Nhà mới ở ngay cạnh gần trường học, nhà này là thuê, Vệ Lễ bán nhà ở dưới nông thôn được 200 đồng, nhưng số đó chỉ có thể thuê một năm, thế mới biết giá cả ở đây thật khó lường .
Đang trong giai đoạn hắn gây dựng sự nghiệp, cần tiền đầu tư, ở thủ đô không mua nổi nhà nào tốt, nhưng điều kiện ký túc xá của trường học thật sự không thể khen, mà mấu chốt là hắn không nỡ tách ra khỏi Triệu Hi Hằng.
Vệ Lễ tuy rằng ngoài miệng nói nếu cô dám bỏ trốn cùng nam sinh khác, liền đánh gãy chân cô, nhưng xã hội pháp trị, đánh người là phải ăn cơm tù, hắn cũng không hạ thủ được.
Hắn thật sự sợ Triệu Hi Hằng di tình biệt luyến, dứt khoát thuê cái nhà ở gần để cô tiện đi đi về về.
Vốn dĩ nói khoa toán học chiêu sinh 50 người, nhưng tới khi đi học mới phát hiện, mọi người bị ảnh hưởng tư tưởng thủ cựu, một nửa trong số đó đều chuyển đi khoa tiếng Trung cùng khoa lịch sử.
Nên khoa toán học khó khăn lắm mới còn lại hai mươi người.
Giảng sư nhìn phòng học thưa thớt người, cất giọng hài hước, khuyên, "Người không nhiều không sao, toàn tinh hoa thôi."
Trong trường học tràn ngập tư tưởng đổi mới cùng bầu không khí nhiệt huyết nồng hậu, việc học tuy rất nhiều, nhưng khi hoàng hôn cũng thỉnh thoảng có thể bắt gặp đôi nam nữ ngây ngô thuần phác cùng nắm cây ngô đồng, thẹn thùng ngay cả tay cũng không dám nắm.
Khi Vệ Lễ bận, Triệu Hi Hằng ăn căn tin, mua phiếu cơm, khi hắn rảnh rỗi thì đến đưa cơm cho cô.
Sợ cô ăn không ngon là hắn nói ngoài miệng, tuyên thệ chủ quyền là hắn nói trong lòng.
"Đối tượng của cô giữa trưa nay tới đưa cơm cho cô nữa sao?" Bạn học nữ ngồi gần lắc lắc bím tóc to trước người, cười ngâm ngâm hỏi cô.
"Hắn gần đây hơi bận, chắc là không rảnh lo."
"Vậy thật tốt quá, hai đứa chúng ta đi nhà ăn ăn đi." Bạn học nữ vỗ tay cười nói.
Hai người tay khoác tay đi ra ngoài, nhìn thấy xa xa một nam sinh khoa tiếng Trung đeo túi vải buồm tất bật chạy tới, ngừng trước mặt hai người. Hắn vuốt vuốt tóc mình cho đoan chính, sau đó cười lộ ra một hàm răng trắng, "Bạn học Triệu, đi ăn cơm sao? Cùng nhau đi đi."
Bạn học nữ đang khoác tay Triệu Hi Hằng lập tức liền sững đờ, ai không biết hắn có tâm tư gì sao ?
"Tiểu Triệu người ta có đối tượng."
"Trần học trưởng ở khoá trên ngay cả con cũng có, nhưng còn không phải nghĩa vô phản cố quay đầu hướng về chân ái sao, tôi làm sao sẽ vì một chuyện nho nhỏ như vậy mà đánh mất ý chí, rút lui chứ ? Tự do theo đuổi và đánh vỡ trói buộc mới là lẽ phải chúng ta nên hướng đến."
"Tôi cũng vừa lúc muốn cùng bạn học Triệu đây tham thảo một chút về chủ nghĩa Marc Lenin, lập trường và quan điểm, xem ảnh hưởng của nó đối với Trung Quốc cận đại là thế nào."
Triệu Hi Hằng cũng không muốn cùng hắn tham thảo cái gì, cô nghe thấy tên của hai danh nhân kia, đầu cũng cảm thấy to ra. Khi đọc thì dõng dạc hùng hồn, nhưng khi chân chính thi viết thì tay mỏi mắt hoa.
Vệ Lễ xách theo hộp cơm tiến vào, nghe thấy chính là cái gì Mác Mác Leo Ninh gì đó ?
Vừa nghe là biết tên ngoại quốc rồi.
Hắn xấu hổ, nắm lấy túi ni lông muốn tiến lên, nhưng nam sinh lại tiếp tục nói, "Nếu bạn học Triệu không muốn nói về tư tưởng cũng được, chúng ta nói chuyện về quyển sách 《 vây thành 》 của Tiền Chung tiên sinh đi. Hoặc là buổi tối cùng nhau đi ngắm trăng, đêm nay ánh trăng nhất định rất đẹp."
Nam sinh này nói xong một câu cuối cùng, không tránh khỏi ngượng ngùng hẳn.
Tên hai người nước ngoài kia Vệ Lễ cũng chưa hiểu rõ là cái gì, lại lòi ra thêm cái gì vây thành. Vây cái thành gì chứ ? Vây thành chỗ nào?
Vệ Lễ rụt rụt về phía chân tường, bước chân có chút không đưa ra được.
Hắn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thật nhìn có chút thể diện hơn so với nam sinh kia, nhưng đầu óc cũng giống như áo sơ mi trắng, vô cùng sạch sẽ không có cái gì......
Triệu Hi Hằng hiện tại là sinh viên, trong đầu có thật nhiều tri thức, hiện tại ai cũng nói đến cái người bạn tâm hồn gì đó, phải phù hợp nhau về suy nghĩ, mà hắn thì không biết nói cái gì với cô cả.
Khi cô cùng bạn học nói chuyện, hắn một câu cũng nghe không hiểu.
Nông cạn so sánh với uyên bác, cứ tiếp tục như vậy, cô sớm muộn gì cũng sẽ không kiên nhẫn nổi.
Hắn cảm thấy mình không phải buồn lo vô cớ, mà là chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Nếu nói đề tài về Marc Lenin và sách của Tiền Chung tiên sinh đều là đứng đắn, thì một câu cuối cùng "Đêm nay ánh trăng sắc nhất định sẽ rất đẹp."
Triệu Hi Hằng liền nghe ra ý đùa giỡn.
Ai không biết đây là một câu ám chỉ chứ ?
Cô có đối tượng rồi, tên tiểu tử thúi này dám nói với cô như vậy?
Nam sinh do dự một chút, tay nhẹ nhàng chụp lên trên vai Triệu Hi Hằng, "Triệu......"
Hắn nói còn chưa dứt lời, Triệu Hi Hằng xoay người giơ tay, bẻ gập tay hắn ra sau lưng, ấn hắn lên trên mặt đất một cái, làm hắn đau đến kêu to lên, nên người qua đường đều ghé mắt nhìn xem.
"Tôi khuyên cậu nói chuyện phải tôn trọng người khác chút." Cô nghiêm túc nói, xong bỏ tay ra, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Vệ Lễ đứng rút vào trong góc gần đó, cô liền nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng.
"Hôm nay, thời tiết thật tốt. A, hôm nay ăn cái gì vậy ?"
Vệ Lễ nhìn lướt qua gã nam sinh vẫn còn đau đớn rên rỉ, đáng đời!
Hắn không tiến lên nắm tay Triệu Hi Hằng giống như trước đây, mà là giao hộp cơm cho cô, "Cô tự mở ra xem đi."
Nói xong, hắn xoay người liền đi mất.
Triệu Hi Hằng sờ hộp cơm nóng hầm hập, có chút sờ không tới đầu óc, chẳng lẽ là thấy cô vừa rồi quá hung dữ, sợ quá bỏ chạy? Không thể nào, trước kia không phải cô cũng từng đánh hắn sao?
Cả buổi chiều Vệ Lễ đều không chút hứng thú, Trần Nhược Giang hỏi hắn, "Ca, anh nghĩ cái gì vậy ?"
Hắn nhìn ánh mặt trời tươi đẹp, mây trắng hững hờ trôi, bỗng nhiên phiền muộn nói, "Cậu có biết Mác Leo Ninh không ?"
???
Đó là ai?
Trần Nhược Giang gãi gãi đầu.
"Vậy Tiền Chung thì sao ?"
"Cái này thì em biết nha, là tác gia rất có tiếng tăm đó."
Vệ Lễ không có cách nào cùng hắn giao lưu, mày nhăn lại càng sâu, xem đi, Trần Nhược Giang mà cũng không cùng một giai tầng văn hoá với hắn.
Triệu Hi Hằng phát giác mấy ngày nay Vệ Lễ luôn không về nhà, dăm ba bữa mới trở về một lần, khi trở về thường thường đã là nửa đêm, trực tiếp liền ngủ trên sô pha phòng khách.
Trần Nhược Giang nói bọn họ gần đây không có bận đến tình trạng này.
Trong lòng cô gõ vang hồi chuông cảnh báo, không phải là hắn ở bên ngoài tằng tịu với người phụ nữ nào rồi chứ?
