Thư viện trường trung học Thị Nhất mới xây xong, chiếm địa diện tích 3000 mét vuông, toà lầu cao năm tầng, chứa hơn trăm vạn đầu sách, là do xí nghiệp nhà Vệ tiên sinh từ thiện quyên tặng, xét thấy cái thằng con trai thi trung học có 40 điểm của hắn cũng học trong trường này, ai cũng đều hiểu.
Hiệu trưởng đứng ở trước thư viện, chậm rì rì tuyên bố nghi thức cắt băng khánh thành chính thức kết thúc, đồng thời dặn dò mọi người phải yêu quý thư viện mới.
Triệu Hi Hằng đứng đến đầu váng mắt hoa, biểu cảm chịu đựng, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô làm làn da trắng nõn chợt nổi lên đỏ hồng.
Toàn bộ nghi thức đã xong, cô liền nhớ kỹ một câu.
Sách trong thư viện, có thể muốn mượn quyển nào cũng được.
Lầu 3 lầu 4 là phòng tự học, có thể tự học.
Trung học Thị Nhất không cho phép học sinh học ngoại trú, cho dù nhà của ngươi có ở ngay cổng trường đi nữa, cũng phải nội trú, thật là một biện pháp ngăn chặn giá nhà khu vực phụ cận bị thổi lên rất hiện quả.
Nhưng đồ ăn trong căn tin trường học thì thật không ngon lành gì, có rất nhiều học sinh buổi trưa cùng buổi tối vẫn đi ra khu phố quà vặt gần trường học kiếm chút món ăn.
Hiệu trưởng ngay từ đầu nghiêm khắc ngăn loại hành vi này, nhưng có một lần nếm một ngụm đồ ăn ở căn tin xong, ông liền bắt đầu ngầm đồng ý loại hành vi này, chỉ là liên hệ Sở Y Tế kiểm tra tình trạng vệ sinh của mấy quán ăn gần trường một lần.
Triệu Hi Hằng bị cảm nắng, khó chịu ăn cơm không vào, cô ghé vào lan can lầu 3, chen từ trong biển người mênh mông ra bên ngoài.
Bỗng nhiên trong một đám đầu tóc đen, toát ra một mạt màu xanh lục, hắn như là một quả nam châm cùng cực, khi hắn vừa lọt vào, người chung quanh liền sôi nổi tự động tản ra, cách hắn thật xa, hình thành lên một vòng tròn trống trải xung quanh hắn.
Cô nhìn kỹ, thật sự là cái đầu xanh lục nha, không phải là trùm cái nón của áo hoodie màu xanh lục áo lên đầu.
...... Lớn gan thật.
Trung học Thị Nhất đối với chuyện bề ngoài của học sinh cũng rất nghiêm khác, trời sinh tóc vang cũng phải nhuộm thành đen, rốt cuộc thì đây là cái học sinh VIP hoàng tộc gì thế này ?
Bạch Đào cùng Trần Nhược Nam tới trễ, ba bước sải bước lên tới.
Trần Nhược Nam cho Triệu Hi Hằng một lọ nước ngọt mùi đào, "Cố ý mua cho bồ đó."
Cô theo ánh mắt Triệu Hi Hằng nhìn qua , "Ui ~"
"Bồ quen biết à ?" Triệu Hi Hằng vặn ra nắp bình, cùng với tiếng ga xì ra là một mùi đào tươi mát, cảm giác choáng váng khi bị cảm nắng quả nhiên đỡ hơn.
Bạch Đào chỉ chỉ thư viện bên cạnh, "Này là cha của hoàng tộc công tử hắn quyên đó, là Vệ Lễ, cũng bằng chúng ta, học cao nhị, nhưng mà không đến lớp được mấy ngày."
Triệu Hi Hằng hiểu rõ, thu hồi ánh mắt lại.
Trước mắt cô vẫn còn bị loá lên một mảng xanh lục, phải nhắm mắt lại chút mới đỡ.
Cảm ơn hoàng tộc, thư viện cũng khá tốt.
Vệ Lễ khoác túi xách trên một bên vai, bả vai hơi trễ xuống, hai tay cắm túi quần.
Đồng phục hai màu xanh trắng cũng không thèm mặc cho đàng hoàng, chỉ cài mấy cúc áo, để lộ áo thun đen bên trong.
Hắn một đầu tóc dài xanh lá mạ, dùng dây gân buộc lại ló ra một khúc như cái đuôi chó, tóc mái không gom được hết vào có chút hỗn độn loà xoà, cằm nhọn.
