*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đồng Kỳ Anh cảm thấy, tuy rằng bản thân là đứa nhỏ lớn lên ở trong núi, nhưng cô lại chưa bao giờ thấy tự tỉ vì xuất thân của mình.
Trong lòng cô, bà ngoại vẫn luôn là siêu anh hùng vĩ đại.
Không những có thể làm đồ ăn ngon cho cô, còn có thể làm đồ chơi cho cô nữa.
Ngay cả khi cô bị bệnh, bà ngoại cũng có thể chữa bệnh cho cô.
"Vậy bà ngoại em, ngoài việc truyền thụ y thuật cho em ra, còn truyền thụ y thuật cho ai nữa không?" Phó Quân Tiêu thử thăm dò hỏi.
Đồng Kỳ Anh lập tức trả lời không cần nghĩ ngợi: "Bà ngoại dạy y thuật cho em, chỉ là một vài đơn thuốc cấp cứu cho mấy bệnh nhỏ lặt vặt bình thường.
Sau đó dạy cho mẹ em y học và dược lý, vì vậy mẹ em mới mở một hiệu thuốc.
Sau đó là dì út em.
Dì ấy không có hứng thú gì với y thuật, cho nên bà ngoại cũng không dạy gì cho dì.
Hơn nữa dì được gả cho một gia đình tốt, không cần phải học y theo bà ngoại.
Muốn nói người chân chính được hưởng sự dạy dỗ thì đó là dì hai em.
Dì hai là người có tương lai nhất trong ba chị em bọn họ.
Dì không chỉ thi vào đại học y khoa mà còn trở thành bác sĩ quân y nữa.
Tuy rằng lúc nhỏ em không được gặp dì hai mấy lần, nhưng em nghe bà ngoại kể, trước khi bà dẫn em đi, bà vẫn luôn dẫn dì hai ra ngoài khám bệnh.
Cho nên y thuật của dì hai em nhất định còn cao hơn bà ngoại em nữa.
"Dì hai em có biết cổ thuật không?" Phó Quân Tiêu lơ đãng nhíu mày, thâm trầm hỏi han.
Đồng Kỳ Anh gật đầu nói tiếp: "Chỗ chúng em gọi bà ngoại là vu y, trước kia dì hai ở bên cạnh bà ngoại, đương nhiên cũng hiểu cổ, cái này chẳng có gì kì lạ cả."
"Vậy Kỳ Anh em có biết không?" Phó Quân Tiêu có chút đăm chiêu hỏi.
Đồng Kỳ Anh hơi lắc đầu, đột nhiên cô nhớ lại chuyện ngày đó anh cả bị người ta bỏ thuốc, bỗng dưng trong lòng thấy sợ hãi.
Rất rõ ràng, ngày đó anh cả bị bỏ thuốc, là một loại cổ đến từ chỗ của bọn cô.
Trong quyển "Nhật ký hành nghề y" và "Thiên thảo tập" của bà ngoại có ghi lại, vì vậy cô mới nửa tin nửa ngờ.
Đồng Kỳ Anh vừa ăn bánh sữa ngựa, vừa có chút nghi ngờ nhìn Phó Quân Tiêu.
Giờ phút này trong lòng cô đang nghĩ, anh cả hẳn sẽ không nghỉ ngờ cô là người hạ cổ với anh đó chứ? Hơn nữa nghe ý Quân Bác đêm hôm trước, anh cả và Quân Bác đang âm thầm phân cao.
thấp.
Nếu như anh cả xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người thừa kế của Tập đoàn Phó thị và biệt thự nhà họ Phó đương nhiên sẽ rơi trên người Quân Bác.
Cho nên nếu anh cả đề phòng Quân Bác, vậy thì đề phòng cô cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng loại chuyện tình mưu hại đến tính mạng người khác như thế này, Đồng Kỳ Anh cô sẽ không làm.
"Anh cả, bà ngoại em chỉ dạy em làm thế nào để cứu người, chưa bao giờ dạy em làm thế nào để hại người! Cho nên..."
Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, đột nhiên phát hiện loại lời giải thích cho bản thân này quả thực chính là loại ảo tưởng "không đánh tự khai, vừa ăn cắp vừa la làng."
"Em nghĩ đi đâu vậy hả?" Đôi mắt đen nhánh của Phó Quân Tiêu hơi nheo lại, nhất thời không nhịn được cười.
Đồng Kỳ Anh cười xấu hổ, tiếp tục cầm bánh sữa ngựa đưa lên miệng nhấm nháp.
Cô thật sự mong là bản thân cô nghĩ nhiều.
Phó Quân Tiêu thâm ý sâu xa nhìn Đồng Kỳ Anh ăn đồ ăn, cảm thấy dù là khi nào, ở trong mắt trong lòng anh, cô đều có bộ dáng vô cùng đáng yêu.
"Tùy tiện ăn lửng bụng là được rồi.
Đợi đến giờ cơm trưa lại có nhiều món ngon hơn" Phó Quân Tiêu kìm lòng không được mỉm cười, nâng tay nhéo mũi Đồng Kỳ Anh đầy cưng chiều.