Chương 45: Cố gắng chứng minh bản thân
Sự đau đớn đó mang theo một chút đắng nhẹ như lan từ dạ dày tới tim của Nặc Kỳ Anh.
Chẳng lẽ cô bị say xe à?
Nặc Kỳ Anh cũng không nghĩ nhiều nữa, cô thấy sắp tới nơi rôi nên trực tiếp xuống trước một trạm. Có lẽ đi bộ một đoạn đường sẽ thoải mái hơn một chút.
Vì muốn thiết kế ra được một bản thiết kế trang trí văn phòng tốt nhất nên hai ngày nay cô không những tìm kiếm tư liệu trên mạng, mà còn tận dụng thời gian nghỉ trưa để chạy tới thư viện tham khảo một số tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng.
Chỉ có không ngừng cô gắng học tập sáng tạo ra cái mới, mới có thể khiến cho mình trưởng thành hơn trong công việc.
Vì Nặc Kỳ Anh quá bận rộn nên cũng đã quên béng mất cái tin băng cướp đánh bom cô nhìn thấy trên tivi của xe buýt rồi.
Cô biết trình độ của mình thấp nên các đồng nghiệp trong công ty không thích cô. Cho nên Nặc Kỳ Anh càng muốn dựa vào năng lực của mình để chứng minh mình cũng không kém gì bọn họ.
Sau khi tan làm, Nặc Kỳ Anh về nhà làm cơm tối cho anh trai Nặc Lâm Dương và chị dâu Đường Vãn Kiều. Còn mình thì chỉ ăn một nắm cơm cho qua bữa rồi tiếp tục chạy tới công ty làm thêm giờ.
Cô kết hợp những tư liệu mình đọc được với những yêu cầu hà khắc của tổng giám đốc mới nhậm chức kia. Nặc Kỳ Anh đã bỏ ra khoảng nửa tháng trời mới hoàn thành sơ thảo thiết kế.
Thế nhưng điều khiến cho Nặc Kỳ Anh cảm thấy rầu rï chính là mãi cô không đột phá được chút nào, bởi vì cô không tìm được khuyết điểm của mình.
Đối với một nhà thiết kế mà nói thì trạng thái này rất tồi tệ, thật sự rất tôi tệ.
Lúc Nặc Kỳ Anh còn đang buồn vì chuyện thì thì đột nhiên cô nhớ tới một người.
Đó chính là Phó Quân Bác.
Mặc dù Phó Quân Bác là nhà thiết kế kiến trúc nhưng chắc chắn cũng biết những kiến thức liên quan tới thiết kế nội thất. Chẳng băng đi tới hỏi anh ấy, có lẽ anh ấy có thể chỉ bảo cho mình đôi điều.
Nặc Kỳ Anh nghĩ vậy, sau khi tan làm thì cô chạy về nhà làm cơm tối, để lại lời nhắn cho anh trai chị dâu sau đó ôm bản thiết kế của mình lên nhà của Phó Quân Bác ở tầng cao nhất.
Cô đứng trước nhà anh ta nhấn chuông cửa nửa ngày trời nhưng chẳng thấy ai mở cửa. Nặc Kỳ Anh đành phải ôm bản thiết kế trong tay rồi ngồi xốm trước cửa mà chờ.
Ánh đèn trong hành lang lúc bật lúc tắt, lặp lại không biết bao nhiêu lần. Nặc Kỳ Anh ngồi ở bên cạnh cửa rồi tiếp tục suy nghĩ nội dung trong bản thiết kế của mình.
Cho đến khi thang máy vang lên một tiếng ‘ting’ thì cô mới đứng bật dậy rồi đi tới nghênh đón với vẻ mặt vui mừng.
Cửa thang máy vừa mới mở, sự xuất hiện của cô khiến cho Phó Quân Bác đang định bước ra khỏi cửa thang máy giật nảy mình.
“Là em à?” Phó Quân Bác cười cười rồi nói.
Nặc Kỳ Anh mỉm cười, hai mắt cô như trăng ~ lưỡi liềm sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.
Cô hỏi thăm với vẻ dịu dàng rồi nói: “Chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Phó Quân Bác đi ra khỏi thang máy rồi đứng trước mặt Nặc Kỳ Anh, anh ta cúi đầu nhìn cô bé chỉ cao tới ngực mình, thấy cô ôm theo bản thiết kế thì hỏi: “Kỳ Anh tìm tôi có chuyện gì à?”
Nặc Kỳ Anh gật đầu như gà con mổ thóc.
Phó Quân Bác lấy chìa khóa từ trong túi ra rồi nói với cô răng: “Vậy thì vào nhà nói chuyện.”
“Vâng.” Cô có chút không kịp chờ đợi.
Nặc Kỳ Anh đi theo Phó Quân Bác, còn chưa kịp vào nhà thì cô đã bắt đầu kể về bản thiết kế của mình.
Phó Quân Bác rất có kiên nhẫn mà lắng nghe những gì cô nói.
Anh ta không có lý do để từ chối một cô bé hiếu học lại biết vươn lên.
Sau khi vào nhà thì Phó Quân Bác dân Nặc Kỳ Anh đi vào phòng đọc sách, cô bày bản thiết kế của mình lên bàn để anh nhìn mạch suy nghĩ và khái niệm thiết kế của cô.
Phó Quân Bác nhìn bản thiết kế một lúc thì mới phát hiện Nặc Kỳ Anh đang thiết kế văn phòng làm việc của Phó Quân Tiêu.
Anh ta đã biết chuyện ông nội cố ý về hưu để cho anh trai tiếp nhận tập đoàn Phó thị từ lâu rồi.
Phó Quân Bác nhìn chằm chằm yêu cầu của Phó Quân Tiêu về văn phòng của anh dài ròng rã mười trang giấy kia thì có chút buồn cười.
Anh ta chỉ cần lướt qua là biết anh trai đang cố ý.
Hơn nữa yêu cầu trang trí này phải có hơn một nữa là ý kiến của ông nội.
“Tôi cảm thấy cửa sổ sát đất là để giúp cho có †ầm nhìn rộng hơn, không cần thiết thiết kế khu uống trà ngay bên cạnh cửa sổ sát đất. Hơn nữa ngoài cửa sổ sát đất chính là sân thượng, có thể thiết kế một khu uống trà trên sân thượng. Đến buổi chiều mùa đông còn có thể ngồi đó phơi nắng, nếu như buổi tối cần phải làm thêm giờ, làm mệt rồi thì có thể ra đó ngắm nhìn bầu trời đêm.”
Phó Quân Bác vừa cười vừa nói.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy ý kiến này của anh ta rất không tệ. Người có tiền mà, đúng thật là rất biết hưởng thụ cuộc sống.
“Còn nữa, thiết kế của giá sách không quá hợp lý. Cô có thể thiết kế một bậc thang ngầm ở bên này, lúc cần dùng thì kéo ra là có thể giẫm lên đó để lấy những quyển sách phía trên cao. Lúc không cần dùng thì chỉ cần ấn một cái là sẽ tự động cất vào. Cũng phù hợp với những gì khách hàng yêu cầu, lại không có gì đáng ngại.” Phó Quân Bác nói tiếp.
Quả nhiên là nghèo khó đã làm hạn chế sức tưởng tượng của côi Nặc Kỳ Anh không ngờ rằng giá sách còn có thể thiết kế bậc thang ngầm, thế là cô hỏi với vẻ vừa mừng vừa sợ: “Vậy tôi có nên làm thêm một số thiết kế hình cầu để lúc dẫm lên lấy sách vừa chống trơn trượt, vừa mát xa chân không?”
“Ý kiến này của em cũng hay đấy” Phó Quân Bác gật đầu khen ngợi.
“Vậy tôi cứ thiết kế như châm cứu là được rồi, như thế thì có thể xoa bóp các huyệt vị trong lòng bàn chân” Nặc Kỳ Anh mỉm cười rồi nói ra ý kiến của mình.
Phó Quân Bác nghe thế thì không khỏi bất ngờ: “Em còn biết châm cứu nữa à?”
Nặc Kỳ Anh gãi đầu với vẻ ngượng ngùng rồi nói: “Cũng không phải là hiểu nhiều lắm, chỉ là tôi từng xem bản đồ huyệt vị trên cơ thể người của bà nội mà thôi.
“Tôi phát hiện em đúng là linh hoạt thật đấy.
Anh ta cười rồi nói.
Nặc Kỳ Anh cũng híp mắt mà cười.
Sau đó, Phó Quân Bác tiếp tục giảng giải cho cô nghe, cô vừa nghe vừa ghi chép rất cẩn thận.
“A? Đây là cái gì thế? Tôi chưa từng thấy bao giờ, nó rất đẹp” Phó Quân Bác lấy một bản vẽ thiết kế từ trong đó ra, anh ta phát hiện bốn góc ngăn tủ đều có những hình vẽ đặc biệt.
Nặc Kỳ Anh nhìn thoáng qua rồi giới thiệu với vẻ tự hào: “Đây là hình mẫu của dân tộc thiểu số chúng tôi, có nghĩa là cát tường như ý.”
“Em là người dân tộc thiểu số à?” Phó Quân Bác than thở: “Chẳng trách em biết ca hát, đã thế lại còn hát hay như vậy.”
“Ha ha, tôi còn biết múa nữa đó: lặc Kỳ Anh giơ hai tay lên rồi lắc lắc cho Phó Quân Bác nhìn.
Anh ta cười rồi nói: “Hôm nào có cơ hội em mặc quần áo của dân tộc thiểu số rồi nhảy cho tôi xem được không?”
“Được thôi!” Nặc Kỳ Anh đồng ý một cách thoải mái.
Trở lại chuyện chính, Phó Quân Bác lại lấy một bản thiết kế khác ra rồi gật đầu với vẻ khen ngợi mà nói: “Hình vẽ đẹp lắm, mặc dù có chút không phù hợp với phong cách hiện đại nhưng dùng để trang trí cạnh tủ thì vẫn rất đẹp!”