☆ Chương 71: Bôi đen
Edit: Bongbong_nbo
''Lần đầu tiên tôi thấy minh tinh dở hơi như thế, mọi người giúp minh tinh này chiến đấu nửa ngày, kết quả minh tinh này quay mặt liền nói là các người thích chửi bới chèn ép người khác, tôi lại không có kêu mấy người chửi bới chèn ép người khác, còn muốn đứng ở đỉnh cao đạo đức nói fan là phần tử bạo lực mạng... Ha ha, đây không phải là bưng chén lên ăn cơm, đặt chén xuống chửi mẹ hay sao? Thôi, chỉ vì tế sự ngu ngốc năm tháng đã qua của mình đi, tôi không muốn nói lời không dễ nghe nữa. Song nói trắng ra với minh tinh cao lãnh này, thoát fan rồi.''
''Không hiểu nổi tại sao Lục Vân Khai nói chúng ta như thế? Lẽ nào sự việc là thật?''
''Kỹ nữ và chó, thiên trường địa cửu, không cần cảm ơn.''
''QAQ... Chỉ cần scandal ấy của Vân Khai và cô ta không phải thật, thì tiếp tục làm fan... Nhưng thật đau lòng bị Vân Khai nói như vậy...''
''Chó ngu xuẩn, cứ đi liếm gái điếm của mày đi.''
Lục Vân Khai trượt con lăn xuống từng cái từng cái, đủ loại chửi rủa cứ xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Tâm trạng Lục Vân Khai mau chóng hỏng bét.
Nhưng cậu khắc chế sự hỏng bét của mình, gập nhanh laptop lại, từ trên sô pha đứng lên nói như khen thưởng: ''Xong việc rồi, Giang ca, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?''
Việc lúc này Giang Hưng nên làm, chính là trả lời một tiếng: ''Được.''
Bữa trưa với Lục Vân Khai thực ra mà nói hoàn toàn vui vẻ.
Mặc dù hai người đều chỉ tán dóc mà cậu lại vừa mới thấy rất nhiều bình luận tiêu cực... Nhưng chủ yếu là bò bít tết ăn thực sự ngon, thế là liền có chút được phục hồi rồi =. =
Tóm lại buổi trưa này, Lục Vân Khai rất nể mặt mà ăn hết sạch đồ trên bàn của mình, lại uống thêm một bát lớn súp kem*, sau khi ăn xong, cậu có phần no căng, liền dựa trên sô pha vừa chơi máy tính vừa nói chuyện với Giang Hưng đang dọn dẹp ở trong phòng bếp.
*奶油汤 - nãi du thang: Các món ăn làm từ bơ, bột mì và sữa làm nguyên liệu chính.
Chơi máy tính chơi máy tính, cậu lại nhịn không được load Weibo chính thức của mình xem thử... Lại là một đống bình luận tiêu cực.
Lục Vân Khai đóng trang web Weibo, trong lòng thực sự không dễ chịu lắm.
Không thể chỉ nói là vì có một đám người đang phản đối cậu...
Nói sao nhỉ, trước kia cậu nặc danh viết đồng nhân ở trên mạng cũng thường xuyên bị chửi, cho dù là lúc làm nghề minh tinh, cũng nhất định có người chửi mình... Lúc đó cậu thậm chí không quan tâm.
Nhưng lần này cảm giác không giống như vậy.
Không giống chỗ nào?
Lục Vân Khai lại nghĩ.
Một loại cảm giác rất vi diệu chăng... Chính là... Bây giờ việc này càng không thể chịu đựng được, thí dụ nói《 Bách Xuyên đông đáo hải 》hay《 Người trong tranh 》do cậu viết bị nói OOC, cậu hoàn toàn không để ý, không để ý ấy thực sự là không để bụng chút nào, bởi vì cậu xác định thứ bản thân mình muốn viết, xác định thứ trong mắt mình nhìn thấy, trong đầu óc mình nghĩ...
Nhưng sự việc lần này thì sao?
Đầu tiên, sự việc lần này càng lớn chăng.
Thứ hai, cậu liên lụy càng sâu, càng... có trách nhiệm gì đó?
Sau ''Có trách nhiệm gì đó'', Lục Vân KHai liền không suy nghĩ nữa.
Cậu dựa vào sô pha dựa vào sô pha, bởi vì nguyên nhân ăn quá sức no, ngủ quên mất luôn.
