*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xuống đến sảnh, Phó Quân Bác đi cả một đoạn đường dài mới lên xe của Lý Tư San.
Lý Tư San nói muốn trực tiếp lái xe đến dưới sảnh nhà anh ta để đợi, nhưng bị Phó Quân Bác từ chối.
Có lẽ là do có tật giật mình, hoặc là có lý do khác.
Lý Tư San vĩnh viễn không hề tồn tại trong lòng Phó Quân Bác.
Vừa lên xe, Phó Quân Bác gọi điện thoại cho Phó Quân Tiêu trước mặt Lý Tư San.
“Anh cả, em phải đi công tác nửa tháng.
Đồng Kỳ Anh muốn ra ngoài làm việc, em đã sắp xếp cho cô ấy đến làm việc tại bộ phận thiết kế ở văn phòng chính chỗ anh, ngày mai cô ấy sẽ đến văn phòng báo cáo.
Đúng rồi, trong thời gian nửa tháng này, phiền anh thay em chăm sóc cho cô ấy”
Phó Quân Bác đi thẳng vào vấn đề.
Anh ta mở miệng nhờ anh cả chăm sóc cho Kỳ Anh, giống như lúc trước anh cả nhờ anh ta chăm sóc cho Tô Hoài Lan khi cô ta đến thành phố Thuận Canh chơi.
“Được”
Phó Quân Tiêu lạnh nhạt trả lời.
Phó Quân Bác tán dóc thêm vài câu với anh cả Phó Quân Tiêu rồi tắt máy.
Lý Tư San liếc nhìn Phó Quân Bác, hàm ý hỏi: “Anh cảm thấy anh cả của anh có đáng tin không?”
Phó Quân Bác không cần nghĩ ngợi trả lời: “Đương nhiên đáng tin.”
“Vậy thì tốt”
Lý Tư San cười không nói, sau khi thấy Phó Quân Bác đã thắt dây an toàn liền khởi động xe.
Lần này hai người cùng nhau đi công tác, đơn thuần chỉ là để bàn chuyện kinh doanh của mình.
Trên phương diện công việc, hai người họ là sự kết hợp chấn động cả núi rừng, trên phương diện đời sống cá nhân, hai người họ là bạn giường chiếu quấn quýt bên nhau.
Vậy Đồng Kỳ Anh đối với Phó Quân Bác lại là gì? Chỉ là một người vợ hữu danh vô thực mà thôi.
Đang lúc Lý Tư San chế giễu Đồng Kỳ Anh trong lòng, lại quên mất chung quy Đồng Kỳ Anh vân là người vợ hợp pháp của Phó Quân Bác, mà bản thân cô ta lại trở nên rất xứng với cái danh “người thứ ba”
.
“Quân Bác, nếu như em quay lại sớm một chút, anh có cưới Đồng Kỳ Anh không?”
Lý Tư San vừa lái xe, vừa suy ngẫm hỏi.
Phó Quân Bác giật mình, hơi cau mày, rất lâu sau mới chậm chạp trả lời: “Có lẽ sẽ không.”
Anh chỉ nói có lẽ sẽ không chứ không có dùng hai từ khẳng định “sẽ không”
.
Như vậy có thể thấy, Kỳ Anh thực sự đã bước vào trong tim của Quân Bác rồi.
Lý Tư San thoáng đau lòng, nhưng trong chốc.
lát cô ta lại thoải mái cười.
Lần này bọn họ bàn về dự án hợp tác ở tỉnh khác, thời gian công tác dài hơn, vì vậy cô ta có nhiều thời gian có thể ở riêng với anh.
Cô ta việc gì phải so đo nữa? Sau khi Lý Tư San lái xe đường dài hai tiếng đồng hồ, cùng với Phó Quân Bác nghỉ ngơi ở trạm dừng chân.
Lúc Phó Quân Bác đi vệ sinh, Lý Tư San đã mua một ít đồ ăn vặt ngồi ở khu vực nhà ăn đợi Phó Quân Bác.
Những thứ cô ta mua đều là những món trước đây Quân Bác thích ăn.
Lúc Quân Bác quay trở lại, thấy những món đồ ăn vặt đó trên bàn, không nhịn được mà vui vẻ nhếch miệng cười.
Đã năm năm rồi, Lý Tư San vẫn nhớ anh ta thích ăn gì.
Khẩu vị của Phó Quân Bác vẫn không đổi, có lẽ anh ta thật sự là một người đàn ông hoài cổ, vân luôn nhớ về quá khứ.
“Em đã đặt phòng khách sạn rồi, nhưng chỉ có một phòng cao cấp thôi, được không?”
Lý Tư San xiên một cái bánh bao hấp, ân cần đưa đến