*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tháng sau đội của tôi sẽ đánh vòng bán kết, hay là cô đi Bắc Bình cùng tôi đi?” Minh Tư Thành vừa thả bước chậm lại vừa hỏi.
Nhiên Mộc Miên gật đầu lia lịa, cười nói: “Tốt quá. Vậy anh sắp xếp cho tôi chỗ ngồi VIP phía trên chỗ ngồi đi, tôi muốn xem sư phụ tôi đầu”
Minh Tư Thành nghiêng đầu nhìn cô cười tươi như hoa, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng khẽ vẽ lên một nụ cười nhę.
Anh đã nghĩ kĩ rồi, đợi tới khi anh đoạt được quản quân, anh sẽ đích thân cầm cúp đến trước mặt cô làm lễ gặp mặt chính thức đầu tiên cho cô với tư cách là sư phụ và đệ tử.
“Được rồi, nhất định” Anh trịnh trọng hứa.
Lúc này, đột nhiên Nhiên Mộc Miên chớp chớp mắt tò mò hỏi Minh Tư Thành: “Anh có bao nhiêu nhà vậy?"
“Cô hỏi nhà sao?” Minh Tư Thành hỏi lại.
Nhiên Mộc Miên gật gật đầu.
Anh cũng có một mình ở thành phố Cung Huy, lúc này anh muốn về thành phố Thuận Canh cùng cô.
Cô nhớ hình như ở Thuận Canh anh cũng có một biệt thự.
"Cũng không biết nữa, chắc khoảng bảy tám cái, có khi là mười cái. Dù sao cũng không cùng ở trong một thành phố cố định” Minh Tư Thành hời hợt nói.
Nhiên Mộc Miên không thể tưởng tượng nổi hỏi tiếp: “Đều là anh mua hết sao?”
“Ừ, có vấn đề gì à?” Minh Tư Thành hỏi lại.
Nhiên Mộc Miên lập tức lắc đầu, vô cùng sùng bái nhìn Minh Tư Thành: “Anh lợi hại quá. Đến bây giờ tôi vẫn phải ăn bám bố mẹ. Nhưng mà đợi tôi tốt nghiệp tôi cũng có thể tự kiếm tiền”
“Cô tốt nghiệp rồi tôi cũng vẫn nuôi cố” Minh Tư Thành theo bản năng nói.
Nhiên Mộc Miên cười nói: “Nuôi tôi rất tốn đấy, anh không nuôi nổi đâu!”
"Tốn càng tốt, như vậy tôi càng có thêm động lực kiếm tiền” Minh Tự Thành mỉm cười đầy ẩn ý.
Nhiên Mộc Miên có chút sửng sốt, nhận ra đề tài này càng nói càng đi xa, lập tức ngậm miệng lại.
Minh Tư Thành cũng hơi ngẩn người, sau đó chuyển đề tài nói tiếp: “Cũng không phải tôi muốn lấy cô, đừng tự tưởng bở!”
".” Nhiên Mộc Miên xấu hổ hóa giận dỗi nói: “Tôi cũng không có ý định sẽ gả cho anh, anh cũng đừng có mơ!”
".." Lúc này đến lượt Minh Tư Thành không nói lên lời.
Hai người bắt đầu khó xử rồi đi từ thành phố Cung Huy đến thành phố Thuận Canh.
Sau khi xuống xe bus, Minh Tư Thành định gọi xe riêng đón Nhiên Mộc Miên về nhà, ai ngờ Nhiên Mộc Miên đã chặn một chiếc taxi, nói có việc gấp nên đi trước.
Minh Tư Thành không ngăn cản, đứng tiễn cô lên taxi rồi vẫy tay chào tạm biệt. “Về tới nhà an toàn thì nhắn cho tôi nhé!”
“OK!” Nhiên Mộc Miên ngồi trên ghế phụ gật đầu, đưa tay về phía cửa sổ xe vẫy tay với anh: “Tạm biệt”
“Ừm, tạm biệt” Minh Tư Thành mỉm cười.
Dù sao tới thành phố Thuận Canh cũng là địa bàn của Phó Quân Tiêu, anh cũng không cần lo lắng quá cho Nhiên Mộc Miên.
Sau khi lên taxi, Nhiên Mộc Miên bảo bác tài lái xe thẳng tới vùng ngoại ô, mãi cho tới cuối đường, sau khi phía trước không còn là đường quốc lộ nữa, cô mới thanh toán tiền xuống xe.
Taxi vừa đi, Nhiên Mộc Miên bèn rẽ vào một con đường nhỏ.
Sau khi đi xuyên qua một rừng cây, đến trước cánh cửa cao lớn hiện đại bằng hợp kim và nhấn chuông.
Nhiên Mộc Miên đợi một lúc, bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì, cô lại nhận thêm một lần nữa.
Vẫn không có động tĩnh, đúng lúc cô định nhân tiếp lần thứ ba thì cửa tự động mở ra.
Lúc này, đường hầm bên trong cánh cửa được ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào những đường hầm vẫn hoàn toàn tối tăm như không có đáy.
Khi Nhiên Mộc Miên đang đứng ở cửa và định lấy điện thoại từ túi xách của mình ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhanh cùng với tiếng thở hổn hển từ sâu bên trong đường hầm.
Trong giây phút tiếp theo, trong hầm tối tăm xuất hiện hai chấm vàng vàng nhảy lên nhảy xuống.
Nhiên Mộc Miên giật mình sửng sốt, còn chưa kịp định thần lại, hai chấm vàng kia đột nhiên biến thành đôi mắt của một con dã thú, tiếp theo là một đôi chân trước sắc bén lao ra khỏi bóng tối.
Một con dã thú toàn thân khoác lên mình một bộ lông xám, trắng và đen, một con sói to bằng một người trưởng thành nhảy lên không trung.
Nhiên Mộc Miên lăn lộn trên giường hoảng hồn chưa định thần, đột nhiên mở hai mắt ngồi dậy, trán rịn đầy mồ hôi.
Thấy thế, Nhiên Hoàng Biên vội vàng vớ lấy chiếc khăn mặt ở tủ đầu giường lau mồ hôi cho Nhiên Mộc Miên.
“Ngoại ơi, ngoại ơi, con nhìn thấy một con sói. Nó to bằng cả một người!” Nhiên Mộc Miên vội vàng nắm chặt lấy cổ tay Nhiên Hoàng Biên run rẩy nói.
- -------------------