Tôi vẫn đang chờ đợi một cơ hội để tiến lại gần, thời gian đối với tôi mà nói, kỳ thực rất keo kiệt, hiện tại Cấp Nguyệt Đồng chưa có bạn trai, thế nhưng không nhất định là nàng sẽ không có, đến lúc đấy, cái chuyện tình không thể này lại càng thêm bất khả thi.


Thực thà ra mà nói, tôi cảm thấy chuyện tôi theo đuổi thành công một người con gái cũng tính là một chuyện rất không có tiền đồ, tôi không hề biết cô ấy có thích phụ nữ không, có lẽ là cô ấy cũng thích, cứ nghĩ là như vậy đi, để có thể ôm một loại hi vọng kỳ tích xảy ra, cô ấy xinh đẹp, có học thức, hiểu lễ nghĩa, khí chất nổi bật, gia thế bất phàm, một người mà một người đàn ông bình thường cũng khó xứng được với những phẩm chất tốt đẹp của cô ấy. Nếu như để diễn tả thành một câu, thì những người đứng bên cạnh cô ấy đều có cảm giác là mình phải trèo cao mới với tới cô ấy vậy.


Có lẽ nào tôi nên học theo đồng chí Tiểu Lộ, lúc trước cô ấy có nói, phục vụ cô ấy cho tốt, có lẽ sẽ vì tính mà yêu chăng, không phải có câu nói như vậy sao? Trong muôn nẻo đường đi đến tâm của người phụ nữ có một con đường là từ dưới đi lên. Tuy rằng nghe có vẻ hèn mọn, hơn nữa còn có một chút khinh thường phái nữ, nhưng tuyệt vọng mà nghĩ, nếu như điều đó là sự thật thì có lẽ sẽ có một chút cơ hội thành công dành cho tôi.


Nhưng nếu như tôi bị cô ấy ghét thì biết phải làm sao bây giờ? Sau này làm việc ở cùng trong một công ty, lúc đụng mặt nhau, tôi biết phải làm sao bây giờ?


Muốn theo đuổi một người ngoài vòng, nghĩ tới thôi cũng đã cảm thấy tuyệt vọng, chẳng có một chút manh mối nào cả. Trong mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu thì mọi chuyện thật là dễ dàng, hai người cứ như vậy, giống như một lẽ tự nhiên sát lại gần nhau, nếu như không đến được với đối phương, thì người kia ắt hẳn cũng chỉ là một vai phụ nhỏ bé.


Tiểu Lộ gọi tôi đi qua quán bar của cô ấy để uống rượu giải sầu, ở cái Ninh Ba này, les không nhiều lắm, phần lớn là gay, đôi bên lẫn lộn, vậy nên đôi lúc, tôi lại có cảm giác không chịu nổi khi nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp hơn mình đi ngang qua, tuy tôi vốn cho rằng mình không giống với loại con gái kiểu mẫu lắm, nhưng dẫu sao, con gái vốn là những sinh vật hư vinh mà. Trước đây có đôi khi tôi sẽ đi, nhiều nhất là để giải sầu, chỉ là tôi không hiểu, vì sao chỉ sau đôi ba chén rượu, con người lại có thể trần truồng đối lập nhau, ở trên giường làm tình. Nó cho tôi cái cảm giác không an toàn, giống như khi vô duyên vô cớ hôn một người không quen biết, thời điểm đầu lưỡi với vào khoang miệng đối phương, trong đầu sẽ tự động nảy sinh ra vô số chuyện không sạch sẽ, buổi trưa cô ta đã ăn thứ gì? Rốt cuộc thì muốn nôn mửa, cũng chả phải là tôi ưa sạch sẽ, chỉ là không thể tiếp thu được.


Tiểu Lộ có nói con người của tôi có nội tâm của một trinh nữ, tôi kiêu ngạo trả lời, "Xời, chuyện đó là quá hiển nhiên!", thế rồi bị cô ấy cốc cho một cái vào đầu.


Tiểu Lộ vẫn như vậy, ở phía bên trên sân khấu đàn ghi-ta hoặc là hát, giọng ca của cô ấy khàn khàn, gợi một chút cảm giác tang thương, cô ấy dùng tiếng ca khàn khàn đó giết chết người đối diện, mà người thì vẫn còn nhớ nhung tiếc nuối ở trong lòng.


