Ba giờ rưỡi chiều, công việc quay phim tiến hành như dự kiến.

Ngoại trừ ban đầu bất ngờ thêm người, kế hoạch quay phim của đoàn phim được tiến hành thuận lợi, phong độ của các diễn viên chính vẫn như buổi sáng, bọn họ thuận buồm xuôi gió hoàn thành nhiệm vụ của mình, không hề xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn.

Mãi đến năm giờ chiều, phần lớn cảnh quay đã hoàn thành, chỉ còn lại hai phân đoạn của Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện vẫn chưa quay.

Cao Thiên Phương để Lâm Tiểu Thiện và Sử Sâm diễn trước.

Phần mà Lâm Tiểu Thiện diễn cũng chính là cảnh của Đặng Bích ban đầu: Trương Kiến Quang cùng Giang Oánh Oánh trong sân vận động, Trương Kiến Quang mời Giang Oánh Oánh khiêu vũ.

Hai người đứng tại vị trí, Sử Sâm vẫn giống như lần trước, nội tâm thiếu niên ngây ngô lại can đảm được anh ta thể hiện vô cùng tinh tế.

Lâm Tiểu Thiện tuy rằng không được sinh động như Sử Sâm, nhưng từ diễn xuất của cô, người ta vẫn thấy được được sự bướng bỉnh xen lẫn hạnh phúc, và cả nét e dè thẹn thùng rất con gái của nhân vật.

Cao Thiên Phương khá vừa lòng.

Chỉ qua năm ba lần, cảnh này đã đạt yêu cầu.

Lúc này, đã nửa giờ trôi qua.

Lịch buổi chiều chỉ còn lại một phân đoạn duy nhất, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì mọi người có thể đúng giờ tan tầm, ăn cơm, đến tối cũng có thời gian nghỉ ngơi hoặc xử lý việc riêng của mình.

Sau khi giải lao mười phút, Cao Thiên Phương ra lệnh tiếp tục quay phim, nhưng sau khi bảo Đặng Bích chờ ở trong sân, ông vẫy tay với Giang Hưng, gọi anh đến bên cạnh, nói ngắn gọn: “Tôi biết bắt cậu dẫn dắt một người mới là làm khó cậu, cậu cứ cố gắng hết sức. Nếu quả thật không được, khi quay cậu cứ chắn màn hình, khiến máy quay tập trung lên người cậu càng nhiều càng tốt là được.”

Lời này vừa dứt, Giang Hưng còn chưa kịp nói gì, nhân viên công tác bên cạnh đã líu lưỡi, nghĩ thầm cô diễn viên đằng kia thật đúng là khiến đạo diễn không thể kiên nhẫn, ngay đến thủ đoạn cướp màn ảnh trắng trợn như thế này cũng có thể nói ra!

Yêu cầu này của đạo diễn không phức tạp, nhưng cũng không đơn giản.

Tuy rằng Cao Thiên Phương nhượng bộ để Đặng Bích vào đoàn, lại giao cho cô nàng vai thứ chính, thế nhưng nhiều khi, không phải cứ được đóng phim là vạn sự đại cát.

Cô tham gia đoàn phim thì đã sao, diễn viên khác vẫn có thể dùng thủ đoạn đoạt màn ảnh của cô.

Đến hậu kỳ cắt nối biên tập lại, đạo diễn có thể vì không vừa mắt mà cắt bỏ toàn bộ cảnh cô đã diễn.

Đương nhiên, với trường hợp của Đặng Bích là người của phía đầu tư, cắt bỏ toàn bộ cảnh có mặt người ta quả thật không phải là ý kiến hay, đã là một đạo diễn, không thể không nể mặt nhà đầu tư vài phần.

Nhưng ngược lại, trong quá trình quay phim bị diễn viên khác đoạt ống kính —— nhất là khi đối tượng bị đoạt là những diễn viên có lối diễn xuất tệ hại như Đặng Bích —— thì cho dù có bất mãn như thế nào, đạo diễn là ông cũng không bị đuối lý.

Ai bảo cô tài nghệ không bằng người đâu?

Giang Hưng nghe Cao Thiên Phương nói, hơi suy tư, rồi gật đầu: “Tôi hiểu.”

“Đi thôi.” Cao Thiên Phương nói, “Chúng ta tranh thủ tan việc đúng giờ.”

“Vâng.” Giang Hưng đáp, anh không nán lại bên người Cao Thiên Phương nữa, mà bước nhanh vào trường quay.