Một bên tai lộ ra ngoài, không thể che đậy một hai ba bốn năm sáu cái khuyên tai, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng kim loại lạnh băng.
Người chung quanh tự động tránh hắn, đôi mắt dài của hắn khẽ híp lại, khóe miệng mang theo độ cong châm chọc, ngạo nghễ đi đằng trước mọi người, khinh mạn kiệt ngạo ai cũng không bằng.
Triệu Hi Hằng nghĩ loại bệnh này gọi là trẻ trâu thời kì cuối, không có thuốc chữa.
Trường trung học Thị Nhất học tập rất hiệu suất, rất ít khi bỏ thời gian xếp thành tích, sớm 7 giờ đi học, chiều bốn giờ tan học, rất đâu vào đấy.
Còn có ít người người không theo kịp trình độ, khoá trước phải học thêm chương trình khoá sau, cũng phải tự mình học phụ đạo thêm.
Ngày đầu tiên thư viện mới hoạt động, không ít người dùng.
Khi Triệu Hi Hằng mới đến còn đỡ, chiếm được một chỗ ngồi đơn dựa cửa sổ.
Bởi vì thiếu quản chế, có chút ô tạp ồn ào, xung quanh tràn ngập tiếng lật sách, tiếng đọc sách lẩm nhẩm, còn có tiếng bút cọ vào trang giấy cùng tiếng nhai đồ ăn vặt lạp xạp.
Chưa kể đến là các loại mùi hương đồ ăn bay vòng vòng trong không khí.
Triệu Hi Hằng cau mày, cúi đầu lục lục cặp của mình, kiếm bút chì và cục tẩy.
Tầng lầu bỗng nhiên an tĩnh lại, an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
"Tiếp tục đi, dừng làm gì." Thanh âm khàn khàn mang theo một chút khinh cuồng, đổi là người khác đã sớm bị đánh, nhưng thư viện vẫn lặng ngắt như tờ.
Tiếp theo là một trận kéo ghế ghế dựa ầm ầm.
Người ngừng lại trước mặt Triệu Hi Hằng, trên người hắn có một mùi hương tuyết tùng thanh lãnh, dễ ngửi kỳ lạ.
Vệ Lễ khom lưng, loạt khuyên tai móc dài theo vành tai va vào nhau nghe tiếng xôn xao loẹt xoẹt, "Bạn học, cho xin cọng dây thun."
Mái đầu tóc của hắn đang loà xoà trước mặt, tóc mái dính bếch vào trán, không quá thoải mái, cọng dây thun buộc tóc hình như đã đứt.
Triệu Hi Hằng ngẩng đầu, bị màu xanh lục huyền diệu làm lung lay ánh mắt một chút, cảm giác mình đúng là dẫm phải cái vận xui nào rồi.
Cả trường này chỉ có một người nhuộm tóc, còn có thể là ai đây?
Cô ấn ấn mi tâm mới cảm thấy dễ chịu một ít, không thèm nhìn hắn, kéo sợi dây thun dự phòng trên trên cổ tay xuống dưới đưa cho hắn, sau đó tiếp tục tìm kiếm sách luyện tập.
Vệ Lễ nhìn cô, tóc vừa lại dài lại đen nhánh như rong biển, làn da trắng như tuyết, mũi hơi hếch hếch lên, môi đo đỏ, nhìn vừa có vẻ yên tĩnh, lại ngoan ngoãn, xinh đẹp.
Hắn có ghế không ngồi, thuận thế ngồi lên trên nàng bàn học của cô, ngả ngớn hỏi, "Yêu sớm không, bạn học?"
Người hắn trời sinh không có lương tâm, lại muốn chậm trễ chuyện học hành của học trò tốt người ta.
Ba hắn quyên góp cả cái thư viện để đưa hắn đến trường trung học Thị Nhất, còn muốn trông cậy vào chuyện hắn cố gắng tập?
Giỡn chơi sao, hắn liền không học tập, nhuộm tóc, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, trốn học, xăm mình, xỏ lỗ tai, chống đối thầy cô, hiện tại còn thiếu mỗi cái yêu sớm.
Nghiêm khắc mà nói, cũng không tính yêu sớm, hắn đi học trễ, năm nay đã mười tám, nhưng chưa tốt nghiệp cao trung người ta đều kêu là yêu sớm.