Mỗi khi hát cô ấy thích tắt đi những ngọn đèn, một mình một người, nơi vắng bóng ánh sáng, an tĩnh hát. Nghe bài hát của cô ấy, tôi dường như cảm thấy đang nghe câu chuyện của chính mình, có đôi khi cô ấy không phải hát, chỉ nói hoặc là kể lại một chút chuyện của cô ấy hay chuyện của người khác. Lúc này, cô ấy đang kể lại câu chuyện của một cô gái cùng giáo viên của mình, một câu chuyện tình buồn, kết thúc không trọn vẹn, khiến cho người ta cảm thấy thương cảm, cuối cùng, cô ấy nhẹ nhàng chốt lại: "Cái thứ gọi là tình yêu này, thật chẳng tốt lành gì..."


Những người ở bên dưới đều bật cười. Cô ấy cũng chẳng phát cái thông báo tìm người mọi khi nữa, cô bé đáng yêu đã bỏ đi kia tựa như đã bị cô ấy quên lãng mất rồi. Có lẽ cô ấy cũng đã mệt mỏi, mệt mỏi chờ đợi một chú chim vĩnh viễn không bay trở về.


Sau khi đi xuống đài, cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, gọi một ly rượu màu đỏ, tôi không biết rượu đó là rượu gì, đỏ giống như là máu vậy, sền sệt hơn nữa tiên diễm, tôi nhấm nháp ly của mình, nhìn ra sàn nhảy nơi trai gái đang điên cuồng khuấy động thân thể.


Tiểu Lộ dùng ly rượu trong tay cùng tôi chạm cốc, cô ấy khẽ nói "Chúc bà thành công."


Tôi đáp: "Không thành công chẳng lẽ lại thành thụ, mà bà chả rủa tôi thất bại đấy còn gì?"


"Đãi bôi chút thôi, mắc công bà nói người bạn này không tốt."


"Kỳ thật, tôi cũng chẳng biết phải tán thế nào nữa. Không biết có phải do tôi thiếu dũng khí, hay là do tôi không có kinh nghiệm, tôi..."


"Không thể xuống tay?"


"Ừ. Tôi sợ tôi nhanh quá, nàng phản cảm, thậm chí còn nghĩ xấu về tôi, bà biết đấy, đâu phải cô gái nào cũng có cái nhìn thiện cảm khi bị một cô gái khác thích đâu. Tôi lại càng sợ hơn nữa, tôi chậm chạp, cô ấy đi kết hôn sinh con. Đến lúc đó, một chút hy vọng cũng chẳng còn."


"Ha ha, còn chưa bắt đầu mà bà đã nghĩ nhiều như vậy, thảo nào vẫn còn là cẩu độc thân." Tiểu Lộ cười nhạo tôi.


Tôi há miệng, nhét vào một củ lạc, híp mắt cười cô ấy. Cô ấy nói đúng, cho dù biểu cảm thường thấy của cô ấy là loại biểu cảm lạnh lùng châm chọc này, thế nhưng cũng là nói hộ những thứ trong lòng tôi.


"Bà thích cổ hả? Có đến mức rất rất thích không? Thích đến cái mức gánh chịu nếu một ngày kia thất bại?" Cô ấy đặt một củ lạc lên mặt bàn, nói: "Chúng ta đặt ra giả thiết, đúng thì đặt ở đây, sai thì bà cầm về. Chúng ta thử xem lạc ở đâu nhiều hơn."


"Có thể như vậy được à?" Tôi mở to hai mắt ngạc nhiên hỏi.


"Cứ thử giả thuyết thôi."


"Ok. Tôi cũng nghĩ vậy." Tôi gật đầu.


"Tốt, một củ lạc."


"Câu hỏi là, bà cảm thấy bà sẽ thành công chứ?"


"Không có khả năng."


"Bà đúng là đồ bi quan. Lạc trôi bên này."


"Bà sẽ vì cô ta mà hoàn toàn đối chọi lại với mẹ mình?"


Tôi rơi vào im lặng. Qua hồi lâu, tôi mới nói: "Hiện tại đôi đã nghĩ đến chuyện đối kháng lại mẹ, tôi chịu đựng bà đủ rồi, có một khoảng thời gian, suy nghĩ của tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi nghĩ tôi sẽ làm bà tức chết, nhưng rồi lại hổ thẹn, mẹ nuôi tôi 25 năm, tôi lại vẫn sống sờ sờ hù mẹ tức chết, đời này sống không nổi nữa. Mẹ nói muốn tôi trả lại bà 25 năm, coi như trả hết ân tình, 25 năm nữa, lúc đó tôi 50 tuổi, ngay cả hôn cũng hết hơi rồi, ai sẽ còn coi trọng tôi nữa." Tôi dùng sức nhắm mắt lại, hai tay bưng lấy mặt ma sát, lau đến mức gương mặt đỏ bừng, mới chịu bỏ ra.


"Vậy là không?" Cô ấy định đưa củ lạc đặt xuống bên cạnh thì bị tôi chặn lại, bỏ ở chính giữa, tôi nói: "Tôi cũng không biết. Có lẽ có."