“Action—— “

# Buổi tối, sân vận động  tràn ngập âm nhạc và ánh đèn.

Dương Tình Kỳ mặc một bộ váy dài đến đầu gối, đi cùng Ngụy Ngôn Giản, cả hai mở cửa sân vận động, cùng nhau bước vào.

Dương Tình Kỳ (kinh ngạc): “——” #

Trong kịch bản, toàn bộ cảnh này chỉ được miêu tả trong vài dòng chữ.

Nhưng thực tế, khi quay phim, chắc chắn mọi sự không chỉ dừng lại ở đó.

May mắn thay, hai ba tiếng đồng hồ tập luyện đã khiến Đặng Bích có thể phần nào nắm giữ được biểu cảm của nhân vật trong đoạn này.

Hai người một trước một sau hướng về phía cánh cửa sân vận động.

Đặng Bích tưởng tượng, đoạn đường này vai nam hẳn phải bước đi một cách thật cẩn thận, thật săn sóc, nhưng khi Giang Hưng nắm tay, dắt cô đi vào ống kính, Đặng Bích mới phát hiện, hiện thực và tưởng tượng cách nhau hơi xa.

Giang Hưng không hề rề rà, cũng không có cử chỉ săn sóc.

Anh bước nhanh thoăn thoắt, trong chớp mắt, cả hai vượt qua sân thể dục, đến trước sân thi đấu.

Giang Hưng bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Đặng Bích.

Ánh mắt anh giục giã, ngầm thúc giục Đặng Bích, ý bảo cô đến mở cánh cửa trước mặt này.

Đặng Bích không khỏi cảm thấy một chút phản cảm: Mình muốn làm gì cũng phải đợi anh ta bảo hay sao?

Nhưng chút cảm xúc ấy vừa dâng lên lại bị Đặng Bích kìm lại, cô không khỏi giật mình: Từ từ, mình đang đóng phim cơ mà! Chỉ một ánh mắt, đã có thể khiến cho mình cảm nhận được điều người kia muốn biểu đạt ư? Thật là lợi hại…!

Đặng Bích lập tức nghe theo gợi ý của Giang Hưng bước lên trước, lướt qua đối phương, dùng hai tay của mình, đẩy nhẹ cửa…!

Sau khi qua khâu xử lý, hình ảnh tiếp theo hiện lên trước mắt người xem sẽ là một khung cảnh tràn ngập ánh đèn và âm thanh, cùng nhiều chi tiết khác.

Nhưng thật ra, khi thu hình, thứ hiện lên trước mặt Đặng Bích chỉ là một cái sân lớn trống huơ trống hoác.

Cô diễn ra biểu cảm kinh ngạc mình tập luyện đã lâu, lúc nhìn trước gương, Đặng Bích tự cảm thấy đã tạm ổn  ——

Giang Hưng hơi nhích vai, khéo léo ngăn trở phần lớn ống kính, nhưng lại không thật sự cản trở Đặng Bích.

Khi đoạt màn ảnh, không nhất thiết phải che khuất đối phương.

Trong tình huống như vậy, nếu cứ vụng về đứng lên che khuất đối phương, người xem sẽ lập tức cảm thấy không tự nhiên, cảnh quay nhất định sẽ thất bại, bắt buộc phải làm lại.

Lúc này, anh chỉ điều chỉnh vị trí một chút, đứng ở nơi ánh mắt người xem tập trung nhiều nhất, đây mới là đoạt ống kính.

Đặng Bích cũng không chú ý tới.

Cảnh quay vẫn tiếp tục.

Đặng Bích vừa kinh ngạc xong, lại nhìn về phía Giang Hưng.

Một phần cơ thể hai người không bị máy quay bắt đến.

Giang Hưng nhìn Đặng Bích, hơi khom người, cười nói một câu.

Trên mặt Đặng Bích chợt hiện lên cảm xúc khác thường!

Ánh mắt những vị đạo diễn có thâm niên luôn rất sắc bén, Cao Thiên Phương luôn quan sát nhất cử nhất động trong sân, cho nên khi Đặng Bích biểu hiện hơi khác thường, ông ta lập tức chú ý tới!

Ông nói: “Cảnh này… Cắt khuôn mặt ra, phóng đại.”

Nhân viên bên cạnh vội y lệnh làm theo, gương mặt Giang Hưng hiện lên thật lớn trước mắt Cao Thiên Phương.