Qua tháng sau hấn dẫn người đến trước mặt ba hắn ra mắt, nếu tốt hơn nữa thì lộn xộn ra đứa cháu luôn, cho ông già kia tức chết chơi. Triệu Hi Hằng khép quyển sách giáo khoa cao tam lại, an tĩnh trầm mặc trong chốc lát, đang giãy giụa lựa chọn giữa chửi tục một câu hay làm bộ giả ngơ , sau đó cẩn thận đo đếm giá trị, dùng một câu không tính quá thô tục, "Sớm cái đầu ngươi."
Cô có yêu sớm cũng không cùng dạng người thế này yêu sớm.
Vệ Lễ thật giống như tên có bệnh, vậy mà lại còn cười.
Hắn đem cọng dây thun Triệu Hi Hằng cho hắn tuốt vào cổ tay, rồi tuỳ tiện buộc tóc lên.
Vệ Lễ đi rồi, Triệu Hi Hằng tiếp tục học tập.
Vệ Lễ đi cửa hiệu cắt tóc, nói với tạo mẫu tóc trong tiệm, "Đổi màu tóc đê."
Thợ tạo mẫu Tony có hơi rối rắm, "Cậu hôm qua mới nhuộm xong mà, tóc cũng không thể muốn làm gì thì làm được hoài đâu."
"Đổi thành màu bạch kim." Vệ Lễ không để ý đến hắn khuyên bảo.
Người sắp phải yêu sớm, đầu màu xanh lục không quá may mắn.
Vệ Lễ làm ra vẻ còn rất giỏi, hắn muốn làm cho Triệu Hi Hằng ưng thuận, liền bám theo như đỉa đói, dính mãi không buông.
Hắn biết cô gái nhỏ kia tên Triệu Hi Hằng, thành tích rất tốt, đứng nhất khối năm nay, tất cả giáo viên trong trường đều yêu thích che chở. Nhưng mà do đi học sớm nên tuổi còn nhỏ, mới mười sáu.
A! Lần đầu yêu sớm đã chọn người giỏi nhất, cũng thật không hổ là ngươi nha, Vệ Lễ.
Hắn càng cảm thấy mình đắc chí, không hề có cảm giác áy náy, cũng không có cảm thấy thẹn tâm.
Sau khi thư viện mới được đưa vào sử dụng, Triệu Hi Hằng mỗi ngày đều 5g chiều đến thư viện học tập, học mãi cho đến tối 9 giờ.
Vệ Lễ tự động xin đi làm trợ lý thư viện, hỗ trợ quản lý thư viện.
Trường học sợ hắn quậy phá, nhưng hắn nhiều lần cam đoan và giải thích, bảo đảm chính mình sẽ không làm gì sai lầm.
Hiệu trưởng suy nghĩ, dù sao hắn mỗi ngày cũng phất phơ rảnh rỗi, không thèm ăn học chỉ lang thang khắp nơi, còn không bằng đi quản thư viện, nói không chừng còn có thể được văn học hun đúc.
Ngay đầu tiên khi Vệ Lễ lảo đảo lắc lư, một đầu tóc màu bạch kim lấc cất đi vào thư viện, toàn bộ thư viện lặng ngắt như tờ, như bị bỏ vào một lá bùa cấm thanh, an tĩnh lạ thường.
Nhưng trong không khí vẫn còn một mùi hương khó chịu như bánh nhân hẹ để lâu vậy.
Hắn nhíu nhíu mày, gõ bàn, "Về sau ai còn ăn thức ăn có mùi, liền cút đi ra ngoài cho tôi!"
Khi giọng nói hắn rơi xuống, tay Triệu Hi Hằng run lên, chocolate rơi xuống đất.
Cô nhặt chocolate nhặt lên tới, dùng giấy gói bọc lại.
Vệ Lễ vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, nâng cằm bổ sung, "Ngoại trừ bạn học Triệu Hi Hằng."
Triệu Hi Hằng run run, thanh chocolate mới bọc xong lại rớt.
An tĩnh trong chớp mắt, thư viện bỗng nhiên động tác nhất trí oà lên, "Ồ à ~"
Ồn ào nhưng rất hợp tình huống.
Cô vừa tức lại bực, đỉnh đầu sắp bốc khói.
Vệ Lễ nghe bọn họ ồn ào, nhịn không được sờ sờ bên tai, mặt đỏ, lỗ tai cũng đỏ.
Nhưng từ khi Vệ Lễ tới, thư viện an tĩnh, chỉnh tề, không có hành vi chen lấn giành chỗ ngồi, cũng không còn đủ thứ mùi vị trong không khí, là nơi vô cùng tốt để học tập, Triệu Hi Hằng vẫn căng da đầu ở chỗ này ôn luyện.
Dù sao chỉ cần cô da mặt đủ dày liền không thành vấn đề, Vệ Lễ cũng không phải sẽ luôn bắt chuyện với cô.
Thư viện 9 giờ rưỡi đóng cửa, Triệu Hi Hằng đúng 9 giờ uống miếng nước, đứng dậy thu thập đồ đạc về phòng ngủ.
Vệ Lễ thấy cô gái trẻ xinh đẹp dễ thương đã đi rồi, cảm thấy mình cũng nên tan tầm.
Trên đời không có ai tốt hơn cả hắn đúng không ? Làm trợ lý thư viện mà có tâm đến như vậy. Mỗi ngày đến sớm về trễ, còn hộ tống bạn học về phòng ngủ nữa.
Trung học Thị Nhất vì có tiền, chiếm địa diện tích cực lớn. Thư viện ở phía đông, ký túc xá ở phía tây, muốn đi dài qua toàn bộ trường, trên đường có đôi khi còn có đoạn không có đèn đường, không khí cực kỳ khủng bố, Triệu Hi Hằng mỗi khi đi đêm đều phải dựa vào tự trấn an bản thân rằng mình chính khí không sợ gì.
Cô đang đi tới, bỗng nhiên nghe được phía sau một loạt tiếng chân gấp rút .
Vừa quay đầu lại, căn bản không có ai.
Tuy cô mặt ngoài là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng nội tâm lại mạc danh sợ quỷ, lập tức lông tơ trên người liền dựng đứng lên, chân cũng mềm, hai hàm răng hơi va vào nhau lập cập.
Cho dù không phải quỷ, thì kẻ lén lút khẳng định cũng không phải là người tốt.
Triệu Hi Hằng nện bước nhanh hơn, cơ hồ như chạy luôn.
Tiếng bước chân phía sau cũng đi theo nhanh hơn, trở nên vội vàng, cơ hồ muốn đuổi kịp cô.
Bỗng nhiên, một bàn tay to bịt kín miệng cô, cô kinh sợ mà liều mạng giãy giụa, nhưng như thế nào cũng tránh không khỏi, người kia vươn tay, bóp cánh tay cô.
Lúc trước vẫn luôn có tin đồn trong trường học có kẻ xấu, không nghĩ tới là thật, lại để cô xui xẻo đụng phải.
"Phanh!" Một tiếng.
Cái người đang bịt miệng bịt mũi nắm tay cô bỗng nhiên buông lỏng ra, phía sau lại xuất hiện một bóng dáng cao gầy, lao vào ẩu đá với kẻ xấu kia.
"Trốn xa một chút!" Giọng nói người kia cũng mạc danh có chút quen tai.
Triệu Hi Hằng vội sấn loạn mà chạy xa một khoảng, run rẩy móc điện thoại ra, gọi phòng bảo vệ trường học, lại gọi 110.
Không quá mấy phút, bảo vệ tuần tra liền giơ đèn pin cùng gậy kích điện chạy tới, ánh đèn nhoáng lên, Triệu Hi Hằng mới nhận ra rõ cái người thấy việc nghĩa hăng hái làm là ai.
Vệ Lễ ấn tên tặc kia xuống đất, tay đè đầu hắn thật mạnh, đầy mặt hung ác, trên má vẽ ra một vết máu.
Phòng bảo vệ đem người mang đi, trong chốc lát chuyển giao cho cảnh sát, bảo hai người bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai đi Cục Cảnh Sát khai chút khẩu cung, lại hộ tống hai người đến dưới lầu phòng ngủ, trấn an cảm xúc bọn họ.
"Được rồi, không sao cả." Vệ Lễ hung ác đuổi bọn họ đi.
Xong chuyện mới đến, được cái gì?
Hắn sờ sờ vết thương trên mặt, thật có hơi đau.
Triệu Hi Hằng lục lục cặp sách, bên trong tìm ra mấy miếng băng keo cá nhân.
Vệ Lễ nhuộm lại tóc thành màu bạch kim rồi ?? Thú thật là bình thường nhìn có lẽ có hơi chướng mắt, nhưng lúc này, đứng dưới ánh đèn vàng giữa trời đêm thế này, hắn lại nhìn như thiếu niên cực ngầu từ trong truyện manga bước ra vậy.
Triệu Hi Hằng "chậc" một tiếng, nhìn cũng thật tuấn tú.
Cô gỡ băng keo cá nhân ra, đưa cho hắn.
"Không dán lên cho tôi sao ?" Vệ Lễ không đưa tay nhận cái băng kéo cá nhân, rướn cổ nói. Băng kéo cá nhân này là băng keo Vân Bạch màu trắng bình thường nhất, không hề có mấy hình hoa cỏ, heo con, thỏ con dễ thương như những cô gái trẻ ưa dùng.
Thật sự là không hề có chút tinh thần thiếu nữ nào.
Cô gái này bề ngoài thì xinh đẹp như vậy, nhưng tính cách không mấy thú vị nhỉ.
Nể tình hắn dũng cảm xông lên cứu mình, Triệu Hi Hằng thoả mãn yêu cầu của hắn, hai tay cầm băng keo cá nhân, nhón chân lên dán lên miệng vết thương của hắn.
Vốn dĩ bề ngoài của hắn đã không giống người tốt gì, giờ dán thêm hai cái băng keo cá nhân lên mặt, thật càng thấy lưu manh hơn.
Là cái loại lưu manh mà cha mẹ ắt hẳn sẽ cấm con cái chơi cùng.
" Hôm nay cảm ơn bạn lắm, hôm nào tôi mời bạn ăn cơm." Triệu Hi Hằng chân thành nói lời cảm tạ.
Ấn tượng của Vệ Lễ trong cô đã từ một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, quần là áo lượt, không học vấn không nghề nghiệp chuyển trở thành thiếu niên nhiệt huyết, anh dũng rồi.
"Vậy được á, vừa vặn thứ sáu này tôi rảnh, có thể ăn cơm, tối ăn cơm xong cũng tiện đi xem bộ phim luôn." Vệ Lễ ngược lại vô cùng không khách khí, từng bước từng bước ép tới, " Thế nào, đừng nói là trời tối cũng không có thời gian rảnh nga ? Có cần keo kiệt với ân nhân cứu mạng mình như vậy không ?"
Hắn vừa lải nhải vừa tiến đến gần, Triệu Hi Hằng khó chịu dùng ngón tay đẩy hắn xa ra một chút. Hoá ra không phải là Lôi Phong, mà là người có lòng riêng mà đến.
Nhưng người ta cũng là cứu cô rồi, cô có thể nói thế nào đây ?, " Bạn đứng xa xa tôi ra một chút tôi mới nghe thấy ."
" Vậy xem như hẹn rồi nhá ? Buổi tối, đi ăn cơm, xong đi xem phim, nhớ mặc váy ngắn một chút, tiện thể nhớ đem theo chứng minh nhân dân luôn, sau đó..." Lời hắn còn chưa nói hết, Triệu Hi Hằng đã nghe không nổi nữa, liền xoay người đi về phía ký túc xá nữ.
Vệ Lễ với tay níu lấy tay áo của cô, kéo lại, " Tôi còn chưa nói hết lời, vội vã chạy đi đâu chứ ?"
Hắn còn muốn nói thêm nhiều chủ đề khác, bồi dưỡng tình cảm thêm một chút.
" Vừa rồi sao không sợ hãi hả ? Tôi thấy bà khóc cũng không khóc, vậy mà lại không khóc sao ?"
Nhìn từ xa thì là hình tượng thiếu niên tóc bạch kim, tai đeo khoen bạc lạnh lùng cao lãnh, lại gần mà xem, thật là một tên miệng nói không lành da non.
Triệu Hi Hằng bị hắn lải nhải đến đau cả đầu, " Nếu sợ thì phải khóc sao ? Tôi đây có muốn khóc hay không khóc thì có liên quan gì đến ông ?"
" Đây là thái độ bà nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình sao ? Không thể nói ra câu nào dễ nghe một chút được hả ? Bà nói mấy câu dịu dàng nữ tính cho tôi nghe thử xem". Vệ Lễ nói xong liền định nắm tay cô.
" Hai đứa làm cái gì vậy ???" Dì quản lý ký túc xá vừa tình cờ ra khỏi cổng, ánh mắt quét thấy hai người liền kêu to lên.
" Hai đứa đang yêu sớm hả ? Tuổi có bao lớn bày đặt yêu với đương, không lo chăm chỉ học hành mà nghĩ chuyện vớ vẩn đó làm gì hả ?" Dì quản lý ký túc xá vội lao đến.