"Vậy thì bà có năng lực nuôi cô ấy không?"


"Không."


"Bà có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy chứ?"


"Tôi có thể cho cô ấy tính phúc, ha ha ha ha!"


...


Nhìn đống lạc phủ định ngày càng nhiều, sắp tạo ra được cả một ngọn núi nhỏ, tay của tôi chống lên trán, tuyệt vọng nhìn số lạc không còn nhiều trong đĩa. Tôi nói: "Tiểu Lộ à, bà nói xem không phải tôi thật vô dụng à?""


"Đúng rồi đấy. Soái ca, phiền anh bạn cho bả một chai rượu sái." Tiểu Lộ nói với cậu phục vụ đẹp trai mặc tây trang.


"Xin lỗi, nơi này không bán rượu sái." Soái ca nhỏ giọng trả lời.


"Thế là dư nào, quán bar mà lại không bán rượu sái, thế thì còn gọi gì là quán bar, gọi bà chủ ra đây." Tiểu Lộ ngang ngược nói, cậu phục vụ mới tới bị cô ấy làm cho lúng ta lúng túng, không biết nên đối đáp thế nào, lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đi ra vỗ vỗ vai cậu ta: "Không có việc gì, để đó cho chế."


"Bà chủ, làm phiền bà rồi."


Người phục vụ xoay người rời đi, gã đàn ông kia, mới dùng sức vỗ bốp mông cậu ta một cái.


"Mama, người ở đây thái độ phục vụ thật kém, sớm muộn gì chỗ này cũng bể bóng." Tiểu Lộ cười nói.


"Chúng ta là quán bar hiện đại, đi theo kiểu dáng châu Âu đó nha, rượu sái chỗ này không có bán." Gã đàn ông kia vỗ đường mòn bả vai, vỗ vỗ ngực của cô ấy nói.


Tiểu Lộ cười lạnh một tiếng: "Nực cười, đâu phải khách của bà là người Mỹ thì bà cũng sẽ là người Mỹ, bớt bớt lại đi bà nội, bà xem kingsize của hắn xem. Không có đồ chơi kia, bà còn nhìn hắn sao?"


"Con quỷ cái nói chuyện ngày càng độc, chế thích." Ngược lại, gương mặt của gã kia lại hiện lên tiếu ý.


"Soái ca, một chai rượu xái cho ngôi sao ca nhạc lớn của chúng ta." Bà chủ lớn tiếng hô.


"Nhưng, bà chủ, chúng ta không có rượu xái." Soái ca ủy khuất nói.


"Không có không biết đường đi mua à? Nhanh đi." Bà chủ đẩy cậu trai phục vụ ra ngoài mua rượu, trước khi đi còn không quên vỗ mông cậu ta một cái, ăn hết cả tào phớ nhà người ta.


"Ui, chừng nào mà cô lại coi trọng mặt hàng như vậy vậy, có phải là top làm tình tương đối mãnh liệt không đấy?" Bà chủ dưới con mắt thành kiến nhìn tôi hết một lượt thấu triệt, cuối cùng ra kết luận, con người của tôi rất thích hợp bị S.


"Chết đi, cô ta đang ở trong một tình yêu khổ não đấy, bà tới xem náo nhiệt gì."


"Ái tình, ái tình, hỏi thế gian tình ái là chi." Bà chủ xuất khẩu thành thơ.


"Em gái có chi phiền não, để chế đây giúp em giải." Gã ta vỗ vỗ lồng ngực mình, nói.


Tôi không phải biết phải mở miệng thế nào, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Tôi thích một gái thẳng."


"Gái thẳng á? Em gái chất đấy. Ha ha. Chế đây chưa từng thấy người mạnh mẽ như vậy, lại đây, chế đưa em gái mấy viên, cam đoan gái thẳng đến đâu cũng phải vẹo."


Tôi bị cánh tay rắn chắc của gã ôm chặt đến không thở nổi. Trên người gã nồng nặc mùi nước hoa, nồng nặc tới mức tôi không chịu nổi. Nếu như đây không phải là địa bàn của gã, nói không chừng tôi đã sớm hạ quyền cước rồi.


Đến lúc Tiểu Lộ bảo gã buông, tôi đã hoàn toàn xụi lơ.


Nói chung bà chủ ngay sau khi nghe tôi tự thuật, hời hợt nhận xét, chuyện như vậy, em gái sẽ không phải là người đầu tiên, cũng như không phải là người cuối cùng.


Kết quả thì sao? Liệu có thành công? Hay là thất bại? Còn là...


"Em gái muốn nghe sự thật, hay là lời nói dối?" 