Sau khi Giang Hưng dọn dẹp vệ sinh trong phòng bếp xong đi ra nhìn thấy chính là một màn: Người nằm thẳng trên sô pha, đầu gối tay vịn, laptop đè lên bụng, hai tay còn ôm trước ngực, mắt nhắm lại, cứ thế dùng tư thế khó chịu như vậy ngủ mất.
...Còn ngủ rất ngon lành.
Giang Hưng đi tới gần đối phương, đem laptop ở trên bụng đối phương cầm lên, lại không nhận được phản ứng của đối phương sau đó, nghĩ thầm.
Anh cầm laptop trong tay, Lục Vân Khai chỉ mới suy nghĩ đã mệt rã rời ngủ mất rồi, laptop cũng chưa khép lại, cũng không có thoát trang web hay đăng xuất tài khoản, sau đó Giang Hưng liền nhìn thấy bình luận trên trang web Weibo của Lục Vân Khai.
Rất nhiều ngôn từ kích động, nhưng cũng có càng nhiều người ủng hộ Lục Vân Khai.
Chỉ là ngôn từ kích động thường càng dễ dàng được chú ý hơn, cứ giống như trứng gà thúi so với hoa tươi càng dễ dàng bị người ta chú ý hơn.
Loại tình huống này chẳng ngoài dự tính.
Cho nên phản ứng vừa rồi của Trương Phương mới kịch liệt như vậy.
Ngón tay Giang Hưng chạm nhẹ nhàng lên bàn di chuột của laptop, mũi tên chuột trên màn hình nhấp nháy ở trên một khu vực rất nhỏ.
Anh lại phát hiện một sai lầm của mình trong quá khứ... Hay là nói sơ suất.
Ấn tượng của Lục Vân Khai quá khứ cho anh là rất ngầu và đẹp trai.
Bây giờ, ấn tượng mà Lục Vân Khai cho anh là ngốc và đáng yêu.
Khi đem hai con người ấy ở trong đầu anh hợp thành một hình ảnh cố định, anh quên mất giữa hai con người này còn có một quá trình biến hóa dần tạo thành.
[... Bạn tính làm cái gì? ] - 0021 nói chuyện ở trong đầu Giang Hưng.
Giang Hưng dùng hành động nói cho 0021, anh đăng nhập vào Weibo của mình, nhấn vào nút chuyển tiếp dưới Weibo dài của Lục Vân Khai, tiếp đó trước tiên gõ một cái ''Ủng hộ'' đối với sự việc lần này. Còn đối với việc viết cái gì đó hữu ích hơn, Giang Hưng cũng đang suy nghĩ, tạm thời không thể gõ ra một chữ nào.
[ Có bao nhiêu tác dụng? ] - 0021 hỏi.
Lúc này đã là thời gian trình chiếu bộ phim điện ảnh thứ hai mà Lục Vân Khai đóng chính.
Lúc này thực ra đã là đêm trước bình minh Lục Vân Khai đại bạo.
Bản thân Lục Vân Khai, thậm chí người quản lý và công ty của Lục Vân Khai, e rằng cũng còn chưa thật sự ý thức được Lục Vân Khai bây giờ hot bao nhiêu.
Nhưng nhìn sự kiện lần này, vẻn vẹn một tấm hình mơ hồ không rõ của hai người ngồi gần nhau, liền có thể trong thời gian ngắn như vậy kéo ra sự tình lớn như thế ——
Mà nhân khí hiện tại của mình thì sao?
Mình đã chuyển, mình đã nói, rốt cuộc sẽ cầu nguyện có tác dụng đổi hướng đối với dư luận lần này hay không?
[... Ta cũng không biết. ] - Giang Hưng thành thật trả lời một câu. Nhưng anh lại cười nói - [ Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, bây giờ ta đã đang suy xét vấn đề 'Có ích hay không' rồi, không phải hay sao? ]
[ Ờ, rất có đạo lý. ] - 0021 đánh giá.
Tiếp theo, Giang Hưng cầm máy tính suy nghĩ một lúc, rồi ở trong khung chuyển tiếp chậm rãi gõ xuống hai hàng chữ.
Thời gian bây giờ là 02:13 phút chiều.
Lục Vân Khai giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng vì di động rung.
Lúc mới giật mình tỉnh dậy, cậu liền phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng.
Hừ, cậu ấn ấn cái cổ có hơi cứng đờ, nhìn thoáng xung quanh, phát hiện đây dường như không phải phòng ngủ của Giang Hưng, mà là một cái giường ở phòng khách...
Mình vào đây như thế nào?
Cậu nhớ lại một chút.
Hình như là ngủ được nửa chừng bị lôi dậy, sau đó bản thân mơ mơ hồ hồ... Tiếp đó Giang ca liền nói với cậu cái gì, nhưng lúc ấy cậu buồn ngủ không phản ứng gì cả, sau đó... Sau đó Giang ca nửa kéo nửa ôm đem cậu dìu vào trong phòng khách? Sau đó cậu liền ngã nhào lên giường rồi ngủ mất.
Tiếp đó cậu mò điện thoại đang rung ra liếc nhìn số, lại là Trương Phương.
Cậu ngồi ở trên giường tỉnh táo một chút, sau khi di động kiên nhẫn vang lên hai lần mới nhận: ''Dạ, Trương ca —— "
''Cậu trước đó kéo đen tôi!'' - Trương Phương chừng như phun ra một ngụm máu - ''Đừng trẻ con như vậy được hay không, cậu năm nay mấy tuổi rồi!!''
''Em sai.'' - Lục Vân Khai khiêm tốn thừa nhận sai lầm, sau đó bày tỏ - ''Hôm nay ở nhà bạn, không muốn tranh cãi với anh. Anh xem em chỉ kéo đen anh hai tiếng đồng hồ rồi lại di chuyển số của anh về danh bạ rồi.''
''...'' - Trương Phương phát hiện mình gần đây, nhất là trong cuộc trao đổi với Lục Vân Khai về sự việc này, chừng như trình độ hao hụt tới mức giống như cũng biến thành một đứa trẻ.
Bản thân anh bình tĩnh một lúc, nói: ''Bài Weibo dài của cậu —— "
''Chờ em từ nhà bạn trở về sau đó chúng ta lại bàn?'' - Lục Vân Khai dự định đem kế hoạch 'Không ở nhà bạn nhận cảm xúc tiêu cực' quán triệt đến cùng.
''Tôi tính nói chó ngáp phải ruồi rồi.'' - Trương Phương bổ sung xong lời của mình.
''... Hả?'' - Lục Vân Khai.
''... Đây lại phát sinh cái gì.'' - Lục Vân Khai nói, bụng nghĩ trước khi mình đi ngủ chẳng phải còn nhìn thấy từng đống từng đống bình luận xấu hay sao? Làm sao vừa thức dậy, thế giới đều thay đổi rồi, mặc dù đây là chuyển biến tốt đấy, nhưng phong cách thay đổi tạm thời này cũng lơ mơ...
''Cậu đang ở chỗ Giang Hưng bên kia nhỉ?'' - Trương Phương nói.
''Cái này anh cũng biết.'' - Lục Vân Khai bối rối.
''...'' - Trương Phương - ''Giang Hưng đã chuyển tiếp Weibo của cậu nói thẳng ủng hộ cậu rồi.''
''Ớ!''
''Các cậu không phải ở cùng chỗ hay sai?'' - Trương Phương đầu kia cũng mơ hồ - ''Anh ta chuyển Weibo của cậu, bản thân cậu không biết?''
''... Em đi xem thử trước, lát nói chuyện sau.'' - Lục Vân Khai nói.
Cậu nói liền làm liền, cúp rụp điện thoại, bắt đầu dùng di động lên mạng.
''...'' - Trương Phương đầu kia bị cúp điện thoại cũng bất lực chửi thề.
Anh lúc giữa trưa đột nhiên bị Lục Vân Khai cúp điện thoại, phản ứng đầu tiên chính là quay số gọi lại, kết quả đối phương kéo thẳng số của anh vào danh sách đen rồi!... Được thôi, kéo đen thì kéo đen đi, anh lập tức lên Weibo chính thức của Lục Vân Khai tính xóa bài Weibo dài của Lục Vân Khai đăng, kết quả anh dùng mật mã mặc định đăng nhập một cái, phát hiện đăng nhập không được ——
Lúc này anh không biết có nên khen ngợi Lục Vân Khai phòng ngừa chu đáo hay không.
Bây giờ hiển nhiên ko liên lạc người không được rồi.
Nhưng số của anh bị Lục Vân Khai chặn, lúc này muốn tìm Lục Vân Khai trước tiên chỉ có thể tìm người khác —— Nhưng cũng chính lúc này, Giang Hưng chuyển tiếp Weibo của Lục Vân Khai, câu chữ ngắn gọn, nhưng thái độ rất rõ ràng.