" Dì Lý." Triệu Hi Hằng liền chào một tiếng.
Dì quản lý ký túc xá thấy là Triệu Hi Hằng, trái tim đang treo cao chợt thả lỏng xuống, học sinh nào yêu sớm bà không biết, chứ đứa nhỏ ngoan ngoãn này ắt hẳn là không có đâu.
Bà đứng ngăn giữa hai người, ánh mắt cao thấp đánh giá Vệ Lễ một chút. Khi nhìn thấy phù hiệu trên áo Vệ Lễ, bà cũng xác nhận được đây là học sinh trong trường, nhưng kết quả đánh giá thì hẳn không phải là người tốt rồi. Bà quay đầu kéo Triệu Hi Hằng đi về phía cổng ký túc xá, " Nhanh chân đi lên ngủ đi, sáng sớm mai còn phải lên lớp nữa".
-----
Bốn giờ chiều tan học, hai người hẹn nhau lúc năm giờ, mà hiện tại hai bộ đồng phục duy nhất của Triệu Hi Hằng đều được giặt phơi trước ban công phòng ngủ.
Học sinh nhà có chút tiền đều sẽ lựa chọn phòng đôi trong ký túc xá, Triệu Hi Hằng và Tề Yên ngủ một phòng, Bạch Đào và Trần Nhược Nam một phòng, nhưng bình thường bốn người các cô đều tụm vào với nhau cùng một chỗ.
Triệu Hi Hằng nhanh tay lục tung cả tủ quần áo, đồ đạc các mùa đều có váy ngắn.
Mẹ của Triệu Hi Hằng có con gái xinh đẹp, vậy làm sao có thể ngừng chưng diện cho con gái yêu nhà mình thật đẹp mắt được.
Triệu Hi Hằng chọn một cái đầm màu lam, tay áo ngắn, váy dài đến đầu gối nhẹ nhàng, làm nổi bật lên làn da trắng nõn, phía sau lưng còn có dải lụa thắt lại thành hình com bướm.
Cô đứng trước kính, nhíu mày nhìn nhìn, cái tên không biết xấu hổ kia sẽ không cho rằng cô cố tình ăn diện mặc váy thế này cho hắn xem đấy chứ ?
Cô lại lao vào lục tủ quần áo hùng hục, muốn tìm xem có cái váy nào mộc mạc hơn hay cái quần ngắn nào hay không.
Cái đầm này đã là mộc mạc nhất rồi.
Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng hít khí cùng với những tràng kinh hô nho nhỏ, trong lòng Triệu Hi Hằng bỗng nhiên có một dự cảm không tốt lắm, cô ghé vào lan can nhìn xuống, quả nhiên là Vệ Lễ.
Dáng người hắn cao gầy, chân dài, vai rộng, eo mảnh, đứng ở chỗ ấy không biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn, mà nói cho đúng hơn, một đầu tóc bạch kim không giống đầu của bất cứ học sinh nào của hắn đã nổi bật không ít rồi.
Một bộ trắng toát từ đầu đến chân, ai không biết không chừng còn tưởng hắn sắp đi dự đám tang.
Hắn hơi khẽ cúi đầu, đầu tóc dài màu bạch kim như cái đuôi sói hiện giờ cúi xuống nhìn như cái đuôi thỏ, cổ áo trắng dựng lên che đến cằm hắn, làm nổi bật lên cái đuôi của que kẹo mút hắn đang ngậm trong miệng, hắn cau mặt nhìn điện thoại, bên má trái trên mặt vẫn là hai cái băng keo cá nhân còn mới.
Trên lỗ tai xỏ một loạt cái khoen bạc, va vào nhau đinh đong.
Vệ Lễ hình như cảm nhận được ánh mắt của Triệu Hi Hằng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay, Triệu Hi Hằng lập tức ngồi thỏm xuống, ngàn cầu vạn khẩn cho đừng ai nhìn thấy mình.
Quá lộ liễu rồi, nếu như cô cùng Vệ Lễ đi ra từ chỗ này, đoán chừng ngày mai tin tức sẽ bay khắp trường.
Triệu Hi Hằng lấy di động ra, nhắn tin cho Vệ Lễ: 'Ông đi ra ngoài cổng trường, đợi tôi ở bên bìa rừng trúc nhỏ đi.'
Một giây sau Vệ Lễ liền nhắn lại: 'Có mang theo chứng minh nhân dân không ?'
