Chương 13: Mau chóng xử lý sự việc

Nặc Kỳ Anh dùng nhánh cây kia tiên con rắn cạp nia đi rồi quay đầu lại thì thấy bộ dạng của Hàn Mậu Quân mà cười lên.

Nụ cười này của cô như trăm hoa đua nở, tươi đẹp trong sáng tràn đầy sức sống khiến cho Phó Quân Tiêu nhìn mà ngẩn người.

Hàn Mậu Quân thấy Phó Quân Tiêu sững sờ thì vội vàng vỗ ngực của anh rồi ho một tiếng: “Khụ khụ… cậu Tư à, chúng ta còn có việc phải làm đó”

Phó Quân Tiêu nghe thấy chuyện chính thì gương mặt trở nên rất nghiêm túc.

“Các anh muốn làm cái gì?” Nặc Kỳ Anh cảm thấy tò mò nên thuận miệng hỏi một câu.

Phó Quân Tiêu và Hàn Mậu Quân nhìn nhau, trao đổi nhau một ánh mắt không rõ ý nghĩa.

Nặc Kỳ Anh thấy bọn họ không nói gì thì đột nhiên lại nhớ tới lần gặp mặt ở thành phố Cung Huy. Cô nhìn thấy người đàn ông này bước lên một chiếc xe quân đội, bây giờ bọn họ lại xuất hiện ở trong rừng núi sâu thẩm như thế này.

Xem ra…

Đột nhiên Nặc Kỳ Anh liên tưởng cái gì đó, cô đi tới bên cạnh giỏ trúc rồi lấy mấy cọng hoa Thuốc Phiện kia ra rồi đưa cho Phó Quân Tiêu: “Có phải là các anh đang tìm cái này không?”

“Cái này… Hàn Mậu Quân nhìn thấy thứ mà Nặc Kỳ Anh cầm thì vội vàng quay đầu lại nhìn Phó Quân Tiêu.

Anh nhíu mày rồi hỏi với giọng vô cùng lạnh lùng: “Em hái được ở đâu thế?”

“Đi lên đỉnh của ngọn núi này, trong ruộng bậc thang bên kia núi đều được trồng cái này. Có phải hai người các anh là cảnh sát ma túy không?” Nặc.

Kỳ Anh hỏi trong vô thức.

Vùng quê gần biên giới như chỗ của bọn họ thường xuyên sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Sau khi Phó Quân Tiêu và Hàn Mậu Quân nhìn nhau thì nhất trí không trả lời câu hỏi của Nặc Kỳ Anh.

Nặc Kỳ Anh hiểu trong lòng nên nở một nụ cười, sau đó đưa hoa Thuốc Phiện trong tay cho.

Phó Quân Tiêu và nói: “Các anh cầm mấy cái này về đi! Với tình huống hiện tại của các anh thì không cần đi lên đỉnh núi đâu. Bên kia núi được rất nhiều dãy núi vây quanh, càng đi sâu vào thì càng khó leo lên lại. Lỡ như các anh bị bao vây thì tôi không thể nào cứu các anh được. Cho nên các anh vẫn nên đi về nghĩ cách khác thì hơn!”

Phó Quân Tiêu nhận lấy hoa Thuốc Phiện rồi đưa cho Hàn Mậu Quân.

Anh ta nhét hoa Thuốc Phiện vào trong túi du lịch rồi cười nói với Nặc Kỳ Anh: “Chúng tôi chỉ là tới du lịch mà thôi.”

“Vậy thì cùng đi xuống núi thôi” Tất nhiên là Nặc Kỳ Anh không tin những gì bọn họ nói nhưng cũng không có nói thẳng.

Phó Quân Tiêu choàng cánh tay của Hàn Mậu Quân qua đầu vai mình sau đó vác anh ta lên lưng một cách lưu loát.

Nặc Kỳ Anh lườm Phó Quân Tiêu một chút, ánh nắng xuyên qua rạn cây chiếu lên người của anh, giống như là được dát một lớp vàng lên vậy.

Nặc Kỳ Anh chưa từng thấy người đàn ông nào lôi thôi lếch thếch mà vẫn vô cùng đẹp trai như thế này.

Phó Quân Tiêu vô tình quay đầu lại thế là không hẹn mà gặp chạm vào ánh mắt của Nặc Kỳ Anh.

Bỗng nhiên cô tỉnh táo lại thế là vội vàng quay mặt đi nhìn chỗ khác.

Phó Quân Tiêu nhìn bộ dạng thẹn thùng của Nặc Kỳ Anh thì không khỏi cười một tiếng.

Sau khi Nặc Kỳ Anh dẫn Phó Quân Tiêu và xuống núi thì mới biết được bọn họ có một chiếc xe việt dã biển số bản địa đứng chờ dưới chân núi rồi.

Lúc đầu cô cứ đi qua ngọn núi này tới ngọn núi khác, cũng không phát hiện dưới chân núi còn có một chiếc xe việt dã rách rưới này.

Phó Quân Tiêu đưa Hàn Mậu Quân lên hàng ghế sau rồi đóng của lại. Anh quay người đi tới trước mặt Nặc Kỳ Anh.

“Thăm ông bà nội của em xong thì mau về đi được không?” Phó Quân Tiêu nhìn chằm chằm Nặc Kỳ Anh, trong đôi mắt ấy là sự cưng chiều ngọt ngào.

Quản gia Lưu nói Tô Hoài Lan mua một chiếc xe BMW hơn ba tỷ đồng để về thăm ông bà nội của cô ấy.

Quê của Tô Hoài Lan chính là ở đây cho nên khi Phó Quân Tiêu gặp cô ở đây cũng chẳng cảm thấy kỳ quái chút nào.

Chẳng qua là Phó Quân Tiêu cảm thấy giữa anh và Tô Hoài Lan đã được ông Tơ bà Nguyệt thắt cho một sợi dây tơ hồng vô hình. Chính là vì sợi dây tơ hồng này nên mỗi lần anh gặp khó khăn thì cô sẽ xuất hiện cứu anh.

Cũng chính vì sợi dây tơ hồng này khiến cho trái tim anh dần tràn ngập bóng hình cô.

Dù Tô Hoài Lan trước mặt anh thật sự giống với những gì Quản gia Lưu miêu tả thì Phó Quân Tiêu anh cũng sẽ chấp nhận.

Cô chính là người con gái mà anh yêu. Cô tiêu tiền của anh là chuyện đương nhiên. Anh bằng lòng để cho cô tiêu, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.

Nặc Kỳ Anh ngước mắt nhìn Phó Quân Tiêu, đến bây giờ cô cũng không biết vì sao người đàn ông này lại hay nói những câu để người khác không thể nào hiểu được.

Ngay lúc Nặc Kỳ Anh định hỏi Phó Quân Tiêu cái gì đó thì anh lại tóm lấy vai cô rồi cúi người hôn lên bờ môi hồng nộn kia.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy hơi lạnh, giống như là có một sợi tơ quấn lên cổ mình.

Nụ hôn của người đàn ông như là chuồn chưồn nước, chỉ dừng trên môi cô vài giây đồng hồ rồi lại rời khỏi.

Phó Quân Tiêu ghé vào tai Nặc Kỳ Anh rồi nói nhỏ: “Cục cưng, anh sẽ về sớm thôi. Có lẽ anh sẽ không thể về nhà thăm em nhưng em phải ở nhà kiên nhẫn mà chờ anh đấy nhé.”

Nhà mà Phó Quân Tiêu nói chính là biệt phủ dựa núi mà anh cho “Tô Hoài Lan” ở kia. Anh vẫn luôn cho rằng người trước mặt tên là Tô Hoài Lan, chính là Tô Hoài Lan mà đã được anh đưa tới biệt phủ dựa núi kia.

Phó Quân Tiêu chưa có thời gian rảnh để về biệt phủ dựa núi thăm Tô Hoài Lan. Nhưng lại không ngờ rằng duyên phận có thể khiến cho hai người gặp nhau. Anh còn chẳng cần về biệt phủ dựa núi đã có thể gặp cô.

Sau khi Phó Quân Tiêu nói xong thì lại hôn lên trán Nặc Kỳ Anh một cái.

Nặc Kỳ Anh vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ với một gương mặt mờ mịt sững sờ.

Nụ hôn này đối với Nặc Kỳ Anh mà nói thì chính là một mồi lửa. Một mồi lửa khiến cho dái tai của cô đỏ rực lên. Tới khi người đàn ông trao nụ hôn đã quay lại ghế lái nhưng nhiệt độ mà anh để lại trên môi và trán cô vẫn ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô.

Xe việt dã xuất phát rồi rời khỏi đây trong cơn gió mùa hè.

Nặc Kỳ Anh có một tình cảm không thể nói thành lời với người đàn ông này.

Rõ ràng là mặt không đỏ tim không tin nhưng nụ hôn của anh vừa nãy khiến cho trái tim của cô có chút loạn nhịp. Thậm chí khiến cô không biết phải làm sao.

Từ đêm hôm đó trở đi thì nay là lần thứ hai Nặc Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu gặp nhau.

Lần thứ nhất là ở bên ngoài siêu thị, đột nhiên anh cưỡng hôn cô rồi rời khỏi trong vội vã.

Lần này anh lại đột nhiên làm thế, đi cũng rất vội vã Anh luôn nói với cô những câu nói khiến người ta không thể giải thích được, để cho cô không hiểu nổi.

Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, vẫn nên về nhà trước thì hơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play