Sau đó Trương Phương trợn mắt mà nhìn thấy âm thanh lý trí trong cộng đồng mạng từng chút chiếm cứ thượng phong.
Trương Phương: ''...''
Trương Phương: Mạch suy nghĩ mới GET! Phương thức sao tác mới GET!
Thế là anh lập tức không vội liên hệ Lục Vân Khai, chờ một tiếng rưỡi buổi trưa xào xáo ầm ĩ kết thúc, sau khi gần như nhìn ra được xu thế của hướng đi trên mạng, anh mới tiện tay gạt số điện thoại một cái —— cũng chính là cuộc điện thoại vừa rồi.
Tiếp theo mới có cuộc đối thoại như trên.
Lúc này, Lục Vân Khai ngồi ở trong phòng cũng dùng di động đăng nhập vào Weibo của mình.
Cái Weibo này chẳng phải cái Weibo chính thức trước đó đăng bài Weibo dài, mà là Weibo cá nhân lúc đầu theo dõi lẫn nhau với Giang Hưng.
ID của cái Weibo cá nhân này là 'Mở một lon nước chanh chong chóng', bởi vì Lục Vân Khai không chơi Weibo, cho nên bình thường người quan tâm không nhiều, ngoại trừ Giang Hưng thì là một vài tài khoản liên quan đến bóng đá, cho nên bây giờ cậu đăng nhập vào Weibo, lập tức nhìn thấy ở trên trang chủ Weibo chuyển tiếp của Giang Hưng về bài Weibo dài của mình.
Giang Hưng: Ủng hộ.
Lục Vân Khai: [ Weibo dài ]
Lục Vân Khai nhìn chằm chằm câu nói ngắn ngủi hai chữ thêm một dấu chấm câu, nhìn đủ một phút đồng hồ.
Tiếp đó hai chữ khối vuông (chữ Hán) ''Ủng hộ'' trên màn hình cứ giống như thật sự hóa thành một luồng sức mạnh chống đỡ mạnh mẽ, khiến cậu cười phì ra.
Sau khi cười xong, cậu cũng không lập tức đi nhìn những bình luận ấy, mà là cất di động vào, nhảy thẳng từ trên giường xuống đất, rồi nhảy bật mấy bước chạy đi mở cửa phòng, lúc cửa mở liền nhìn thấy ngay Giang Hưng đang ngồi trên sô pha bên ngoài.
Lục Vân Khai gọi một tiếng đầy sức sống: ''Giang ca!''
Giang Hưng bước đầu tiên ngẩng đầu lên vì tiếng động mở cửa, lúc Lục Vân Khai kêu lên, ánh mắt của anh cũng vừa vặn dừng lại trên mặt Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai muốn nói gì đó, nửa chừng lại ngưng, bởi vì cảm thấy mình mới tỉnh dậy, có lẽ trên mặt buồn ngủ nhìn không tốt, bèn nói: ''Em đi rửa mặt trước!''
Giang Hưng gật đầu một cái.
Giang Hưng nhìn chằm chằm vào Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai: ''?''
Cậu vừa đi phòng vệ sinh vừa nghĩ lẽ nào trong thời gian ngủ một giấc ngắn ngủi, mình lại trở nên đẹp trai hơn rồi! Khiến Giang ca thậm chí nhìn không chớp mắt!
Lúc này cậu đã vào cửa phòng vệ sinh.
Cậu liền nhìn thấy mình trong gương.
... Lục Vân Khai trong gương vẫn không sao cả.
... Chỉ là ở sau đầu vây một vòng khăn đội đầu giống như hoa loa kèn lại giống như đầu sư tử là việc hồi nào vậy.
Lục Vân Khai xem Giang Hưng vừa rồi nhìn chằm chằm mình giống như mình nhìn chằm chằm mình trong gương.
Cậu cuối cùng hiểu vì sao ánh mắt của Giang Hưng mới nãy kỳ quái như vậy rồi.
Cậu không cần nghĩ nhiều đã có thể khẳng định một vòng vải ấy trên đầu mình là chuyện lúc nào... Cái này rõ ràng dễ thấy được mà! Trong nhà chỉ có hai người á, trời ạ!
Sau đó...
Giang Hưng xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh, thong dong nói: ''Đã chụp hình kỷ niệm rồi.''
Hết chương 71./.