật vào trong lòng ngực cô, "Lần tới bà có thể đi trễ hơn xíu không ?"
Triệu Hi Hằng ngẩn người, trong lòng ngực là ly sữa đậu nành còn nóng bỏng.
"Ông...... Tự ông đi mua?"
"Ngốc, bằng không thì còn ai đi mua cho bà ?"
Sáng sớm trời còn mưa đây, hắn chạy đi thật xa như vậy?
"Sao ông không gọi người ta giao hàng ?"
Vệ Lễ liếc mắt nhìn cô, con gái gì còn trẻ tuổi như vậy mà không hiểu lãng mạn vậy ?
Tựa như ngày hôm qua, hắn có thể hỏi cô mấy ra cửa, sau đó lại đi chờ cô, nhưng cố tình muốn thức sớm như vậy ngồi chờ, yêu đương còn không phải là cần những cảm giác như vậy sao ?
Chỉ bao nhiêu đó tinh lực cùng thời gian cũng không chịu bỏ ra, còn nói chuyện yêu đương gì? Mấu chốt là cô ấy cũng sẽ không từ chối được mình, vậy càng không phải làm cô cảm động?
Hắn vỗ cỗ sau lưng Triệu Hi Hằng, quơ quơ cái đầu đầy bọt nước, "Vào đi thôi, một lát trễ bây giờ."
Triệu Hi Hằng ôm sữa đậu nành, chỉ chỉ mặt hắn, "Ông......"
Co từ vội vàng móc từ trong túi ra bọc khăn giấy cho hắn, "Mau lau mặt đi, tóc trôi màu xuống rồi kìa."
Mái tóc màu hồng nhạt sau khi bị ướt nước, đang có từng dòng màu hồng chảy dài theo trán xuống gương mặt hắn.
Vệ Lễ im lặng, mặt nóng lên như thiêu đốt, ngay cả khăn giấy cũng không nhận, vội vàng chạy đi rồi.
Thật mất mặt.
Triệu Hi Hằng nhìn theo bóng dáng hắn chạy đi như gió cuốn, sữa đậu nành trong tay nóng bỏng, nói không rõ đây là tư vị gì, rất cảm động, đây cũng xem như là một nam sinh nghiêm túc theo đuổi cô đi, tuy rằng hắn hơi lưu manh chút.
Đào Đào ghé vào bàn học lờ mờ buồn ngủ, tối hôm qua gần như thức cả đêm vẫn chưa viết xong bài tập về nhà.
Triệu Hi Hằng tiến vào, Đào Đào xoay đầu nhìn cô, "Ô sữa đậu nành? Hoa quế mật ong hay là hoa hồng mật ong? Mau cho mình uống với."
Đào Đào giơ tay đi lấy, bị Triệu Hi Hằng vỗ một cái, giật lại, "Đây là của mình."
"Ô, ngay cả cơm hộp còn chia nhau, vậy mà tiếc một ngụm sữa đậu nành sao ?" Đào Đào không vui, chu chu môi lên.
"Ting!"
Tin nhắn mới đến.
Vệ Lễ: Buổi chiều giờ tự học bà ngồi chỗ nào? Tôi giữ chỗ cho bà. Uống trà sữa không ?
Triệu Hi Hằng cũng không khách khí: Lầu 3 a6, không uống.
a6 là chỗ dựa cửa sổ, ánh sáng tràn đầy.
Vệ Lễ vừa viết tin nhắn trả lời, vừa xoa xoa cái khăn trùm trên đầu, khăn cũng bị nhuộm thành màu hồng nhạt.
Hắn thật sự, về sau không thể nhuộm tóc nữa, thật quá mất mặt.
"Tôi không thích người lười học, ông đi học đi !" Triệu Hi Hằng vừa soạn tin nhắn lại xoá, lại soạn rồi lại xoá, nói như vậy có phải hơi quá phổ biến, không đáng tin tưởng hay không nhỉ ?
Thôi được rồi, cứ gửi đi vậy, phải làm hắn chán ghét mới đúng.
Cô che mặt, cưỡng ép một người không thích học tập lên lớp, hắn khẳng định sẽ phiền đi.
Lên lớp ?
Sách giáo khoa hắn đã sớm không biết ném chỗ nào rồi, Vệ Lễ bắt đầu lục tung cả phòng ngủ tìm sách giáo khoa của mình.
Tìm không thấy thì thôi, dùng của Trần Nhược Giang vậy.