Cao Thiên Phương biết người bên cạnh hiểu lầm, tuy Giang Hưng diễn không tồi, nhưng bình thường cậu ta vẫn luôn biểu hiện tốt như vậy, nên chẳng cần xem nhiều. Ông nói: “Không phải Tiểu Giang, cắt của Đặng Bích.”

Nhân viên công tác vội vàng phóng to khuôn mặt Đặng Bích.

Cao Thiên Phương quan sát gương mặt trên màn ảnh, rồi nhìn lại hai người đang diễn trong sân.

Vì được phóng đại, một số chi tiết nhỏ vốn dễ bị bỏ qua cũng hiện lên. Khi quan sát trong hiện thực, bởi vì cách khá xa, các nhân viên công tác chỉ có thể nhìn thoáng, đoán rằng Đặng Bích đã luyện tập cảnh này một thời gian, động tác đã bớt cứng nhắc, phối hợp tương đối nhịp nhàng với Giang Hưng, nhưng bọn họ cũng không dám khẳng định cảnh này đã đạt yêu cầu hay chưa —— tất cả phải xem ý kiến của đạo diễn.

Nhưng khi biểu cảm của Đặng Bích được phóng đại, người ta có thể nhìn thấy trên mặt cô hiện ra nét ngượng ngùng và chăm chú: giống như một cô gái mới vừa biết yêu đang đứng trước đối tượng mình thầm mến, Đặng Bích ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng nhìn người trước mặt, môi nhẹ nhàng mím lại, cong lên thành một vòng cung dịu dàng. Lông mi của cô không rung động, nhưng chỉ một lát sau, bởi vì chớp mắt mà chúng rung lên như cánh hồ điệp, lay động nhẹ nhàng như một phiến lá cây. Tuy không rõ động tác nhỏ này là trùng hợp hay có tính toán trước, chi tiết be bé này điểm xuyết lên diễn xuất vốn tương đối ổn, khiến cho biểu cảm nhân vật lại thêm tinh tế hơn, xinh đẹp đến mức Cao Thiên Phương không nỡ dời mắt.

Là một đạo diễn có địa vị, Cao Thiên Phương đương nhiên không hẹp hòi đến mức đổi trắng thay đen, diễn xuất dở thì khen hay, còn diễn xuất hay lại cố tình chê dở. Ông cẩn thận nhìn một lúc, sau đó vỗ tay một tiếng, nói: “Tốt, cảnh này cho qua!”

Sau khi giảng giải một số vấn đề trọng điểm, Cao Thiên Phương thấy cảnh này Đặng Bích chỉ diễn một lần là thành công, cũng hết sức hài lòng, bèn cố ý nói một câu: “Trạng thái của Tiểu Đặng chiều nay không tồi, trở về phân tích cho kỹ, cố gắng nắm lấy cảm xúc này.” Sau đó mới nói, “Được rồi, nhân viên công tác mau thu dọn đồ đạc, những người còn lại có thể ra về, hôm nay chúng ta chỉ quay đến đây thôi.”

Mọi người theo lời Cao Thiên Phương, ai làm việc nấy.

Đặng Bích đến bên cạnh Giang Hưng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh…”

Đến lúc này, cô quả thật không thể không phục.

Phải là người trong cuộc mới hiểu, vừa rồi trước lúc bắt đầu, Giang Hưng đã lưu ý trước với Đặng Bích rằng trong lúc quay có thể sẽ có một ít tiếp xúc thân thể.

Nhưng khi Đặng Bích hỏi kỹ hơn, Giang Hưng lại không nói gì.

Đặng Bích vốn luôn ghi nhớ điều này trong lòng, nhưng khi bắt đầu diễn, một động tác cứ tiếp một động tác, mỗi biểu cảm lại tiếp một biểu cảm, thậm chí vì không đúng với tưởng tượng của cô nên Đặng Bích còn hồi hộp một chút, kết quả là quên mất chuyện này.

Đến khi hai người đứng trước sân vận động, Giang Hưng hơi cúi người xuống, ở góc độ không ai thấy được, chạm vào eo Đặng Bích.

Phần eo là nơi nhạy cảm của phụ nữ.

Bất cứ cô gái nào bị một người đàn ông xa lại chạm vào eo, đều cảm thấy không được tự nhiên.

Đặng Bích đã dành cả buổi chiều để luyện đi luyện lại chỉ một cảnh này, không những cố gắng ghi nhớ thật kỹ những yêu cầu, cô còn tự làm công tác tư tưởng cho bản thân không ít lần.

