*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Quốc Đạt đi nhanh về cũng nhanh.
Chừng mười phút đồng hồ ông ta đã trở về.
Giang Vô Song hỏi: "Ông nội, thế nào?" Giang Quốc Đạt lắc đầu nói: "Dưới đáy rất sâu, hơn nữa còn có dung nham, ông vốn không thể thâm nhập.
Ngã từ nơi này xuống hẳn là dữ nhiều lành ít" "Tôi không tin."
Giang Cung Tuấn lắc đầu.
Dù là trận hỏa hoạn mười năm trước ông nội của anh vẫn có thể sống sót, sao hiện tại có thể dễ dàng chết đi như thế.
Giang Quốc Đạt nhìn anh, nói: "Không tin cũng phải tin, trên lý luận, ngã từ nơi này xuống chắc chắn phải chết, trừ phi thực lực của anh ta đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, ít nhất cũng phải Thất Cảnh trở lên" Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Đường Sở Vị, vặn hỏi: "Vì sao cô lại ở cùng một chỗ với Giang Thời?" Đường Sở Vi cũng không giấu giếm, kể lại chuyện Giang Thời tìm cô ra thêm lần nữa.
Chỉ là cô không nói bí mật trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, chỉ nói Giang Thời đưa cô tới nơi này vì tìm kiếm Hỏa Bồ Đề, trợ giúp Giang Cung Tuấn tăng chân khí lên.
Giang Quốc Đạt nghe xong cau mày.
Giang Vô Song hỏi: "Ông nội, ông lại suy nghĩ gì? Giang Quốc Đạt kịp phản ứng, nói: "Không có gì, nếu đã an toàn vậy chúng ta trở về đi.
Đúng rồi, Đường Sở Vị, cô có biết người đã trói hai người lại không?" Đường Sở Vi suy nghĩ một chút nói: 'Không biết, nhưng tôi nghe ông ta nói chuyện với ông nội, hình như ông nội gọi ông ta là ma đầu gì đó, tên là Cổ Ma gì đó hay sao ấy, tôi cũng không chú ý nghe lắm" "Cổ Ma?" Tròng mắt Giang Quốc Đạt co rụt lại.
Giang Vô Song nghi ngờ hỏi: "Ông nội, ông đã từng nghe thấy danh hiệu này sao?" Giang Quốc Đạt hít sâu một hơi nói: "Trăm năm trước, môn chủ Cổ môn đã đạt đến Thất Cảnh, chỉ có điều trăm năm trước ông ta cũng đã gần sáu mươi tuổi.
Hôm nay đã trăm năm qua đi, cho dù là cường giả Thất Cảnh cũng không thể sống lâu như thế, trừ phi..."
Giang Vô Song chen miệng nói: "Trừ phi ông ta đã vào Bát Cảnh" "Ừm" Giang Quốc Đạt gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Chẳng lẽ Cổ môn muốn ngóc đầu trở lại thật sao? Việc này không tầm thường, ông phải mau chóng chạy về thủ đô."
Nói xong ông ta xoay người rời đi.
"Anh Giang, đi thôi."
Giang Vô Song thấy Giang Cung Tuấn đang nhìn chằm chằm vách đá vạn trượng, nhẹ nhàng kéo anh một cái.
"Anh..."
Giang Cung Tuấn há mồm nhưng lại chỉ nghẹn ngào.
"Giang Cung Tuấn, ông nội anh đã té xuống thật sao?" Đường Sở Vi có vẻ không tin.
"Đi" Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời.
Anh cắn răng kéo Đường Sở Vĩ đi theo Giang Quốc Đạt cùng rời khỏi hang động đá vôi.
Rất nhanh bọn họ đã đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Bên ngoài.
Giang Quốc Đạt dặn dò: "Nếu là Cổ Ma thật, chắc chắn người này còn có thể tìm tới các người nữa.
Vì an toàn, các người vẫn nên theo tôi về thủ đô đi" Giang Cung Tuấn cũng muốn trở về thủ đô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT