Chương 44: Thời khắc sống chết
Nặc Kỳ Anh hơi sững sờ khi nhìn bóng lưng đang rời đi của Phó Quân Tiêu.
Người đàn ông này mỗi khi gặp cô thì luôn nói mấy điều quái lạ, sau đó, lân nào cũng đi rất vội vã…
Thật ra, cho đến bây giờ cô vẫn không biết tên anh là gì, nhưng lại làm mấy hành động thân mật mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm với anh.
Hơn nữa, những hành động đó đối với anh mà nói dường như đã quá bình thường.
Sau khi người đàn ông đi khỏi, Nặc Kỳ Anh nhặt bảng vẽ trên sàn và tiếp tục ở trong căn phòng thô thiết kế.
Giờ đây, với cô, công việc quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Một chiếc xe màu xanh lá cây của quân đội đi sau đoàn xe cảnh sát đang hú còi, lao đi trên con đường nhựa đông đúc.
Trong xe, Phó Quân Tiêu tạm thời thay áo chống đạn, ôm trong lòng một khẩu súng bản tỉa, khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh lấy từ trong túi ra nhúm tóc của Nặc Kỳ Anh, nhân lúc đang trên đường tới hiện trường, anh vội vàng kết thành một vòng tay rôi đeo bên tay trái.
Anh nhận được tin báo rằng có một cô gái ở ngoại ô đã bị mấy kẻ xấu có mang súng bắt cóc, cần bộ đội đặc chủng bọn họ hỗ trợ giải cứu con tin.
Lần nào anh cũng nhận những nhiệm vụ liên quan đến súng đạn, đao kiếm, kẻ xấu thì cực kỳ hung ác, nguy hiểm đến tính mạng.
Trước đây, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, trước giờ không có thứ gì khiến anh phải bận lòng.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh đã có một người khiến anh vướng bận, nên anh càng biết trân trọng mạng sống của mình hơn.
Chiến hữu Hàn Mậu Tinh ở bên nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Phó Quân Tiêu, không khỏi vỗ vai anh, nói đùa: “Anh đấy! Chính là người rất dễ cố chấp, chết cũng không chịu thả ra!”
“Tôi cảm thấy cố chấp cũng tốt mà.” Phó Quân Tiêu điềm nhiên đáp.
Lần gặp gỡ đầu tiên, một nụ hôn bất đắc dĩ, mấy câu trò chuyện đơn giản, anh cứ như thế mà yêu cô đến mức hết thuốc chữa.
Thật ra, anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại gặp được người phụ nữ mình yêu nhanh như thế.
Cảm giác này thực sự rất lạ thường, thậm chí còn vi diệu đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Cậu Tư, anh thích chị dâu ở điểm nào?” Hàn Mậu Tinh mỉm cười hỏi, dù sau người đàn ông trước giờ chưa gần nữ sắc đột nhiên nói mình có người phụ nữ mình yêu, có thể khiến anh ta không cảm thấy hiếu kỳ sao?
Phó Quân Tiêu cau mày, cầm lấy máy tính bảng trong tay, vừa kiểm tra kế hoạch giải cứu, vừa nghiêm túc chuyển chủ đề: “Kế hoạch này rất bất lợi đối với con tin!”
Ở ngoại ô phía đông của thành phố, có một tòa nhà đổ nát bị bỏ hoang, khung bê tông cốt thép ngốn ngang, nằm độc lập đáng kinh ngạc giữa một đám cỏ dại cao bằng nửa người.
Đa phần đám cỏ dại này đã vàng úa, gió thổi xào xạc, bỗng một con chim trắng không tên bay từ trên đám cỏ lên, kêu gào thảm thiết như một bóng ma, càng làm tăng thêm bầu không khí rùng rợn, kỳ lạ.
Cầu thang dẫn lên tòa nhà đang xây dựng dở dang đã bị bọn côn đô chặn bên trong, cảnh sát không thể lên lầu mà chỉ có thể bao vây xung quanh.
Người bị bắt cóc là Lý Nhã Uyên, con gái út của chủ tịch tập đoàn Lý thị, bọn bắt cóc đòi chủ tịch Lý phải đưa ba mươi tỷ để chuộc con tin.
Do xung quanh không có tòa nhà nào khác nên chiếc drone bí mật được gửi đi đã bị bọn xã hội đen bắn hạ nên bọn họ không thể hiểu được tình hình đang diễn ra bên trong, tuy nhiên qua dò tia hông ngoại từ xa có thể xác định bên trong có năm tên.
Sau khi nghe phân tích của nữ cảnh sát bên cạnh, Phó Quân Tiêu quyết định leo vào tòa nhà đang xây dở này.
Tất cả các nhân viên cảnh sát có mặt tại hiện trường đều hành động bình tĩnh, thận trọng và nhanh nhẹn, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, tất cả bộ đội đặc chủng đều nghe theo chỉ huy của Phó Quân Tiêu, lần theo những cột bê tông của tòa nhà, từng người một mang theo dây leo lặng lẽ leo lên tầng nơi con tin bị bắt cóc.