Triệu Hi Hằng mới không thèm mang, ' Đi nhà hàng ăn cơm, đi rạp xem phim thì cần gì mang theo chứng minh chứ ?' Cô nhắn lại.
Vệ Lễ nhìn nhìn về phía cái lan can Triệu Hi Hằng vừa ngồi sụp xuống, khẽ sờ sờ mũi, đi ra ngoài.
Hắn vừa đi vừa tiếp tục nhắn tin, ' Tôi ở bên ngoài bìa rừng trúc trước cổng trường chờ bà, nhớ mang theo chứng minh nhân dân đó!'.
Chiều thứ sáu, ai cũng vội vã đi về nhà, chẳng mấy chốc học sinh trong sân trường cũng tan đi gần hết.
Khi Triệu Hi Hằng đến, Vệ Lễ đã chờ đến mức sắp hết kiên nhẫn.
Hắn đang cầm khăn ướt, lau lau đầu chiếc moto cỡ khủng mà hắn đang ngồi lên, đuôi tóc tết thành bím nhỏ xíu sau đầu cứ lúc lắc, lại lúc lắc.
Triệu Hi Hằng dùng ngón tay chọt chọt lưng hắn, hắn xoay người lại, liền ném khăn ướt trong tay vào thùng rác gần đó, vỗ vỗ đại bảo bối của mình, hơi nghiêng người né ra cho Triệu Hi Hằng xem, "Thấy chưa, ngầu không ?!"
Nếu muốn con gái nhà người ta cam tâm tình nguyện yêu sớm với mình, phải chịu khó xuất ra mấy thứ có chút thể diện chứ, hoa hồng hay chocola thì quá tầm thường rồi, tặng mấy thứ đó chỉ khiến hắn như một con chó con hai mắt sáng rỡ thè lưỡi thở hền hệt mà thôi.
Hắn muốn làm chút chuyện gì đó khác biệt.
Vệ Lễ ném cho Triệu Hi Hằng một cái nón bảo hiểm to sụ, Triệu Hi Hằng lại ném trở về cho hắn, " Ông đừng nói tôi biết là ông tính lái cái thứ này trong nội thành đó chứ ?".
" Không được sao ?" Rất phong cách mà.
" Động cơ thì ồn, xe thì lớn, định đi dọa người khác à ?" Chủ yếu là quá bắt mắt.
Triệu Hi Hằng tỏ ra vẻ nếu ông dám lái cái này tôi sẽ sống chết không đi, Vệ Lễ bực bội bứt bứt cọng tóc trên đầu, " Được rồi, được rồi, thôi thì tôi thua bà vậy, lần đầu tiên trong đời đi hẹn hò mà đi taxi."
"Không phải hẹn hò, đây là tôi mời cơm." Triệu Hi Hằng nghiêm túc sửa lời hắn, cô kêu một chiếc taxi, dặn tài xế chạy đến tiệm lẩu nổi tiếng nhất thành phố.
Để tỏ lòng cảm ơn, cô mời hắn ăn cơm hay xem phim là trách nhiệm cô phải làm, tuyệt đối không phải hẹn hò.
Miệng của hắn lại tiếp tục lải nhải, mãi cho đến khi gọi món ăn vẫn chưa ngưng lại.
" Sao bà gọi nhiều đồ ăn thế ? Lại còn nhiều thịt như vậy ? Mấy cô gái trẻ hiện nay không phải ai cũng nói muốn giảm béo, suốt ngày ăn rau cạp quả đó sao ?" Vệ Lễ thật sự rất ngạc nhiên, mẹ hắn, ngay cả mấy chị em họ của hắn cũng vậy, giảm béo nhịn ăn đến sắp tích cốc luôn rồi.
Cô ấy thực sự có thể ăn hết bao nhiêu đấy sao ? Nếu cô ấy thực sự ăn nhiều, tại sao còn gầy thế này ?
Cho một phần mì lạnh lên trước, làm ơn nhanh một chút." Trước tiên phải chặn cái miệng lải nhải không ngừng này trước đã.
Hai người vốn đang ngồi đối diện nhau, như Vệ Lễ không biết xấu hổ, kiên quyết chen vào ngồi kế bên Triệu Hi Hằng.
Ánh mắt của hắn rơi vào khuôn mặt Triệu Hi Hằng, theo mặt cô chậm rãi rơi xuống cái cổ trắng nõn, tiếp tục đi xuống, một đường dừng lại trên thắt lưng phía sau.
Cái thắt lưng này....
Vệ Lễ thừa dịp Triệu Hi Hằng đang cắm cúi nhắn tin trên điện thoại, lặng lẽ giật cái nơ con bướm màu xanh nhạt phía sau dây thắt lưng của cô ra, nó liền tụt ra thành một dải lụa mềm màu xanh.
A, cái váy của bọn con gái cũng thật thú vị nha....
Eo của cô còn rât nhỏ, nhìn có vẻ như chỉ cần nắm một cái liền nắm trọn, phải ăn thêm chút gì mới được, bằng không có khi nào nó tóp lại đến gãy luôn không ?
Hắn lăn lộn cái dây lụa cả buổi, vẫn không thể thắt lại thành hình con bướm.
Gương mặt tái nhợt của Vệ Lễ có hơi chút phiếm hồng, hắn sờ sờ sau tai, nhẹ nhàng đưa ngón tay chọt chọt tay cô, rồi đưa cái đầu dây lụa xnah nhạt đến trước mặt cô, miệng nở nụ cười lộ răng nanh trắng lóa.
Triệu Hi Hằng vốn được nuông chiều từ bé, tính tình không phải loại giỏi nhẫn nhịn, từ sau khi Vệ Lễ không ngừng chơi với cái thắt lưng của cô, cô đã có chút nhịn không được muốn mắng chửi người rồi.
Mặc niệm trong lòng một hồi giá trị chủ nghĩa xã hội, cô vất vả lắm mới đè được cảm giác đó xuống.
" Người nhà của ông có dẫn ông đi gặp bác sĩ chưa ?"
" Bác sĩ gì ?" Vệ Lễ ăn một ngụm mì lạnh, trong lòng 'chậc' một tiếng, ăn ngon thật.
" Thì bác sĩ trị rối...." Rối loạn tăng động thời kỳ cuối.
Lời Triệu Hi Hằng còn chưa nói hết, đã bị hắn đút cho một ngụm mì lạnh.
Đôi môi mỏng đỏ to tươi của hắn khẽ nhếch lên, hàm răng trắng đều tăm tắp, trong mắt rực rỡ như chứa mấy vì sao, " Ngon không ?"
Triệu Hi Hằng nuốt lời bực tức trở về, cô thật sự là một đứa háu sắc mà, đối với người đẹp mắt, nói mấy lời tàn nhẫn thật sự nói không ra nổi.
" Ngon." Cô gật gật đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng lại.
"Yêu sớm với tôi đi, món ngon nào cũng cho bà ăn nha ." Vệ Lễ bỗng nhiên kề sát lại, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, tựa hồ như rất thành khẩn cất lời nói. Lúc này hai người cách nhau chỉ khoảng một nắm tay, gần đến mức mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người đối phương.
Bị một người tuấn tú như vậy nhìn chằm chằm, người bình thường sẽ không khỏi cảm thấy đối phương thật chân thành, nhưng Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy hắn không bao giờ an phận như vậy, cùng lắm chẳng qua là muốn vui đùa một chút mà thôi, cô không muốn lãng phí thời gian với mấy chuyện thế này.
Hơn nữa...
Cô nhẹ nhàng đẩy người ra, hờ hững nói, " Xin ông giữ chút mặt mũi đi, bữa cơm này là tôi mời."
"À...! Vệ Lễ cách xa ra, miệng bẹp xuống, có chút thật vọng.
Mì lạnh ở đây bán số lượng nhỏ, giá cũng mắc, một phần mì lạnh như vậy chỉ được có bốn đũa gắp, chua chua ngọt ngọt, rất thích hợp để làm món khai vị.
Vệ Lễ chỉ ăn một ngụm, cảm thấy ăn rất ngon, liền đưa hết phần còn lại cho Triệu Hi Hằng.
Hai người ăn cái lẩu cũng rất nhanh, sau khi ăn xong cũng chỉ mới hơn sáu giờ.
Rạp chiếu phim cách quán lẩu cũng chỉ hai con phố.
Triệu Hi Hằng mở túi ra, lấy bốn đồng xu, " Chúng ta đi xe điện đi!"
Mày Vệ Lễ lại càng nhíu sâu hơn.
Nói ra thật mất mặt, hắn hẹn con gái người ta đi chơi, vậy mà còn phải đi xe điện.
Hắn hình như đã quên, vừa rồi chầu lẩu hoành tráng khi nãy là do con gái người ra trả tiền. Cơm mềm ăn thật ngon, không làm đau dạ dày.