*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Sở Vi có được nội lực Tam Cảnh, Giang Cung Tuấn cũng rất vui mừng, như vậy anh có thể yên tâm không cần tiếp tục lo lắng Đường Sở Vi lại gặp chuyện.

Giang Cung Tuấn không trả lời Đường Sở Vi mà xoay người nhìn cửa vào hang động đá vôi cách đó không xa.

Đường Sở Vi cũng rất biết điều, không hỏi nhiều về vấn đề này, cứ yên lặng đứng ở một bên như vậy.

"Ôi" Giang Cung Tuấn phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Khi người rất có thể là ông nội anh xuất hiện, anh đã mừng rỡ, cũng rất lo lắng.

Mừng vì ông nội còn sống thật.

Lo lắng là vì anh sợ ông nội là hạng người như Giang Quốc Đạt và Giang Vô Song đã nói, là một ma đầu không chuyện ác nào không làm.

Anh rất muốn tìm ông nội hỏi rõ, để ông nội chính miệng nói cho anh biết ông không phải người như vậy.

Chỉ có điều mới vừa gặp mặt ông nội đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Tận mắt thấy ông nội ngã xuống, anh lại bất lực.

"Chồng, ông nội hy vọng anh có thể sống thật tốt, ông nội không hy vọng anh bị cuốn vào tranh chấp gì.

Thế nhưng anh đã bị cuốn vào, cho nên ông nội đang tìm mọi cách muốn tăng lực lượng của anh lên, để anh ở thế bất bại" Đường Sở Vi đang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Ông nội đã nói với em, năm đó một nhà ông nội bị trục xuất khỏi gia tộc sau đó tới thành phố Tử Đằng, khai chỉ tán diệp ở Tử Đằng.

Ông nội cũng bị phế mất tu vi, nhưng ông ấy không hề từ bỏ, ông ấy nghiên cứu y thuật, tìm kiếm biện pháp khôi phục thực lực" "Bởi vì ông nội biết, lần tranh đấu trong gia tộc còn chưa kết thúc, ông ấy biết sớm muộn gì nhà họ Giang cũng sẽ tìm tới cửa”

"Mười năm trước nhà họ Giang bị cháy, ông nội may mắn thoát được.

Ông ẩn núp, sáng lập ra Vương Thiên điện."

"Ông không tới gặp anh là vì không dám, bởi vì nhà họ Giang quá mạnh mẽ, ông ấy xuất hiện tất sẽ dẫn tới họa sát thân.

Hiện tại ông nội đã đi, thế nhưng ông vì anh mà để lại Vương Thiên điện" Giang Cung Tuấn nghe đến mấy chuyện này không khỏi xoay người nhìn Đường Sở Vị, hỏi: "Ông nội có từng nói cho em biết chuyện đã xảy ra ở nhà họ Giang ba mươi năm trước không? Vì sao ông nội lại bị trục xuất khỏi gia tộc?" Đường Sở Vi gật đầu nói: "Có nói một chút."

"Nói anh nghe xem."

Giang Cung Tuấn ngồi trên một viên đá.

Đối với chuyện ba mươi năm trước, anh vẫn rất tò mò, anh càng hiếu kỳ không biết ông nội Giang Thời là hạng người gì.

Giang Sở Vi đứng trước mặt Giang Cung Tuấn, ánh mắt nhìn về phía xa nhớ lại một lát.

"Ông nội nói nội bộ nhà họ Giang vẫn luôn mâu thuẫn, ông ấy khinh thường tranh đoạt chức tộc trưởng.

Thiên phú luyện võ của ông ấy vô cùng tốt, thế nhưng thứ ông ấy luyện cũng không phải võ học nhà họ Giang truyền thừa lại, mà là công pháp do một ma đầu lưu lại, bởi vậy ông ấy bị người ngoài nói là tâm thuật bất chính" "Mà ba mươi năm trước, trong lúc ông ấy đang luyện công lại bị đánh lén, dẫn đến chân khí đi ngược chiều, tẩu hỏa nhập ma.

Lệ khí bộc phát, ông ấy mất lý trí, đại khai sát giới trong nhà họ Giang, đã giết chết không ít người trong nhà họ Giang.

Là ông tổ nhà họ Giang ra tay chế phục ông ấy, phế trừ ma công của ông ấy sau đó trục xuất khỏi gia tộc”

"Ông nội biết cho dù ông ấy đã bị phế tu vi, bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng chỉ cần ngày nào ông ấy chưa chết, người nhà họ Giang sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa.

Cho nên trước lúc rời khỏi đây ông ấy đã trộm Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Ông

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play