Nam Nhiễm nhìn người trên mặt đất.
Im lặng ba giây.
Tại sao lại cảm thấy hắn càng ảm đạm không ánh sáng hơn so với lúc ban ngày chứ?
Sau đó hơi nhếch môi.
Cô đi qua, khom lưng.
Duỗi tay, đè lên vị trí dạ dày của hắn.
Sắc mặt Nguyễn Mặc càng tái nhợt.
Nam Nhiễm nhẹ giọng nói một câu,
"Không muốn sống tốt đến như vậy?"
Nguyễn Mặc ném bút xuống.
Hắn đỡ giường, đứng dậy.
Mí mắt rũ xuống, thấy nhìn rõ được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Thanh âm vẫn lãnh đạm như lúc đầu.
"Đây là toàn bộ kịch bản.
Đừng đến tìm tôi nữa."
Nói xong, hắn từng bước một đi ra ngoài.
Nam Nhiễm ngồi dưới đất, kéo mắt cá chân hắn lại.
Sợi tóc đen rối tung.
Cô cười.
Ngữ điệu không chút để ý
"Dạ minh châu, anh cảm thấy tôi bắt anh tới đây là để anh viết mấy thứ vô dụng này?"
Nguyễn Mặc không nói chuyện.
Nam Nhiễm đứng dậy khỏi mặt đất.
Cầm cổ tay hắn, kéo người vào phòng.
"Anh trốn không thoát.
Bảo tôi không tìm anh nữa, không thể nào.
Còn có
Tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy bộ dáng yếu ớt này của anh nữa.
Nhìn là phiền."
Vừa nói xong.
Cô đã ấn người lên giường.
Lúc buông tay ra.
Nam Nhiễm hơi khựng lại.
Sao cảm giác ······ thân thể hắn nóng lên nhỉ?
Nam Nhiễm hỏi Tiểu Hắc Long
"Hắn còn có thể điều tiết nhiệt độ?"
Tuy không thích dạ minh châu nóng.
Nhưng,
"Tạm bợ cũng được."
Tiểu Hắc Long đầy đầu hắc tuyến
【 Ký chủ không cảm thấy đây là bệnh trạng phát sốt của hắn sao? 】
Còn tự mình điều tiết nhiệt độ?
Cũng mệt ký chủ có thể nghĩ ra được.
Nam Nhiễm nhìn người trên giường.
Hắn xác thật không có phản ứng.
Sốt hôn mê rồi?
Cô kề lại gần.
Sờ đầu hắn.
Đúng là rất nóng.
Nam Nhiễm cầm điện thoại qua.
Gọi điện thoại cho chị Thanh.
Nửa tiếng sau.
Vị bác sĩ trung y mới xuất hiện hồi trưa, lại lần nữa xuất hiện trong nhà Nam Nhiễm.
Sau khi lão trung y xem bệnh trạng của Nguyễn Mặc xong.
Khuôn mặt nghiêm túc, quở trách Nam Nhiễm một trận.
"Không phải trước đó tôi đã nói rồi sao?
Không được dính nước lạnh,
Sao vẫn cho cậu ta tắm rửa?"
Lúc nói, lão trung y trách cứ mà liếc Nam Nhiễm một cái.
Đồng chí Nam Nhiễm khó được không phản bác lại.
Sau đó, lão trung y lại nói,
"Phải ăn cơm một ngày ba bữa, dưỡng dạ dày, dưỡng dạ dày, thảo dược cũng phải uống.
Làm ơn nhớ kỹ.
Cô gái, bạn trai của cô, cô phải quan tâm nhiều hơn.
Cứ tiếp tục như vậy, tôi thấy cô trực tiếp mua hủ đựng tro cốt cho cậu ta luôn đi."
Nam Nhiễm lại liếc vị lão trung y này một cái.
Lão trung y nhịn không được, lại lải nhải vài câu.
"Cậu ta đây là bị bệnh dạ dày nên dẫn đến sốt cao.
Tốt nhất là làm hạ sốt vật lý.
Tôi đưa thuốc, nhất định phải để cậu ta uống.
Tuyệt đối không thể để cậu ấy liều mạng làm việc như vậy nữa.
Cô gái, tôi thấy nhà các cô đã sống rất tốt rồi.
Bớt kiếm tiền hai ngày, không sao cả."
Không biết là vì ông già này già rồi, hay là vì trời tối khó tránh khỏi thích cảm khái.
Mà cho đến tận lúc đi, ông ấy vẫn còn lải nhải.
Ra cửa, lão trung y quay đầu còn định dặn dò vài câu.
Kết quả, vừa mới há miệng nói một câu.
"Cô gái."
Rầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng lại.
Lão trung y bị nhốt ở bên ngoài.
Nam Nhiễm trở lại phòng.
Nhìn người vốn hôn mê trên giường, không biết từ khi nào, đã tỉnh lại.
Con ngươi đen nhánh, cứ như vậy mà nhìn Nam Nhiễm.
Đôi môi tái nhợt, bởi vì sốt cao mà mặt có hơi đỏ lên.
Thực mau, Nam Nhiễm đi ra ngoài, lại đi vào.
Trong tay bưng một chén thuốc đen như mực.
Cô mở miệng
"Uống đi."
Nguyễn Mặc không động.
Thanh âm của hắn có hơi khàn khàn
"Kịch bản đã đưa cô, những chuyện khác của tôi, không liên quan tới cô."
Thân thể hắn rốt cuộc thế nào.
Ngay cả hắn đều không thèm để ý.
Cũng không biết người phụ nữ này đang cố chấp điều gì.
Nam Nhiễm để chén thuốc qua một bên.
Dạ minh châu này sao lại cứng đầu như vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT