Chương 12: Không động được lại còn rất đau
Bố Nặc thấy thế thì lấy một hòm thuốc nhỏ từ dưới quầy thu ngân đưa cho Nặc Kỳ Anh rồi dặn dò: “Trên núi có nhiều rắn, con phải cẩn thận một chút nghe không.”
“Dạ con biết rồi, con đi lên núi hái thuốc đây”
Nặc Kỳ Anh nhận lấy hòm thuốc mà bố cô đưa rồi đặt nó vào cái giỏ trúc sau lưng. Cô mở cửa sau rồi bước lên con đường nhỏ giữa ruộng mà đi thẳng lên núi.
Mấy ngày cô về nhà thì ngày nào cô cũng lên núi hái thuốc giúp mẹ Nặc. Hái xong núi này thì đi núi khác, hơn nữa chúng còn rất sâu.
Trong núi không ồn ào phồn hoa bằng thành phố lớn nhưng ngược lại có thảm thực vật tươi tốt và trong lành.
Nặc Kỳ Anh ngồi xổm dưới một cây cây cao rồi vừa hái thuốc dưới lớp cây khô và cỏ xanh vừa nghe tiếng chim chóc kêu nhưng lại không thấy bóng con chim nào cả.
Hôm nay Nặc Kỳ Anh khá là may mắn, cô hái được linh chỉ và nhân sâm. Trong lúc vô thức cô đã đi sâu vào trong núi, những cây đại thụ che trời, có suối nhỏ chạy chậm. Tuy bây giờ là ngày hè chói chang nhưng nơi này lại rất mát mẻ.
Nặc Kỳ Anh vừa hái được một cây cỏ Bán Hạ.
Trong lúc tình cờ cô ngẩng đầu thì thấy được trong bụi cỏ có mấy đóa hoa màu tím đậm rất xinh đẹp. Nhìn từ xa khá là giống Ngu Mỹ Nhân, rất xinh đẹp.
Con gái thích hoa là thiên tính, Nặc Kỳ Anh cũng không phải là ngoại lệ. Nếu hoa đó đã đẹp như thế thì cô muốn bứt cả rễ về để trồng trong bồn hoa.
Khi Nặc Kỳ Anh đi qua xem thì mới sợ tới nỗi trắng bệch cả mặt.
Đây không phải là Ngu Mỹ Nhân mà là hoa Thuốc Phiện!
Hoa Thuốc Phiện là giống từ ngoài nhập vào, ở chỗ này không có trong thiên nhiên.
Vậy tại sao trong rừng núi sâu thẳm như thế này lại có hoa Thuốc Phiện chứ?
Nặc Kỳ Anh nhíu mày rồi suy nghĩ, cô tách rời mấy cọng Thuốc Phiện này ra sau đó bỏ vào trong giỏ thuốc và dùng những thảo dược khác che lại.
Nặc Kỳ Anh đi theo con đường núi ngoằn nghèo không thành hình này rồi đi thẳng tới đỉnh núi. Cô đứng trên một khối đá ta rồi ngắm nhìn về phương xa.
Nơi này trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn lờ, đẹp như tiên cảnh.
Nặc Kỳ Anh nhìn xuống dưới thì phát hiện mảnh đất giữa những chân núi có một cánh đồng hoa đủ màu, nào là đỏ, hồng, cam, vàng…
Rất rõ ràng cánh đồng hoa đó không phải là tự nhiên mà có!
Những hoa đó đều là hoa Thuốc Phiện ư?
Đến cùng là ai giấu diếm trồng hoa Thuốc.
Phiện trong vùng núi sâu thẳm này chứ?
Đột nhiên Nặc Kỳ Anh hiểu ra được điều gì đó, cô quay người chạy.
Tốc độ xuống núi nhanh hơn tốc độ lên núi nhiều. Nặc Kỳ Anh mới chạy tới nghe được một tiếng hét “A” không biết từ đâu ra.
Đó là tiếng của một người đàn ông.
Nặc Kỳ Anh nhíu mày, cô vô thức trốn vào một lùm cây.
“Xoạt….
“Con rắn này chết chưa?”
“Không biết! Anh mau leo lên lưng tôi đi, tôi cõng anh xuống núi tìm bác sĩ khám”
Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói này thì cảm thấy rất quen thuộc.
“Không… tôi không động đậy được, chân đau.
quá” Lại là giọng nói của một người đàn ông khác.
