Nhiên Hoàng Biên vội vàng an ủi: “Cháu chỉ gặp ác mộng thôi. Không lẽ trong phòng thí nghiệm của ông ngoại lại có sói sao?”
“Có thật mà. Vừa rồi cháu… Cháu vừa nhìn thấy ở cửa có một con sói lao về phía cháu”
Nhiên Mộc Miên nói năng có vẻ lộn xộn.
Nhiên Hoàng Biên đưa tay lên xoa xoa đầu Nhiên Mộc Miên mà an ủi cô: “Cháu bị say nắng nên sinh ra ảo giác, ngất xiu ở ngoài cửa phòng thí nghiệm của ông ngoại”
“Thật sao?” Nhiên Mộc Miên nghỉ ngờ, cô dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục: “Ông ơi, cuối cùng cháu cũng nhớ ra con sói mà cháu gặp ở cửa cũng giống như con chó hoang đã đuổi theo cháu khi cháu còn nhỏ. Trông chúng giống nhau, chỉ là chúng khác nhau về hình dáng mà thôi.”
“Đây là di chứng để lại từ khi còn nhỏ, lúc cháu bị chó đuổi” Nhiên Hoàng Biên tiếp tục kiên nhãn tỏ vẻ hòa nhã an ủi cô.
Nhiên Mộc Miên luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhiên Hoàng Biên khẽ mỉm cười hỏi: “Cô nhóc này đúng là không có việc gì không đi tới cung Tam Bảo. Nói ông nghe xem lần này cháu chạy đến đâu mà không báo trước là có chuyện muốn hỏi ông ngoại sao?”
“À, đúng rồi ạ. Ông ngoại có quen bác sĩ tâm lý nào giỏi không ạ?” Sau đó, Nhiên Mộc Miên mới nhớ ra rằng cô muốn đến gặp ông nội là vì Lạc Vũ.
Nhiên Hoàng Biên không khỏi nghi ngờ nhìn Nhiên Mộc Miên tử đầu tới chân: “Lúc còn nhỏ vì cháu bị chó đuổi nên mới để lại di chứng tâm lý sợ chó, cũng không phải quá nghiêm trọng đó chứ? Không cần thiết phải đến gặp bác sĩ tâm lý đâu”
“Không phải cháu mà là một người bạn của cháu. Cậu ấy bị chứng trầm cảm. Cháu muốn tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất để điều trị cho cậu ấy. Cháu hy vọng cậu ấy có thể được chữa trị khỏi hẳn ạ” Nhiên Mộc Miên trầm giọng nói.
Nhiên Hoàng Biên mỉm cười đầy ẩn ý: “Nếu cháu tới tìm ông ngoại thì cháu đã tìm đúng người rồi.”
“Cháu biết ngay là ông ngoại sẽ giới thiệu được người giống như vậy mà” Ngay lập tức Nhiên Mộc Miên cười rạng rỡ.
Nhiên Hoàng Biên đã cắt ngang lời của cô: “Ông ngoại có thể nhờ bác sĩ tâm lý giỏi đó chữa trị miễn phí cho bạn của cháu, nhưng..”
“Nhưng cái gì ạ?” Nhiên Mộc Miên chớp mắt hỏi.
Nhiên Hoàng Biên tiếp tục: “Cháu biết không, mẹ của cháu từ trước tới nay vẫn không ưa ông ngoại của cháu. Nhưng ông ngoại lại muốn ăn món “Phật nhảy tường” do mẹ cháu làm rồi. Cháu xem cháu có thể làm cho ông ngoại ăn được không?”
“Cái này đơn giản. Cứ để cháu lo là được rồi” Nhiên Mộc Miên cười toe toét.
“Vậy thì hãy quyết định như vậy nha. Nếu cháu có thể giúp ông ngoại đem món “Phật nhảy tường” do chính mẹ cháu làm ra đến đây thì ông sẽ cử bác sĩ tâm lý giỏi nhất đến chữa trị cho bạn của cháu” Nhiên Hoàng Biên cười nói.
Nhiên Mộc Miên gật đầu lia lịa.
“Qó điều, bây giờ đã là giờ ăn tối rồi. Cháu có muốn cùng ông ăn tối không?” Nhiên Hoàng Biên hỏi với một nụ cười trên môi.
Nhiên Mộc Miên vô thức tìm cái túi xách của cô và Nhiên Hoàng Biên cầm chiếc túi ở cuối giường đưa cho cô.
“Đã sáu giờ rưỡi rồi. Nguy rồi, cháu phải về nhà thôi. Nếu không, mẹ cháu sẽ lo lẳng cho cháu lắm đây” Nhiên Mộc Miên lấy điện thoại trong túi xách ra, vừa càm ràm vừa đặt hai chân xuống giường.
“Vậy thì ông ngoại kêu tài xế đưa cháu về”
“Dạ được”
“Lần sau tới đây, cháu nhớ phải gọi điện báo trước cho ông ngoại. Đừng liều lĩnh như vậy nữa nghe không. Dù sao đây cũng là vùng ngoại ô, nếu có chuyện gì xảy ra với cháu thì ông làm sao mà ăn nói với mẹ cháu đây”
Nhiên Hoàng Biên mỉm cười và gật đầu, đứng dậy đưa cho cô chiếc ba lô.
Sau khi Nhiên Mộc Miên tạm biệt Nhiên Hoàng Biên thì cô lên xe riêng do Nhiên Hoàng Biên sắp xếp để về nhà.
Trên ghế sau, khi Nhiên Mộc Miên vô tình nhìn xuống váy của cô thì choáng váng cả đầu óc.
Khi đến đây, cô mặc một chiếc váy trắng có viền ren.
Tại sao bây giờ lại là váy xếp ly màu trắng?
Nhiên Mộc Miên không thể hiểu nổi Sau khi về đến nhà, Nhiên Mộc Miên chào hỏi Đồng Kỳ Anh và lên lầu tăm rửa.
Lúc đầu ở phòng thí nghiệm của ông ngoại, vì cô gặp ác mộng nên sợ hãi đến mức.
toát mồ hôi lạnh. Bây giờ trên người cô vẫn còn dính mồ hôi nhớp nháp, vì vậy cô muốn đi tắm trước.
€ô cởi quần áo, bật vòi hoa sen và đứng trước gương tắm rồi cẩn thận ngắm nhìn cơ thể mình Nhiên Mộc Miên nhìn bóng dáng trước mặt không có vấn đề gì, theo bản năng liền quay người nhìn về phía sau.
Mãi đến khi cô nhìn thấy hai lỗ máu nhỏ sau vai thì mới kinh ngạc mở to hai mắt.
Cô đưa tay sờ sờ, tuy rằng không đau nhưng cũng hơi lồi lõm.
Cho nên mới nói.
Sự việc lúc đầu kia không phải là ảo ảnh, mà là hiện thực.
Có một con sói khổng lồ trong phòng thí nghiệm của ông ngoại.
Nhưng tại sao ông ngoại lại nói dối cô?
Có lẽ nào ông ngoại lại đang thực hiện mấy nghiên cứu khoa học đáng xấu hổ nào đó không?
Không biết từ lúc nào, ở ngoài cửa truyền đến câu hỏi của Đồng Kỳ Anh.
“Mộc Miên, con tắm xong chưa? Đến giờ ăn tối rồi”
“Dạ, xong ngay đây ạ” Sau khi định thần lại thì Nhiên Mộc Miên trả lời.
Sau khi tắm xong, cô mặc một chiếc áo choàng tắm màu hồng với khăn lông khô màu hồng quấn quanh đầu, đi chân trần ra khỏi phòng tắm.
Sau đó Nhiên Mộc Miên xỏ một đôi dép lê và đi thẳng xuống nhà ăn cơm.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT