Cây cối trơ trọi, bóng quạ thê lương, cùng với khí trời lạnh lẽo bao phủ lên mảnh đất khô cằn.
Lục Vân Khai bước chân trần trên nền đất.
Gã vác cuốc, đi từ đông sang tây, rồi lại từ tây sang đông.
Như một kẻ lạc đường, không phân phương hướng, đứng giữa nơi xa lạ mà chần chờ; hay như một người bị nhốt giữa thành quách, lang thang, chạy trốn giữa những con đường khúc khuỷu quanh co như một mê cung rộng lớn.
Lục Vân Khai không chần chờ lâu.
Gã chợt dừng lại.
Trên mảnh ruộng mới vào đầu đông, gã bắt đầu công việc quen thuộc.
Vai gã nghiêng nghiêng, cái cuốc trên vai vung lên rồi nện xuống mặt đất.
Gã thuận thế đổ về phía trước, rồi nhấc cái cuốc lên —— rồi lại bổ xuống một lần nữa.
Cả người gã giống như một chiếc nan tre, oằn mình về phía sau, rồi lại uốn mình về phía trước.
Gió lạnh đột nhiên thổi tới, 'rắc' một tiếng, một cành khô bị bẻ gẫy!
Trên mặt Lục Vân Khai phủ đầy mồ hôi.
Gã cứ chầm chậm lặp đi lặp lại những động tác vô nghĩa.
Gã trói buộc chính mình, từ tinh thần đến thể xác.
Chỉ có như vậy, gã mới không nhàn nhã. Khi gã không nhàn nhã, gã sẽ không nhớ đến ánh mắt trợn to của vợ mình, không thấy mái tóc của nàng xõa tung, không thấy nàng trần truồng nằm trên mặt đất.
Không thấy nàng chết không nhắm mắt, không nhớ đến ánh mắt nàng trợn trừng nhìn gã!
Từ Trung Kỳ và nhân viên đoàn phim đứng gần đó quan sát Lục Vân Khai biểu diễn.
Ngoại trừ Từ Trung Kỳ, những người xung quanh đều nhỏ giọng nghị luận: "Tiếp thu rất tốt."
"Nhập vai cũng rất nhanh."
"Biểu cảm hết sức phù hợp."
"Ừ, diễn thật xuất thần, cũng cực kỳ thu hút."
"Đạo diễn Từ, ngài xem...?" Mọi người thảo luận xong, bèn lên tiếng dò hỏi Từ Trung Kỳ.
Từ Trung Kỳ gật đầu, nói với mấy người xung quanh: "Được."
Sau đó ông cao giọng, nói to với nhân viên đằng xa và Lục Vân Khai: "Tốt lắm, hôm nay diễn thử vậy là được rồi! Ngày mai chính thức bắt đầu quay 'Kẻ góa vợ'!"
Câu nói này như có sức mạnh hóa tan phép màu!
Lục Vân Khai đang cần cù cày cấy trên ruộng lập tức bỏ cuốc xuống, nhưng không đi về phía đạo diễn, mà dang hai tay, cố ý ngã uỵch về phía sau một cái.
Trong mắt những người khác, đây chỉ là động tác của một đứa trẻ lớn đầu đang nghịch ngợm.
Biên kịch và phó đạo diễn bên cạnh Từ Trung Kỳ thấy vậy, cười nói: "Tuổi còn nhỏ, tính tình còn vô tư quá!"
Từ Trung Kỳ cũng đang cười, ông vẫy tay với Lục Vân Khai.
Lúc này, người đại diện của Lục Vân Khai – Trương Phương mới vội nhảy xuống ruộng, đến chỗ Lục Vân Khai kéo cậu ta lên: "Sao lại nằm chết dí trên mặt đất thế này? Mau đứng lên, mặc áo vào, đừng để bị bệnh!"
... Phù...
... Phù ——
Phù ————
Lục Vân Khai hít một hơi thật sâu.
