Nam Nhiễm hơi nhăn mày.

"Uống nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có hạn."

Nguyễn Mặc dời tầm mắt, thờ ơ.

Nam Nhiễm bực mình.

Thật muốn ném hắn đi cho rồi.

Nghĩ là nghĩ vậy.

Nhưng cô vẫn duỗi tay, đỡ người ngồi dậy.

Giọng nói của Nguyễn Mặc khàn khàn

"Cô muốn cái gì."

Hắn tựa hồ cũng đã nhìn ra.

Người phụ nữ này dường như không phải người của đám người đòi kịch bản kia.

Bởi vì từ trước đến nay, cô chưa từng liếc nhìn mấy tờ giấy trên đất một cái.

Nam Nhiễm bưng thuốc, đưa tới trước mặt hắn.

"Muốn thân thể của anh khỏe mạnh, muốn nhiệt độ cơ thể anh bình thường.

Muốn anh uống hết thuốc này, tốt nhất ngày mai liền khỏe lại."

Lông mi Nguyễn Mặc run lên, mí mắt rũ xuống, che khuất đôi mắt.

Ngữ điệu lãnh đạm,

"Muốn có được gì từ tôi, tốt nhất nói ngay bây giờ."

Hắn muốn biết, người phụ nữ này rốt cuộc muốn cái gì.

Nam Nhiễm nhíu mày.

Cô đem bát thuốc kia, đặt lên bàn.

Kề lại gần hắn.

Hai người kề vào cực gần.

Cái trán sắp đụng vào nhau.

Nam Nhiễm nhếch môi.

"Này, về sau anh sống ở đây đi.

Tôi sẽ đối xử thật tốt với anh."

Tiếng nói của cô gần trong gang tấc.

Không biết có phải là do hắn bị đau dạ dày hay không.

Mà, đối với đề nghị như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn không phải buồn cười, mà là nghĩ, hắn đối với người phụ nữ này, cũng không có bài xích đến vậy.

Cô vừa nói xong.

Nguyễn Mặc định trả lời.

Ai ngờ vừa mở miệng, vị thuốc nồng nặc liền ập vào.

Nam Nhiễm cầm muỗng trong tay.

Rất nhanh, lại múc một muỗng đút vào miệng hắn.

Có bắt đầu này, từng muỗng từng muỗng, tốc độ đút của cô ngày càng nhanh.

Không bao lâu, tất cả đều đút hết cho hắn.

Nam Nhiễm quơ quơ tay.

Haizzz.

Chăm sóc dạ minh châu mệt mỏi quá đi.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc,

【 Ký chủ, chẳng lẽ cô không muốn nghe hắn sẽ trả lời cô thế nào? 】

Nam Nhiễm bĩu môi,

"Tôi nhốt anh ta lại, chẳng lẽ cậu cảm thấy anh ta sẽ vui vẻ đồng ý?"

Nếu hắn thật sự đồng ý, e là đầu óc cháy hỏng rồi.

Tiểu Hắc Long không còn lời gì để nói.

Không biết là do thuốc hay sao.

Nguyễn Mặc nằm trên giường, dạ dày dường như không còn đau như vậy nữa.

Hắn không biết mình thiếp đi từ khi nào.

Chỉ biết khi hắn ngủ, người phụ nữ kia còn đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn biết bản thân lớn lên đẹp.

Nhưng trước nay chưa từng bị một người nào nhìn chằm chằm lâu như vậy cả.

Hình như đã lâu rồi hắn chưa được ngủ một giấc ngon như vậy.

Có nhiều lúc, hắn sẽ ở thư phòng, luôn viết không ngừng, viết mệt mỏi, liền nằm trên ghế ngủ một lát.

Chờ tỉnh dậy lại tiếp tục viết.

Không phải hắn yêu thích công việc này bao nhiêu.

Mà là hắn đã quen với trạng thái này rồi.

Dùng thứ này để giết thời gian.

Càng quan trọng hơn là, ngoại trừ cái này, hắn không biết mình còn có thể làm được cái gì nữa.

*

Sáng sớm hôm sau.

Lúc hắn tỉnh lại, một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua bức màn dày rộng, xuyên qua khe hở chiếu thẳng vào.

Mở to mắt.

Chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang đè trên người hắn.

Nghiêng đầu nhìn lại.

Trên người hắn được quấn một lớn chăn.

Nam Nhiễm nằm ngoài chăn, vẫn luôn ôm chặt hắn.

Sức lực của cô rất lớn, không giống một cô gái chút nào.

Chắc là do hắn vừa động đậy.

Nam Nhiễm dường như tỉnh.

Mí mắt hơi hé.

Nhìn hắn một cái.

Sau đó.

Tay sờ soạng, liền vói vào chăn bông.

Chớp mắt, cả người cô đều chui vào.

Càng thêm thuận tay mà ôm lấy hắn.

Nhẹ giọng nói một câu,

"Ngủ tiếp một lát."

Nguyễn Mặc nhìn cô.

Bài xích sao?

Không bài xích.

Từ lúc hắn bị cô khiêng đi, hắn liền phát hiện.

Hắn đối với cô gái này, không có loại chán ghét như đối với người khác.

Cuộc sống của hắn, mỗi ngày có quá nhiều người mỉm cười giả dối với hắn.

Cho nên khi nhìn thấy một người như vậy.

Ừm.

Có thể tiếp thu được.

Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play