Nam Nhiễm cầm nĩa, cắm bánh bao nhỏ, ăn từng miếng một.
Sau đó, ngẩng đầu, nhìn về phía bản thân trong gương.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,
【 Ký chủ, những người mắng cô kia, chính là fans của Diệp Khuynh Hàn này.
Đang trút giận giúp cô ta. 】
Nhìn xem.
Hệ thống càng ngày càng biết xử lý quan hệ, giải thích cho ký chủ.
Ký chủ nha, trong đầu hoàn toàn không nhớ được ai, chỉ nhớ rõ dạ minh châu và bánh bao, chắc là đang cảm thấy không thể hiểu được với những lời Diệp Khuynh Hàn nói.
Quả nhiên.
Sau khi nghe Tiểu Hắc Long nói xong.
Nam Nhiễm quay đầu nhìn về hướng Diệp Khuynh Hàn.
"Là cô à."
Cô chậm rì rì mở miệng.
Ngay lúc Tiểu Hắc Long cho rằng ký chủ sắp nói những lời kinh người.
Thì ký chủ lại cắm một cái bánh bao khác, cắn một ngụm.
Chăm sóc dạ minh châu thật đúng là một việc tiêu tốn thể lực.
Mệt chết cô.
Diệp Khuynh Hàn nắm chặt nắm tay.
Nhìn bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý kia của Nam Nhiễm.
Cứ như cô ta vừa đấm một quyền vào bông vậy.
Lúc phỏng vấn, bốn nam bốn nữ tách ra phỏng vấn.
Mà Nam Nhiễm cùng Diệp Khuynh Hàn, phá lệ được phóng viên chú ý.
Bởi vì Nam Nhiễm đã ăn hai vỉ bánh bao.
Nhất là khi người đại diện cũng không ngăn lại, chỉ ở một bên che trán thở dài, bộ dáng thực bất đắc dĩ.
Phỏng vấn tiến hành được mười lăm phút.
Hai cô gái còn lại kia trả lời rất khuôn mẫu.
Diệp Khuynh Hàn nổi danh là một cool girl, nói chuyện cũng rất ít.
Phóng viên cười hỏi Diệp Khuynh Hàn:
"Có tin tưởng với lần thi đấu này không?"
"Có."
"Vậy cô có trông mong gì với xếp hạng của mình không?"
"Sẽ cố gắng."
"Không biết Khuynh Hàn có từng nghĩ tới nếu không tham gia thi đấu thì sẽ trở về làm gì không?"
"Chưa nghĩ tới."
Sau khi hỏi Diệp Khuynh Hàn xong, ánh mắt phóng viên liền chuyển qua Nam Nhiễm.
Phóng viên bỗng nhiên gấp cuốn sổ trong tay lại.
"Nam Nhiễm, cô thì sao?"
Nam Nhiễm ngẩng đầu, ngữ điệu không chút để ý
"Hửm?"
Phóng viên cười nói.
"Nếu cô không tham gia thi đấu, cô sẽ làm gì?"
"Về nhà kế thừa tài sản."
Nụ cười của phóng viên khựng lại.
"Vậy, vậy nghe có vẻ rất có tiền nhỉ."
"Ừm."
Dáng vẻ đó, cực kỳ bình tĩnh thản nhiên.
Phóng viên lại hỏi
"Nghe nói cô cùng Khuynh Hàn quan hệ cũng không tốt lắm, có muốn nhân cơ hội này giải thích một chút không?"
Nam Nhiễm nghe đến cái tên này, phản ứng chậm một lúc.
Sau đó, mở miệng
"Xác thật không tốt."
Vừa nói xong, toàn trường yên tĩnh.
Chị Thanh vội vàng tiến lên,
"Hôm nay trước hết đến đây thôi."
Nói xong liền kéo Nam Nhiễm đi.
Sau đó, chị Thanh liền chỉ huy cấp dưới của mình đi xã giao.
Nam Nhiễm trực tiếp lên xe bảo mẫu.
Vốn dĩ, chị Thanh nói bóng nói gió nhắc nhở Nam Nhiễm, bảo cô về sau nói chuyện hàm súc một chút.
Nhưng, ánh mắt Nam Nhiễm nhìn chị, cứ như đang nhìn một con rùa biết niệm kinh vậy.
Một câu cũng không nghe vào.
Chị Thanh thở dài đỡ trán, ngã xuống trên ghế.
Được rồi.
Ai bảo người ta đủ tự tin chứ.
Sau này nếu không thể lăn lộn nữa, chẳng phải còn có thể về nhà kế thừa tài sản sao.
Nam Nhiễm thay đổi thật sự quá lớn.
Nhưng đây xác thật chính là Nam Nhiễm.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cho rằng là bởi vì trước đó xếp hạng thấp nên bị kích thích.
Có lẽ, qua mấy ngày, thì sẽ trở lại bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời như trước kia thôi?
Lúc Nam Nhiễm về đến nhà, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Cô đẩy cửa ra.
Liền nghe được trong phòng truyền tới tiếng kêu rên đau đớn bị đè ép.
Đi đến phòng ngủ.
Trên mặt đất trong phòng ngủ lại lần nữa chất đầy giấy trắng.
Một tay Nguyễn Mặc cầm bút đè trên mặt đất, một tay khác đang ôm dạ dày.
Sắc mặt tái nhợt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT