*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi anh nhìn thấy cửa phòng của Đồng Kỳ Anh bị khép hờ thì tưởng đã xảy ra chuyện gì với cô nên giật mình vội bước nhanh tới.
“Kỳ Anh”
Phó Quân Tiêu lo lắng gọi rồi đưa tay đẩy cánh cửa ra hai bên.
“Loảng xoảng, hắt xì”
Đồng Kỳ Anh vừa cởi bộ đồ ngủ ra cầm trên tay, chưa kịp mặc chiếc váy khác vào thì tiếng động phía sau khiến cô giật mình.
Cô quay người lại trong vô thức, bắt gặp ánh mắt bất ngờ của Phó Quân Tiêu ở giữa không trung.
Mái tóc dài như thác đổ buông xuống tấm lưng trắng ngần và chảy theo đường cong duyên dáng của cái mông đẹp.
Phó Quân Tiêu giật mình cứ nhìn chăm chú, trong khoảnh khắc anh không hề chớp mắt.
Đồng Kỳ Anh vội vàng nấp sau cái cột rồi kéo rèm che lên người, thẹn quá hóa giận nói: “Anh cả, anh có thể ra ngoài được không?”
Sau đó, Phó Quân Tiêu mới định thần lại, thu hồi ánh mắt và xoay người bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và cố gắng điều chỉnh sự bối rối khiến trái tim anh vừa đập thình thịch khi nấy.
Lúc này Đồng Kỳ Anh đang nấp sau cây cột liền tát một cái vào trán cô, sau đó mới sực nhớ ra là lúc đóng cửa cô đã quên chốt khóa lại.
Mà anh cả...
Anh vào phòng mà không biết gõ cửa sao? Đồng Kỳ Anh vừa bực mình vừa cảm thấy xấu hổ, cô nhanh chóng thay quần áo, sau khi rửa mặt xong liền biến mái tóc dài thành một cục tròn như viên thuốc rồi sau đó mới đi ra mở cửa phòng.
Phó Quân Tiêu quay lưng về phía cô, thân hình cao to của anh được bao bọc trong một bộ vest công sở khiến anh vừa quyến rũ lại vừa quý phái.
Anh thấy phía sau có động tĩnh liền xoay người lại và đụng phải ánh mắt của Đồng Kỳ Anh.
Một đôi mắt thì gợn sóng lăn tăn, một đôi mắt thì trong veo như mặt nước.
Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Đồng Kỳ Anh là người lên tiếng trước: “Anh cả, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Phó Quân Tiêu định thần lại và gật đầu.
“Anh cả tìm em là có...”
“Ục”
Đồng Kỳ Anh còn chưa nói hết lời thì cái bụng của cô đã bắt đầu kêu lên rất thành thật.
Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh với một nụ cười hiểu ý, anh thong thả đi tới trước rồi đưa tay năm lấy cổ tay cô và kéo cô ra khỏi sân.
“Anh cả, em tự đi được rồi”
Đồng Kỳ Anh lúng túng bỏ tay ra khỏi tay Phó Quân Tiêu và giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Không biết sự việc đó có để lại di chứng gì cho cô không nhưng bây giờ cứ mỗi khi anh đến gần cô thì cô sẽ nổi da gà khắp toàn thân không thể giải thích được.
Đồng Kỳ Anh rùng mình, cô lùi lại một bước trong vô thức.
Phó Quân Tiêu bước thong thả về phía trước, lại dừng lại và khẽ nói: “Vậy em đi theo anh.”
Anh nói xong liền xoay người tiếp tục bước đi một cách ung dung và thong thả.
Đồng Kỳ Anh không biết anh cả Phó Quân Tiêu muốn cô đi qua đó để làm gì nhưng không hiểu sao đôi chân của cô không nghe theo mệnh lệnh của bộ não mà cứ đi theo Phó Quân Tiêu.
Cô đi theo anh qua một hành lang dài, đi qua gian hàng ven sông có cây cối và làn nước xanh ngắt, cuối cùng đến trước một ngôi nhà gỗ màu đỏ độc lập.
Một chiếc khóa bằng đồng được đặt trên cánh cửa của ngôi nhà gỗ đó.
Phó Quân Tiêu lấy từ trong túi quần ra một túi đựng dao, vừa bước tới chuẩn bị mở khóa.
Đồng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT