*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay khoảnh khắc Giang Thời mở miệng, Giang Cung Tuấn đã biết đây chính là ông nội của anh.
Đây là ông nội từ nhỏ đã thương yêu anh.
Anh quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía vực sâu vạn trượng trước mặt, khóc tới tê tâm liệt phế.
Từng hình ảnh khi còn bé hiện lên trong đầu anh.
Anh còn nhớ rõ khi bé anh thường ngồi trên đầu gối ông nội, ông nội dạy anh biết cổ văn, dạy anh một số kiến thức căn bản về Trung y.
Mười năm trước trong hỏa hoạn nhà họ Giang, anh bất lực.
Anh nghe người nhà họ Giang gào rống, kêu thảm thiết đau đớn, nhưng anh không có biện pháp nào.
Cuối cùng vẫn là Đường Sở Vi vọt tới cứu anh ra.
Mười năm sau, anh vẫn không có biện pháp nào, tận mắt nhìn thấy ông nội rơi xuống vực sâu vạn trượng.
"Đáng giận."
Giang Cung Tuấn đứng lên, trên mặt nổi đầy gân xanh, ánh mắt nhìn chòng chọc vào người mặc hắc bào trên tảng đá đối diện.
Giang Vô Song lo lắng Giang Cung Tuấn không khống chế được, đúng lúc lôi kéo anh khuyên: "Anh Giang, đừng hành động thiếu suy nghĩ, Sở Vi còn đang bị treo."
"Giang Cung Tuấn, tôi nói lại lần nữa, giao bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ cho tôi, nếu không Đường Sở Vi sẽ ngã từ nơi này xuống, té tới xương cốt không còn."
Người mặc hắc đen mở miệng lần nữa.
"Giọng điệu thật lớn."
Vào thời khắc này, một giọng nói vang vọng.
Giang Cung Tuấn xoay người nhìn tới.
Một lão già hiện thân: "Ông nội."
Trên mặt Giang Vô Song hiện lên vẻ vui mừng kêu lên: "Cuối cùng ông cũng đến”
Người nọ là Giang Quốc Đạt.
Lúc Giang Vô Song chưa lên máy bay đã nói chuyện này cho Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt cũng lo lắng bọn họ gặp chuyện không may, cho nên tới đây.
Người mặc hắc bào thấy Giang Quốc Đạt tới, tiện tay bắn ra, đầu ngón tay huyễn hóa ra một luồng kình lực trực tiếp đánh đứt sợi dây treo Đường Sở Vị, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Thân thể Đường Sở Vi như diều đứt dây nhanh chóng sà xuống.
Thấy tình cảnh như vậy, Giang Cung Tuấn trợn tròn mắt, há to miệng, nhưng cuối cùng lại không kêu ra được.
Mà Giang Quốc Đạt lại chợt lóe lên, thân thể nhanh chóng bay đi, nhanh chóng sa xuống kéo.
lấy Đường Sở Vi đang rơi, sau đó bay tới bên bờ vực.
Ông ta mượn lực từ tường đá bay trở về, đứng ổn định trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, đúng lúc kêu to: "Sở Vi" Giang Quốc Đạt ném Đường Sở Vi cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhận lấy, ôm chặt cô.
"Đợi ở đây, chớ lộn xộn."
Giang Cung Tuấn dặn dò một câu sau đó thân thể chợt lóe lên, nhảy hơn 10m xuất hiện ở bờ bên kia vách núi, nhanh chóng đuổi theo người mặc hắc bào.
Giang Cung Tuấn ôm lấy Đường Sở Vi, để cô xuống đất, bắt mạch cho cô.
Mạch đập của Đường Sở Vi rất yếu ớt nhưng không có nguy hiểm tánh mạng, lúc này anh mới thở ra một hơi.
"Sở Vi" Anh nhẹ nhàng lắc Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi mơ hồ mở mắt ra, thấy được một gương mặt quen thuộc.
"Giang, Giang Cung Tuấn..."
Cô nhẹ giọng mở miệng, sau đó kịp phản ứng kêu lên: "Ông nội đâu?" "Ông nội, ông nội.."
Giang Cung Tuấn nghẹn ngào không nói nên lời.
"Ông nội làm sao vậy?" Đường Sở Vi lo lắng kêu lên.
"Đường Sở Vi, có phải cô đã sớm biết Giang Thời còn sống?" Giang Vô Song đang ở bên cạnh nghỉ ngờ hỏi.
Đường Sở Vi đứng lên nhìn Giang Vô Song, gật đầu nói: "Đúng, tôi đã sớm biết."
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Đường Sở Vi lâm vào hồi ức, sau một lúc lâu