Hắn hiện tại có tiền, tất nhiên là làm không ít người yêu thích.
Nhưng không thể nào, tính cách hắn không phải là như vậy l.
Vệ Lễ nửa đêm lặng lẽ về mở cửa nhà, phòng khách đen nhánh cho hắn không ít cảm giác an toàn.
Hắn thở phào một hơi, đem từ điển cùng sách đặt trên tủ giày, cởi áo khoác.
Mấy ngày nay hắn cũng không biết phải đối mặt với Triệu Hi Hằng như thế nào, hắn không biết cái gì Mác Leo Ninh gì gì cả, cũng không biết cái vây thành gì, càng không biết có gì liên quan đến chuyên ngành toán học thông thái đó của cô, căn bản không tìm thấy đề tài nói chuyện phiếm.
Vậy chỉ có thể nỗ lực tìm cách nói được chuyện phiếm, nếu không cô ấy sẽ chán ghét mình.
Như vậy có thể làm cho tình cảm không bị phai nhạt đi.
"Bụp!" Cái đèn bàn nhỏ bên cạnh sô pha lập tức bị người bật lên, Triệu Hi Hằng mặc áo ngủ dài màu trắng, ngồi bên cạnh đèn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn.
Vệ Lễ sợ tới mức trong lòng run lên.
"Đã về rồi ?"
"Ừm." Hắn căng da đầu gật đầu.
"Ăn cơm chưa ?"
"Ăn rồi."
Hắn cọ tới cọ lui đi rửa mặt, Triệu Hi Hằng lấy hai quyển sách trên tủ giày là 《 vây thành 》《 chủ nghĩa triết học Mác 》 lên xem, cô cúi đầu nhìn bìa sách, đại khái là biết cái gì.
Ngày đó, lời nam sinh kia nói hắn hẳn là nghe được.
Vệ Lễ tính cách không tốt, hắn luôn vì một chút việc có lẽ là nhỏ mà co rút bản thân mình lại, có đôi khi nàng thấy đáng thương đáng yêu, có đôi khi tức giận đến hận không thể đánh hắn.
Vệ Lễ ôm mái tóc ướt dầm dề ra tới, ánh mắt dừng trên hai quyển sách cô đang cầm, lập tức khẩn trương lên, đôi mắt trừng to đến tròn xoe.
Hai quyển sách này hắn xem không hiểu, nhưng mà hắn đang nỗ lực xem.
Triệu Hi Hằng bỏ sách xuống, cầm lấy khăn lông lau lau tóc cho hắn, "Em không thích hai quyển sách này, ngày mai chúng ta đi nhà sách Tân Hoa mua quyển Tây Du Ký đi."
Gần đây trên TV có chiếu một đoạn ngắn Tây Du Ký, hắn rất thích xem.
Vệ Lễ ngơ ngẩn, cả người mang theo hơi nước, có một biểu cảm thiên chân ngây thơ.
Triệu Hi Hằng cười cười, thò lại gần, nhón mũi chân, hôn lên trên môi hắn một cái.
Hắn chớp chớp mắt, bỗng nhiên cúi đầu, tinh tế cắn cắn má cùng xương quai xanh cô, bàn tay thủ sẵn trên eo cô không ngừng xiết chặt, hô hấp dồn dập lên.
Giường trong phòng ngủ không quá tốt, là cái loại giường giá sắt, chỉ mới xoay người thôi cũng đã vang lên kẽo kẹt, động tác lớn hơn một chút, hàng xóm cách vách đều biết mình đang làm gì, sẽ đến gõ cửa.
Vệ Lễ oán hận mà nghĩ, tương lai nhất định phải đổi một cái nhà khác, giường phải là gỗ đặc.
Hắn bế người lên, ấn vào tường, Triệu Hi Hằng vì tìm một điểm chống đỡ, không thể không ôm cổ hắn, hai chân vòng lấy eo hắn.
Vệ Lễ đỡ eo cô, vén váy cô lên, thò mặt lại gần, kề sát bên tai cô, mang ý xấu mà thổi khí, "Đừng lên tiếng nga, sẽ bị người ta nghe thấy."
Hắn thật quá thông minh, không ở trên giường giường thì sẽ không kêu kẽo kẹt đâu.
Thân thể Triệu Hi Hằng nhịn không được run rẩy lên, biết cái tên lưu manh háo sắc này muốn làm cái gì, cũng không phản kháng, chỉ cúi đầu cắn lên cổ hắn, sợ mình thẹn thùng sẽ kêu ra tiếng.
Năm 1988, Triệu Hi Hằng vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh được giữ lại trường dạy học, dạy là dạy Toán cao cấp cho sinh viên năm nhất.
Cô còn trẻ tuổi, nhìn không khác mấy với học sinh trong lớp, bầu không khí lớp học vô cùng sinh động, nhưng thành tích không quá xuất sắc, viện trưởng tìm cô nói chuyện, hy vọng cô có thể càng tiến thêm một bước, tăng chất lượng dạy học lên một chút.
Cô thật sầu đến đầu còn muốn trọc.
Vệ Lễ không chỉ giúp không được gì, còn vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vậy mới ra kết luận, đàn ông thật vô dụng.
Hắn mấy năm nay làm kinh doanh vận tải trên cả nước, gia sản tất nhiên tăng vùn vụt, trình độ văn hoá tuy có tăng thêm chút, nhưng cảm giác trình độ tốt nghiệp tiểu học đã là cực hạn của hắn rồi.
Cũng may lúc này mấy ông chủ khác cũng không tính quá có văn hóa, miễn miễn cưỡng cưỡng hắn cũng không tính là quá nổi bật trong đó.
Nhà ở như nguyện đổi thành một căn nhà lớn, biệt thự nhỏ hai tầng, mà cái giường hắn tâm tâm niệm niệm cũng đổi, đổi thành một cái cực lớn, cực bền.
Triệu Hi Hằng ngồi ở ban công, ôm sách, vùi mặt vào, sầu đến sắp ngủ rồi.
Vệ Lễ sờ sờ tóc cô, hôn hôn lên gương mặt cô, "Không có việc gì, cùng lắm dạy không tốt thì không dạy nữa."
Lời này nghe rất an tâm, Triệu Hi Hằng ngáp một cái, vùi mình vào trong lòng ngực hắn, ngủ rồi.
Mấy ngày nay hình như phá lệ buồn ngủ nhiều một chút, eo cũng tròn hơn, tuổi còn trẻ mà đã bị mập rồi sao?
Việc buôn bán càng lớn, khó tránh khỏi phải đi xã giao, Vệ Lễ tính tình không tốt, hơn nữa xem như là thanh niên tài tuấn kiệt xuất trong ngành vận tải, mọi người cũng vui vẻ nịnh hót.
Nhưng đồ mang đi nịnh hót có đôi khi không quá thích hợp, lần này là đưa tới hai cô gái trẻ tươi mới để biểu đạt thành ý.
Vệ Lễ hiếm nhi không tức giận, thậm chí chống cằm nghĩ nghĩ, "Có sinh viên hay không ?"
Những người còn lại đều kinh ngạc.
A! Hoá ra ông chủ Vệ vậy mà cũng nhận phụ nữ nha ? Bất quá phẩm vị thật có chút không giống nhau, phải có văn hóa.
Bọn họ vội vàng tìm mấy nữ sinh viên, đưa đến nhà Vệ Lễ.
Triệu Hi Hằng đầy đầu mờ mịt.
Vệ Lễ vô cùng cao hứng trở về, chỉ vào mấy em gái đó, đắc ý dạt dào nhìn Triệu Hi Hằng giới thiệu, "Mau! Em mau lấy mấy cô ta ra luyện đi. Giảng không tốt thì chúng ta liền tìm họ đến giảng thêm mấy lần là được, khẳng định có thể dạy tốt mà, đừng buồn."
Hắn không lợi dụng người, Triệu Hi Hằng cũng không lợi dụng ai, thực không khách khí mà phát tiền lương cho cả bọn sinh viên, dùng mấy cô luyện tập chuyện giảng bài, thậm chí còn có thi trắc nghiệm hàng tuần.
Các cô sinh viên đủ tư cách tốt nghiệp từ nhà ông chủ Vệ đi ra tỏ vẻ, các cô không chuyển tới khoa toán học đều thực có lỗi với người dạy các cô ba tháng toán cao cấp này! Cảm tạ ông chủ Vệ, cảm tạ giáo sư Triệu, cho các cô lễ rửa tội tinh thần.
Chất lượng dạy học của Triệu Hi Hằng cũng tăng tiến rõ ràng thể hiện qua cuộc thi cuối học kỳ.
Chỉ là sức khoẻ không được tốt, có đôi khi sắc mặt rất khó xem.
Trong văn phòng giáo viên có một giáo sư dạy khoa trung y, bà chống cằm quan sát Triệu Hi Hằng vài ngày, "Tiểu Triệu, nếu cô rảnh thì đi bệnh viện khám khoa phụ khoa cái đi ?" Bà chớp chớp mắt, "Có lẽ có tin tốt nga ~".