Cậu nhìn Trương Phương đến trước mặt mình, trong chớp mắt, gương mặt góc cạnh của đối phương bỗng nhiên mờ đi, đường nét trở nên mềm mại, cánh mũi nhỏ xinh, làn da trắng nõn, ánh mắt trợn tròn, không còn là nét hờn dỗi yêu kiều như trong ký ức, mà là sự căm hận, đau đớn, khóe mắt vì kích động mà như nứt ra, đọng lại vết máu ——
Nàng đăm đăm nhìn gã.
Nàng nhìn thật sâu, ánh mắt như oán than, như nguyền rủa.
Lại một cái chớp mắt.
Người phụ nữ biến mất, trước mặt lại là gương mặt quen thuộc của Trương Phương.
Giây phút thất thần trôi qua, Lục Vân Khai rầu rĩ lắc đầu, bắt lấy tay Trương Phương, búng chân một cái, rồi chạy ngay tới chỗ Từ Trung Kỳ, sau đó cùng thảo luận những vấn đề cần lưu ý.
Đồng thời, ở một nơi khác, Giang Hưng đang nói chuyện cùng Đặng Bích.
Anh quay đầu hỏi Tiểu Lưu: "Buổi chiều tôi quay cảnh nào?"
Vốn lịch quay hôm nay đã được thông báo từ tối qua, nhưng bởi vì buổi sáng xảy ra chuyện Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện đổi vai, nên kế hoạch ban đầu sớm đã bị quăng thẳng tới Siberia, Giang Hưng đành phải hỏi trợ lý, mới biết cụ thể công việc buổi chiều.
Vừa rồi, không chỉ Đặng Bích, mà cả Tiểu Lưu cũng đã xuống xem kỹ thông báo mới nhất, Giang Hưng vừa hỏi, Tiểu Lưu vội vàng rút danh sách ra đưa tới trước mặt anh.
Giang Hưng nhìn qua, phần lớn là cảnh của anh với Sử Sâm và Hà Dược, ngoài ra còn có Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện.
Xem chừng là muốn thử xem hai người kia đổi vai xong sẽ biểu hiện như thế nào.
Giang Hưng nghĩ như thế, trong lòng xoay chuyển.
Anh nhờ Tiểu Lưu pha trà cho mình và Đặng Bích, rồi cẩn thận nhìn lại hai cảnh có Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện —— Đúng như anh đã nghĩ, chính là cảnh Sử Sâm và Lâm Tiểu Thiện, anh và Đặng Bích, cả bốn người cùng nhau xuất hiện.
Đó là cảnh vũ hội —— Ngụy Ngôn Giản giúp Dương Tình Kỳ mặc váy dạ hội, dạy Dương Tình Kỳ khiêu vũ, đưa cô đến sân vận động. Suy ra, đó là lần đầu tiên Dương Tình Kỳ được một chàng trai đối đãi như một nàng công chúa.
Giang Hưng nói với cô gái: "Em thử làm một số biểu cảm cơ bản cho tôi xem?"
Đây chứng tỏ anh đã ngầm chấp nhận yêu cầu của Đặng Bích.
Gương mặt Đặng Bích trở nên nghiêm túc, trong vòng ba phút sau đó, cô cố gắng biểu diễn bốn cảm xúc cơ bản nhất, là mừng, giận, buồn, vui (hỉ nộ ái ố).
Phòng khách sạn không lớn lắm, Tiểu Lưu đang pha trà gần đó hơi ghé mắt nhìn, đã thấy rõ toàn bộ biểu cảm của Đặng Bích.
Về khả năng đánh giá của Tiểu Lưu, nói một cách ví von, tuy cậu ta không phải là một cái tủ lạnh, nhưng ngày nào cũng đi đi lại lại giữa một đống tủ lạnh đa dạng về mẫu mã và chất lượng, từ cao cấp đến bình dân, cậu ta đã sớm có thể đưa ra những nhận định tương đối chính xác. Cho nên lúc này, đánh giá của Tiểu Lưu dành cho Đặng Bích là...
Hàng giả.