Trong phòng chỉ có ba tên trùm mặt nạ đen, những người đàn ông cầm súng trên tay đứng trên mép theo dõi hành động của cảnh sát ở tầng dưới, hai người đàn ông còn lại đứng gác bên cầu thang.
Phó Quân Tiêu đã âm thầm đến chỗ cô bé Lý Nhã Uyên đang bị trói vào cột an toàn, đồng thời ra hiệu cho cô bé giữ im lặng.
Cô bé mới mười sáu mười bảy tuổi, còn đang mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt hơi mũm mĩm lấm lem bụi, hai mắt to tròn trong veo, nhưng lại đầy vẻ sợ hãi và bất lực.
Khi Phó Quân Tiêu tháo sợi dây trên người cô bé và dìu cô bé đứng lên, mới phát hiện một quả bom hẹn giờ buộc sau lưng cô ấy.
Bởi vì vừa rồi cô bé đứng dậy, nên đã kích hoạt đồng hồ hẹn giờ của quả bom.
Khi Phó Quân Tiêu nhìn thấy điều này, anh lập tức lấy từ trong túi ra một con dao găm sắc bén cắt sắt như bùn và cắt đứt sợi xích sắt buộc vào eo cô gái. Động tác của anh có cẩn thận rón rén thế nào, nhưng cuối cùng vẫn làm kinh động đến bọn xã hội đen.
Những chiến hữu dưới sự chỉ huy của Hàn Mậu Tỉnh lập tức xông tới che chở cho Phó Quân Tiêu và bắt đầu cuộc đấu súng với năm tên tội phạm.
Sau khi Phó Quân Tiêu cắt túi bom xuống, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến sàn gác rồi dùng sức ném quả bom vào không trung.
Nhưng chỉ trong vài chục giây, quả bom lập tức phát nổ, “Bùm!” Một tiếng nổ kinh thiên động địa, sóng xung kích mạnh đánh bay mọi người trên tầng, kèm theo đó là mặt đất rung chuyển cả tòa nhà, làn khói dày đặc bao phủ cả bầu trời.
Khi Phó Quân Tiêu ngã xuống đất, anh chỉ cảm thấy tai mình ù đi, ù đến choáng váng, không nghe thấy gì khác. Tuy nhiên, anh nhạy cảm nhận ra rằng tấm sàn bám vào người anh đang tạo ra âm thanh vang.
Không hay rồi!
Phó Quân Tiêu là người đầu tiên nhận ra tình hình không ổn và lớn tiếng ra lệnh: “Nhanh chóng Sơ tán!”
Tuy nhiên, ngay lập tức, tòa nhà rung chuyển nghiêm trọng hơn, lớp bê tông rỉ sét rơi xuống, bốc khói bụi khắp nhà.
Phó Quân Tiêu là người ở gần cô bé nhất, trong tiềm thức anh nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, chạy đến bên cô bé, vác cô lên vai rồi chạy thẳng ra lối cầu thang chạy lên lầu..
Hàn Mậu Tinh dẫn dắt đồng đội, tóm lấy bọn côn đồ hung ác, rồi cùng các chiến hữu đuổi theo Phó Quân Tiêu.
Âm thanh “Ầm” một lần nữa bao trùm tất cả các âm thanh khác, bụi tung mịt mù, như nuốt chứng bóng ảnh của mấy người bọn họ.
Bọn họ là sống hay là chết, cảnh sát bên ngoài cũng chỉ có thể đứng nhìn tòa nhà đang xây dở, trong chốc lát đã sụp đổ thành đống đổ nát.
Thời báo Sinh tử, trên màn hình LCD trên khắp đường phố, tin tức thời sự đang đưa tin về vụ bắt cóc đánh bom trong tòa nhà hoang ở phía đông ngoại ô.
Sau khi Nặc Kỳ Anh rời khỏi tập đoàn Phó Thị, cô lên xe buýt. TV di động trong xe buýt cũng đang đưa tin về sự kiện này.
Khung cảnh hỗn loạn, trên màn hình hiện ra hình ảnh một tòa nhà sụp đổ, trong không khí, bụi bốc lên mịt mù giống như một cái hình đầu lâu kinh khủng, khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
Mọi người đều cầu nguyện cho bộ đội đặc chủng có thể giải cứu được con tin.
Mấy bà cô bà thím trên xe buýt cũng bắt đầu cầu nguyện: “Cầu mong người tốt được một đời bình an!”
Khi Nặc Kỳ Anh nhìn thấy cảnh tượng trên TV, trong đầu cô không hiểu sao lại suy nghĩ đến người đàn ông đó, đột nhiên cảm thấy trong tim đau nhói, đau đến mức như có thứ gì đang cuộn trào trong đó.