Có ám thị từ đáy lòng, lại thêm kích thích bất ngờ, diễn xuất của Đặng Bích lần này là sự kết hợp giữa phản ứng tâm lý tự nhiên và kỹ thuật diễn, tuy không đến mức làm người xem lóa mắt, nếu xem xét sơ qua, thì hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn, mà dù có đánh giá hơi nghiêm khắc thì diễn xuất lần này của cô vẫn rất không tồi.

Thế nhưng dù với tiêu chuẩn thế nào, thì điều này cũng tương đương với việc Giang Hưng phải liên tục hỗ trợ một người khác trong suốt thời gian quay, nếu chỉ một hay hai lần thì không sao, nhưng nếu cứ kéo dài thì nhất định không thể được.

Cũng phải nói thêm, ngày hôm qua Sử Sâm có thể giúp đỡ Đặng Bích bằng cách này giống như Giang Hưng không? Đáp án là hoàn toàn có thể.

Nhưng anh ta không làm, vì không rảnh.

Bởi vậy, khi Đặng Bích đến cám ơn, Giang Hưng không khách sáo mà thẳng thắn nhận xét: “Em vẫn phải luyện tập nhiều thêm, diễn xuất hôm nay vẫn còn cứng lắm. Cảnh hôm nay không khó, nên chúng ta thuận lợi. Nhưng sau này có những cảnh không tiếp xúc thân thể thì cách này lại không dùng được —— Hơn nữa bản thân em cũng có những cảnh độc thoại của riêng mình.”

Đặng Bích không phản bác một chữ nào, liên tục gật đầu đồng ý.

Sau đó ekip phim càng quay càng thuận lợi, liên tiếp mười ngày trôi qua, lấy mắt thường quan sát, diễn xuất của Đặng Bích ngày một tiến bộ, tuy vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của Cao Thiên Phương, nhưng ít ra có thể khiến ông nhìn nhận cô như một diễn viên có khả năng diễn xuất. Hơn nữa, giai đoạn đầu, Giang Hưng với Đặng Bích diễn chung tương đối nhiều, nếu Đặng Bích thể hiện không tốt, Giang Hưng sẽ giúp cô ‘chữa cháy’, cho nên Cao Thiên Phương quyết định sẽ dễ dãi với cô hơn. Không bị đạo diễn làm khó, Đặng Bích cùng mọi người thuận lợi đuổi kịp tiến độ quay.

Thời gian một ngày một ngày trôi qua.

Chỉ chớp mắt, nội dung kịch bản đã đến đoạn Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản cùng hợp tác mở công ty, sau khi thành lập, công ty đang trên đà phát triển.

Tên của bộ phim cũng đã được xác định, là ‘Thương nghiệp hợp tác’.

Trong khi đoàn phim của ‘Thương nghiệp hợp tác’ đang hừng hực khí thế, ở một thành phố khác, Tiết Doanh ngồi trên sàn khách sạn, tựa lưng vào cửa, gọi điện cho Lục Vân Khai.

Đến cuối tuần mới có thể gọi điện thoại.

Đến cuối tuần mới gọi điện thoại.

Hơn nửa năm, ngoại trừ hai lần Tiết Doanh qua thăm cậu, cả hai gần như không hề gặp mặt.

Tiết Doanh gọi điện cho Lục Vân Khai, khi nghe tiếng bạn trai từ bên kia truyền đến, bỗng cảm thấy chua xót.

Tiết Doanh mở lời: “Gần đây anh khỏe không?”

“Khỏe lắm.” Lục Vân Khai đáp lại. Cậu linh cảm có gì đó không ổn, lập tức hỏi lại, “Em thì sao, dạo này em thế nào?”

“Vâng…” Tiết Doanh ôm chặt đôi tay, cấu mình một cái thật mạnh. Cô mơ màng ‘vâng’ một tiếng, sau đó lại im lặng, cố gắng làm giọng mình nghe thật tự nhiên, “Em rất tốt.”

Cô không muốn kể nhiều.

Nhưng cô biết trực giác của Lục Vân Khai về những chuyện này luôn rất nhạy bén.

Cho nên cô cố lên giọng, gắng gượng nói:

“Anh không nhớ là em đang quay phim sao? Đạo diễn ngày nào cũng đẩy nhanh tiến độ, bọn em ai cũng thiếu ngủ, mấy hôm trước em không cẩn thận nên bị cảm, có phải giọng nói nghe không được bình thường phải không?…”

Đây không phải điều cô muốn nói.

Áp lực thật lớn.

Bị người đại diện tán tỉnh.

Áp lực thật lớn.

Mình là con gái độc nhất, mỗi lần quay phim đều ròng rã một hai tháng trời, cha mẹ sinh bệnh cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc.

Áp lực thật lớn.

Đi làm còn bị xa lánh, bị bắt nạt.

… Áp lực thật lớn.

… Tiết Doanh muốn khóc.

Lục Vân Khai lặng người một chút.

Lời giải thích này nghe ra không có gì bất thường, thế nhưng sao cậu vẫn cảm thấy trong lòng không yên?

Cậu tiếp tục hỏi: “Bị cảm sao? Mùa đông em phải chú ý thân thể… Thật sự anh cảm thấy giọng nói của em vẫn ổn, em thật sự không sao chứ?”

Hốc mắt Tiết Doanh nóng lên.

Con gái kể lể tâm sự với người yêu là chuyện bình thường như trời với đất.

Nhưng Tiết Doanh cô lại chỉ có thể ngồi trên sàn, cố gắng giấu diếm, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.

Bây giờ sự nghiệp của anh ấy đang đến giai đoạn quan trọng, đừng làm anh phân tâm.

Tiết Doanh tự nhủ với mình.

Hơn nữa đây là chuyện riêng của mày.

Thật ra đâu phải chuyện gì lớn, đúng không?

Tuy người đại diện có ám chỉ đôi câu, nhưng đâu thật sự bắt mày đi làm gì, đúng không?

Cha mẹ mày cũng không bệnh nặng, bây giờ đã khỏi, bọn họ còn đang vui vẻ mong chờ ngày mày thành danh.

Bị đồng nghiệp bắt nạt cũng không sao, công việc còn lại không nhiều lắm, mày cũng sắp thoát khỏi nơi đó rồi…

… Phải kiên cường lên!

Tiết Doanh hít sâu một hơi, vững vàng nói: “Nào có? Sao anh lại nghĩ em gặp chuyện?”

Hơ… Là mình đa nghi sao?

Lục Vân Khai thầm nhủ, qua điện thoại, cậu ta không thể thấy được nét mặt của Tiết Doanh, nghe người yêu nói đi nói lại là không có chuyện gì, Lục Vân Khai liền gạt đi nghi ngờ trong lòng: “Dạo này công việc của em thế nào? Nếu mệt mỏi quá thì cũng đừng gắng sức, cố gắng nghỉ ngơi… Lúc trước anh có nghe em nói cha mẹ em mùa đông hay sinh bệnh phải không? Anh ở đây vừa hỏi qua mọi người, bọn họ có nói qua rất nhiều phương pháp bồi bổ, còn giới thiệu nhiều bác sĩ rất đáng tin, chờ anh trở về, mình cùng đưa cô chú đi khám thử xem?”

Khóe môi Tiết Doanh run run, qua cánh cửa mỏng, cô nghe thấy tiếng của nhân viên đoàn phim.

Trong đó có tiếng một người đàn ông trung niên có giọng nói rất quen, là một trong số những người đầu tư.

Giọng nói của gã tràn đầy bất mãn, không biết đang phàn nàn với ai: “Tôi thấy trong mấy người diễn viên có cô kia gọi là Tiểu Tiết, hay Tiết Doanh gì đó, diễn xuất cũng bình thường thôi! Sao lại để cô ta diễn một vai quan trọng như vậy…?”

Ngay khi câu “Sao lại để cô ta diễn một vai quan trọng như vậy” vừa thốt ra, bước chân bọn họ đã dừng trước cửa phòng của cô.

Sau đó, những tiếng bước chân lại đi xa, câu hỏi vừa rồi xen lẫn những âm thanh khác, như đá chìm đáy biển.

Cổ họng Tiết Doanh nghèn nghẹn, cô không muốn tiếp chuyện Lục Vân Khai nữa, chỉ sợ mình xúc động nhất thời rồi không giấu được. Tiết Doanh nhanh chóng tìm lý do “Đoàn phim đang gọi em”, sau đó cố gắng gượng cười, nói thêm một câu “Em chờ anh trở lại”, rồi lập tức cúp điện thoại.

Tiết Doanh đứng lên, tưởng như có thể thấy được vẻ mặt của gã đầu tư nọ, hung hăng ném điện thoại rồi bật khóc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play