*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ít đồ như thế á?" Người thanh niên líu lưỡi bất mãn nói.

Người ở sau lưng Đồng Kỳ Anh trói cô lại rồi vẫn không lên tiếng, Đồng Kỳ Anh không biết rốt cuộc đối phương là nam hay nữ nữa.

Trong tay chàng thanh niên là ví tiền và điện thoại của Đồng Kỳ Anh, suy nghĩ một lát, đôi mắt đê tiện gian xảo đánh giá Đồng Kỳ Anh.

"Uầy, quả nhiên là một người đẹp!" "Tôi, tôi...

Còn có thẻ ngân hàng...

Tôi có thể đưa các anh đi lấy tiền...

Đồng Kỳ Anh run rẩy nói.

Tên thanh niên nhếch miệng cười một cách đồi bại: "Ồ, đưa bọn tôi đi lấy tiền, để cô nhân cơ hội báo cảnh sát à? Cô xinh đẹp như thế, hay là hầu hạ hai anh em chúng tôi thỏa mái đi!" Hai người đàn ông? Đồng Kỳ Anh giật mình, không nói nên lời: "Tôi, tôi đưa thẻ ngân hàng và mật khẩu cho các anh, các anh có thể tự đi lấy mà...

Hơn nữa, các anh lấy tiền rồi đến hộp đêm tìm phụ nữ trong đó ăn chơi có phải thoải mái hơn không?" "Dùng phụ nữ trong hộp đêm còn phải trả tiền nữa, còn ở đây làm cô thì miễn phí đấy!" Tên thanh niên nói xong thì trao đổi ánh mắt với người đàn ông sau lưng Đồng Kỳ Anh.

Đột nhiên, một bàn tay đen to lớn cầm chiếc khăn tay ẩm bịt kín miệng mũi Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, một giây sau, tầm mắt cô trở nên tối sầm.

Tên thanh niên lập tức vác Đồng Kỳ Anh lên vai, sải bước về phía phòng ngủ.

Người đàn ông mang bao tay da màu đen cũng theo sát phía sau.

Lúc hai người đang chuẩn bị cùng nhau ra tay cởi đồ trên người Đồng Kỳ Anh, chuông cửa ở bên ngoài lại vang lên không đúng lúc.

Hai người lập tức nhìn nhau, sau đó cùng nhau rời khỏi phòng ngủ, cảnh giác bước đến cạnh cửa ra vào.

Đồng Kỳ Anh nằm trên giường chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng cả người cô vẫn kiệt sức như ban đầu.

Đồng Kỳ Anh cố hết sức cử động thân thể, cầm điện thoại cố định trên bàn lên, bấm gọi #118".

Nếu cô không hiểu các lý thuyết y học và dược lý thì chiếc khăn được tẩm thuốc mê vừa nãy đã...

Cô đã nín thở ngay khi vừa hít vào một chút, nếu không thì bây giờ cô chẳng thể tỉnh lại được.

"Alo, xin chào!" "Cứu mạng, cứu mạng..."

Sau khi đầu bên kia nhận cuộc gọi, Đồng Kỳ Anh yếu ớt hô hai tiếng, nghe được có tiếng bước chân ở ngoài cửa phòng, Đồng Kỳ Anh đành phải giấu chiếc điện thoại cố định xuống dưới gối.

"Bây giờ nên làm gì đây?”

Tên thanh niên lo lắng hỏi.

Biểu cảm của người đàn ông mang bao tay da màu đen vô cùng bình tĩnh: "Ngoài cửa là bảo vệ của khu nhà trọ này, nhất định là anh ta đã phát hiện ra gì đó nên mới chạy tới đây gõ cửa.

Bây giờ không có thời gian xử lý người phụ nữ trong phòng đó, chúng ta phải mang mặt nạ, thoát khỏi đây rồi nói sau”

"Được!" "Cộp cộp....

"Các anh là ai?" "Bốp" "Á...

Sau đó, bên ngoài phòng vô cùng hỗn loạn.

Không biết đã qua bao lâu, dưới lầu vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Cùng lúc đó, Lý Tư San và Phó Quân Bác vừa mây mưa với nhau xong, bước ra khỏi phòng tắm, vừa cầm điện thoại lên thì lập tức thấy một tin nhắn lạ chỉ có một từ tiếng Anh "Fail".

Sau khi Lý Tư San xem hết tin nhắn, cô ta nhíu thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-0thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-1thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-2thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-3thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-4thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-5thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-6thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-7thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-156-8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play