Ánh mắt của Nặc Kỳ Anh hơi trầm xuống, cô lần theo tiếng nói của hai người đàn ông mà tìm tới chỗ họ.
Dưới một gốc cây to cách cô không tới mười mét có hai người đàn ông đang mặc đồ dân tộc.
Nặc Kỳ Anh thấy chân của một người trong đó còn có hai lỗ máu, bên cạnh anh ta là một con rẳn cạp nia không nhúc nhích. Cô vội vàng để giỏ trúc xuống rồi chạy tới xem xét vết thương của người đàn ông.
“Bình thường rắn cạp nia sẽ không chủ động công kích người khác, chắc chắn là vừa rồi anh đã không cẩn thận mà dặm vào nó.” Nặc Kỳ Anh lấy hòm thuốc trong giỏ ra rồi lấy một cái hộp gỗ nhỏ, trong đó có mấy viên thuốc nhỏ màu nâu.
Cô lấy một viên thuốc nhỏ từ trong đó ra rồi nhét vào miệng người đàn ông bị rắn cắn và dặn anh ta nuốt vào bụng.
Nặc Kỳ Anh lấy một kim tiêm còn chưa dùng và một ống huyết thanh kháng độc rần ra, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì tiêm cho người đàn ông này một liều.
Hai người đàn ông nhìn nhau nhưng bọn họ không phản kháng, bởi vì bọn họ biết rằng Nặc Kỳ Anh đang cứu mình.
Nặc Kỳ Anh lại lấy một bình nước từ trong giỏ trúc ra rồi rửa vết thương trên bàn chân giúp người đàn ông này. Xong rồi cô lại lấy cối giã thuốc ra rồi đập nát thảo dược và đắp vào miệng vết thương của anh ta. Làm xong mọi thứ thì mới lấy băng gạc cố định lại.
“Sau khi xuống núi phải đi tìm bác sĩ khám thêm” Nặc Kỳ Anh nói xong thì đứng dậy, trong lúc vô tình đụng phải ánh mắt của người đàn ông khác.
Đôi mắt đen lạnh lẽo, hình dáng gương mặt rất tinh xảo. Mặc dù đôi môi của anh ta khô nứt và cằm mọc đầy râu nhưng từ làn da là có thể biết anh ta chỉ mới hơn hai mươi gần ba mươi tuổi mà thôi.
Bọn họ che giấu gương mặt thật, rồi mặc vào đồ dân tộc nơi đây nhưng cô vừa nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện là biết bọn họ không phải là người địa phương.
“Cảm ơn cô đã cứu anh em của tôi.” Người đàn ông này nói cảm ơn thay người bị rắn cần.
Nặc Kỳ Anh càng nghe càng cảm thấy giọng nói này rất quen tai, đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó thế là đưa tay lên kéo râu quai nón của người đàn ông ra.
“Quả nhiên là đúng anh!” Trong tay Nặc Kỳ Anh đang cầm một chùm râu giả, cô trợn trừng mắt nhìn chăm chằm Phó Quân Tiêu.
Người đàn ông này đúng là dai như đỉa đói.
Phó Quân Tiêu nở một nụ cười rồi nói với vẻ ngại ngùng: “Chào cục cưng, chúng ta lại gặp mặt rồi”
“Hai người quen nhau à?” Hàn Mậu Quân chính là người bị rắn cắn, anh ta nhìn Phó Quân Tiêu một chút rồi quay sang nhìn Nặc Kỳ Anh với vẻ kinh ngạc.
Phó Quân Tiêu lấy cùi chỏ chọc vào vai Hàn Mậu Quân một cái rồi nói một cách nghiêm túc: “Còn không mau chào chị dâu đi”
“À à! Cảm chị dâu đã cứu mạng” Hàn Mậu Quân vội vàng gật đầu.
Nặc Kỳ Anh có chút nhíu mày, cô chẳng thèm để ý tới hai người đàn ông xấu xa này nữa mà tiện tay nhặt một cành cây bên cạnh lên rồi chọc chọc vào con rắn cạp nia ở dưới đất kia.
“Đã chết rồi à?” Nặc Kỳ Anh lẩm bẩm, đang lúc cô đang suy nghĩ là có nên mang con rắn này về làm thuốc đông y không thì đột nhiên nó lại động đậy.
Hàn Mậu Quân thấy con rắn kia động đậy thì sợ tới nỗi nhào thẳng vào trong lòng Phó Quân Tiêu, hai tay của anh ta còn vòng qua cổ anh Đúng là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!