Được rồi, thật ra không đến nỗi phóng đại như vậy... Chẳng qua là, dù không phải dân trong nghề, liếc mắt cũng nhận ra 'cái tủ lạnh' này đích thị là hàng giả.
Tiểu Lưu thầm nghĩ, mở hộp Bích Loa Xuân, theo như thói quen hằng ngày của Giang Hưng mà thêm bớt, nhưng khi cậu ta làm như vậy với ly của Đặng Bích, Giang Hưng vô tình thấy được, mới hỏi cô gái: "Em muốn uống gì không?"
"Em không sao cả, em uống gì cũng được." Đặng Bích diễn xong, vội nói.
"Vậy cậu đổi sang Hồng Trà đi, con gái uống Hồng Trà cho ấm bụng." Nửa câu đầu là nói với Tiểu Lưu, nửa câu sau là giải thích cho Đặng Bích.
Giang ca, anh không cần ân cần như thế...
Vì sao em không muốn dây dưa với cổ trước cửa? Vì biết nếu anh tỉnh, thể nào anh cũng cho cổ vào...
Tiểu Lưu yên lặng cất Bích Loa Xuân, lại lấy ra một hộp trà đỏ, châm trà vào ly của Đặng Bích.
Đặng Bích vội vàng nói: "Cám ơn Giang ca!"
Nhưng đây chỉ là một nốt nhạc nhỏ.
Ngoại trừ Tiểu Lưu, thật không ai để ý.
Giang Hưng trở lại với mục đích của Đặng Bích ban đầu, anh hỏi: "Tôi xem ra, cảnh buổi chiều của tôi và em, em cần phải thể hiện được sự kinh ngạc của bản thân. Đó là mở đầu quan trọng trong toàn bộ cảnh quay. Về chi tiết, em có ý tưởng gì không?"
"Chẳng hạn như," Giang Hưng giải thích kỹ hơn, "Theo phân tích của em, nếu em là nhân vật nữ, trong tình huống như vậy, em sẽ biểu hiện là kinh ngạc rồi ngượng ngùng, kinh ngạc rồi bứt rứt, hay kinh ngạc rồi say mê?"
"Là say mê!" Đặng Bích dường như không cần suy nghĩ, nói ra lựa chọn.
Đây là biểu cảm thích hợp nhất.
Căn cứ vào sự biến hóa của Dương Tình Kỳ xuyên suốt câu chuyện, biểu hiện ra sự say mê của nhân vật là lựa chọn hợp lý và hiển nhiên nhất.
Giang Hưng nghĩ.
Thích hợp nhất không có nghĩa là khó nhất, nhưng cái sự 'thích hợp nhất' trong hoàn cảnh này quả thật không dễ biểu đạt.
"Em thử xem?" Giang Hưng đề nghị.
Đây có nghĩa là yêu cầu mình diễn ngay lúc này.
Đặng Bích suýt chút nữa buột miệng hỏi "Ở đây, ngay bây giờ ư?" .
Nhưng cô lập tức nhận ra câu hỏi của mình thật vô nghĩa, đây là một yêu cầu rất bình thường.
Có lẽ là do bóng ma tâp lý từ ngày hôm qua.
Đặng Bích thầm nghĩ, sau đó gạt đi những suy nghĩ linh tinh, tưởng tượng đây là lối vào sân vận động, là lần đầu tiên cô khoác lên người chiếc váy xinh đẹp như vậy, khấp khởi và lo lắng, cô hồi hộp theo chân một người đàn ông, đi qua một cánh cửa lớn, bước vào sân vận động.
Đằng trước và đằng sau cánh cửa là hai thế giới.
Trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc, sau vài giây đồng hồ, sau đó cô nhìn nghiêng về phía trước, làm ra vẻ chờ đợi.
Đặng Bích đã biểu diễn xong.
Nhận thấy vừa rồi Giang Hưng không bình luận gì về màn biểu diễn trước đó của mình, Đặng Bích lên tiếng hỏi: "Giang ca, em diễn thế nào...?"
Rõ ràng chẳng ra gì. Tiểu Lưu thầm đáp một câu.