"Nói dối đi. Tôi không chịu nổi đả kích, hay là trước nói lời dễ nghe sau nói lời chân thật."


"Kết cục trong tiểu thuyết hạnh phúc thế nào thì chuyện các cô thế ấy."


"Còn nói thật?"


"Nói thật là chế cũng không biết."


"Cái đậu má, bà trêu chọc tôi." Tôi nhìn gã chằm chằm, tức giận nói.


Gã nhìn thoáng qua đám lạc trên bàn, nắm toàn bộ lên, sau đó nhét từng viên vào trong miệng mình, gã nói: "Em gái nghĩ nhiều mà làm gì, bộ mai em gái sẽ chết sao? Chưa ra khỏi Thạch Lâm đã nghĩ đến chuyện gánh được hay không, thế không phải tự làm khó mình à? Con người ai mà chả vậy, ai chẳng có lúc chịu tổn thương, em gái xem người ở nơi này, ai dám vỗ ngực tự xưng quá khứ mình thuận buồm xuôi gió, đừng nghĩ mình quan trọng, chịu tổn thương một lần thì đã sao, coi như một lần xăm mình. Chịu mấy lần, không chừng lại tìm thấy lạc thú trong đó."


"Xăm có đau thế đâu?" Tôi hỏi.


"Đấy gọi là ví dụ, em gái hiểu hôn!" Bà chủ đập bàn một cái, lớn tiếng nói, khiến cho cậu trai phục vụ mang rượu sái đến không dám tiến lại gần.


Tiểu Lộ lấy chai rượu từ trong tay cậu ta, nói: "Cám ơn."


Cái cô gái ngang ngược vừa rồi bỗng nhiên lại đi nói chuyện đạo lý, cậu trai ngược lại lại cảm thấy ngượng ngùng. Nói không có gì rồi bỏ đi.


Tiểu Lộ khui ra chai rượu xái, rót vào cái chén nhỏ của tôi, thứ nước trong suốt dần tản ra mùi vị cồn nồng nặc.


"Uống đi, mai lên đoạn đầu đài rồi,  không có thời gian để đau đâu." Tiểu Lộ đưa chén rươu cho tôi.


Tôi đáp: "Cũng chẳng phải mai tôi sẽ bắt đầu. Bà nói giống như mai tôi đi tìm chết ấy."


"Chuyện vẫn luôn là như vậy, mai rồi sẽ thành hôm nay, hôm nay sẽ thành một ngày mai mới, sau đó thì bà già đi, nàng gả cho người, có con, bà đột nhiên nghĩ đến bản thân không thể không có nàng, lúc đó còn kịp sao? Ơ này, tôi chỉ nói chút thôi, bà khóc cái gì?"


Tôi giơ ly rượu lên, uống sạch sẽ, rượu xái rất sặc, sốc khiến cho tôi cảm giác số rượu bia trước đây tôi uống đều chỉ là nước lọc, đây là cồn trực tiếp đổ xuống họng, giống như một cây đuốc đốt cháy cổ họng tôi, xuyên qua cơ thể. Thời điểm đó, tôi còn có thể lấy tay che đi hai mắt mình, không cho nước mắt lưu lại, tôi đã thành thói quen đi khóc, khóc không có tôn nghiêm, rốt cuộc đem mặt vùi vào trong cánh tay, thấp giọng nức nở. Trong đầu tôi giờ tràn ngập hình ảnh của người kia, Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử... Không còn kịp rồi, đã không còn kịp mất rồi.


Phía dưới, nơi sàn nhảy, đủ mọi loại đèn màu lấp lóe, đoàn người đang theo thứ âm thanh kịch liệt ấy va chạm thân thể, giãy dụa thân thể, phảng phất trong thân thể của các nàng cất giấu một cây đuốc, nó muốn kịch liệt bốc cháy lên, như vậy mới có thể tận hứng, mới có thể thở phào. Ánh mắt kia ẩm ướt ám muội, mang theo khiêu khích, nếu như vui vẻ, hà tất phải nghĩ đến chuyện thương tâm, hay là cứ dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể sưởi ấm cho tâm hồn lạnh lẽo của nhau.


Tôi nhớ tới người bạn gái đầu tiên, cô gái gương mặt hay thậm chí cả cái tên đều không nhớ rõ, cô ấy từng nói: "Dao Tử, tớ không đòi hỏi ở cậu tình yêu."Người tới nơi này, cũng không phải là tới tìm tình yêu, người tới tìm vui, mua lấy niềm vui. Nếu như cuộc sống cũng như nơi này, tới rồi, chỉ là vì tầm hoan tác nhạc, như vậy thì thật là tốt, thật là hoàn mỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play