Lúc này trà đã ngấm vị, cậu mang hai chén trà ra đặt trước mặt Giang Hưng và Đặng Bích.
Giang Hưng mở nắp, để nhiệt bốc lên cho trà nguội bớt.
Anh nói với Đặng Bích: "—— không được tự nhiên. Trước đây em có tự quan sát chính mình trong gương không?"
"Trước kia thì có." Đặng Bích tự nhiên nói.
Hàm ý gần đây thì không có.
Giang Hưng không giảng giải sâu xa, riêng chuyện này, có khi ngay cả đạo diễn cũng không thể chỉ bảo gì cho đối phương được.
Trước tiên, anh làm mẫu cho Đặng Bích, cũng không nhiều động tác, anh nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Anh hơi hơi mở to hai mắt, tuy đã cố gắng kìm nén, trên gương mặt vẫn hiện lên nét sửng sốt.
Đôi mắt và hàng mi anh khẽ rung, đè nén sự kinh ngạc của mình.
Nhưng không chỉ có thế.
Đắm chìm giữa sự kinh ngạc, đôi môi lại hơi cong lên.
Một đường cong mờ mịt, chỉ trong thoáng chốc, khiến người khó phát hiện.
Nhưng chỉ cần ánh mắt ai đó nhìn lên mặt anh, sẽ phát hiện ý cười như có như không ấy dường như đang tràn ra, như thể trong phút chốc sẽ hóa thành một cái cười thật vang.
Đó là biểu hiện khắc chế sự vui sướng từ nội tâm, một cách hết sức cô đọng, hàm súc.
Không chỉ vậy, từ gương mặt trước mặt, từ trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình, Đặng Bích nhìn thấy có gì đó vừa lóe lên nhưng không biến mất, đó không chỉ là ái tình ——
Vậy đó là gì nhỉ?
Đó là một đôi mắt vô cùng chuyên chú, chỉ cần nhìn vào nó, có thể cảm nhận rằng người con trai đối diện đang vô cùng chú ý đến cô, trắng trợn và rõ ràng đến nỗi, khiến Đặng Bích nảy sinh cảm xúc bị khát vọng ——
Đặng Bích nhìn người trước mắt, im lặng một chút.
Cô cũng thử làm động tác mở mắt, nhíu mi và nhìn thẳng về trước.
Tiểu Lưu: "..."
... Mặt cô ấy nhăn thành một đống luôn kìa trời ạ!
Nửa tiếng sau, Đặng Bích tay không mà đến, rồi thắng lợi trở về.
Tiểu Lưu mỉm cười tiễn người ra cửa, sau khi người vừa xoay lưng bèn lập tức đóng cửa, rồi quay lại hỏi Giang Hưng: "Giang ca, bây giờ mới hơn hai giờ, anh muốn ngủ thêm một tiếng nữa không?"
"Không cần đâu, tôi cũng không mệt lắm." Giang Hưng vừa uống trà vừa nói, anh đã giảng giải cho Đặng Bích không ít, tách trà đã thấy đáy.
Tiểu Lưu hỏi: "Giang ca muốn uống thêm không?"
"Ừ." Giang Hưng đặt tách xuống.
Tiểu Lưu rót thêm nước vào trong tách, đồng thời liếc mắt qua ly Hồng Trà còn nguyên trên bàn.
Người này thật đáng ghét!
Cậu ta không nhịn được nhiều chuyện một chút: "Giang ca, anh có biết trong đoàn phim đang nói cô kia thế nào không?"
"Nói nhà đầu tư là người yêu cô ấy?" Giang Hưng hỏi.
Hóa ra cũng biết luôn! Tiểu Lưu khiếp sợ: "Vậy Giang ca anh ——"
Giang Hưng nói: "... Vấn đề quan trọng không phải là cô ấy vào đây bằng cách nào. Quan trọng là, nếu cô ấy diễn không được, tôi cũng sẽ phải ở lại quay chung với cô ấy."
Tiểu Lưu: "..."
Trúng phóc!