Thời điểm tôi bước ngang qua con phố đi bộ, những món đồ hường phấn và những đóa hoa hồng lung linh len lỏi vào mắt khiến cho tôi nhận thức được, đã sắp đến Valentine rồi.
Cái ngày lễ đơn giản kia lại đang hành hạ tinh thần tôi, trước đây, khi còn có bạn gái, tôi còn có thể cùng cô ấy ra ngoài đi dạo một chút, cho dù có là hai người con gái trong cái bầu không khí ngập mùi lãng mạn kia, thì ít nhất cũng không có ánh mắt khác thường nhìn mình. Có đôi khi ở bên trong cửa hàng còn có thể thu được ít thành phẩm bất phân nam nữ, xem như là chút ngọt ngào nho nhỏ.
Không có ai phụng bồi, ngược lại lại càng muốn dẫn người khác đi.
Chuyến bay của Diệp Tử là vào xế chiều hôm nay, nàng nói trong điện thoại, tôi có thể tùy tiện đến. Kỳ thực cũng không phải là chuyện gì quan trọng.
Nàng rõ ràng là đã hoàn toàn vứt bỏ tôi rồi, người đàn ông của nàng sẽ ra nước ngoài, nàng rõ ràng nói, sẽ không tệ nếu tôi tới tiễn nàng.
Tôi đi, tôi muốn làm rõ những chuyện trước đây có chút không rõ ràng.
Tôi đôi khi đối với tính khí của chính mình cảm thấy thật bó tay, nhu nhược, sợ trách nhiệm, không có cốt khí, ngày trước tiễn nàng đi, đó là chuyện của nửa năm trước, tôi ẩn núp ở trong một góc phòng khóc, về đến nhà buồn bực nửa ngày, lần này tiễn nàng đi, nàng sẽ không trong biển người nhìn trái nhìn phải tìm tôi như trước, cũng sẽ không còn lưu luyến mảnh đất này như khi đó nữa.
Lúc này, nàng đã biết nắm tay người đàn ông của nàng, không cần quay đầu lại, bỏ đi cái mảnh đất Trung Quốc này.
Tôi tìm thấy Diệp Tử, nàng đang ngồi trong đại sảnh, cúi đầu, nàng không nhìn thấy tôi, nàng một mình an tĩnh trong đại sảnh huyên náo, đặt bên chân là hành lý dành cho hai người.
Tôi dựa lưng vào mặt ghế của nàng, tay run rẩy rút điện thoại ra gọi cho nàng. Rất nhanh tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giọng nói của nàng đồng thời phát ra từ điện thoại: "Alo, Dao Dao à."
"Diệp Tử, tôi đến rồi, đang ở phía sau cậu, xin cậu đừng quay đầu lại. Cứ như thế này nghe tôi nói được không?" Tôi cầu xin. "Diệp Tử, cậu đi rồi còn quay về không?"
"Đại khái là sẽ không."
"Cậu vẫn còn hận tôi à?"
"Không còn muốn hận."
"Diệp Tử, tớ biết tớ sai rồi, tớ cho rằng làm vậy là tốt cho cậu, nhưng thật ra là do tớ sợ, tớ sợ không thể đem lại hạnh phúc cho cậu, tớ không xứng đáng với cậu, tớ chỉ là một đứa con gái tay trắng, nhưng tớ thật sự yêu cậu, sẽ không có một ai yêu cậu nhiều hơn tớ đâu."
"Bởi vì được một người con gái yêu là tỷ lệ rất nhỏ." Nàng buông lỏng nói, nhưng tôi nghe được, nàng đang khóc.
"Diệp Tử, tớ rất nhu nhược đúng không? Cậu nhất định là đang khinh bỉ tớ, ngay cả yêu cũng không có dũng khí để níu giữ."
"Đúng vậy."
"Cậu nói thật khẳng định, thật tổn thương. Hiện tại tớ nghĩ, nếu như trở lại thời đại học, thời điểm năm nhất đại học, nhất định lần đầu chúng ta gặp gỡ, tớ nhất định sẽ nói thích cậu."
"Khi đó tôi không mặc y phục. Cậu làm vậy thì thật mất mặt, hơn nữa tôi sẽ coi cậu là đồ biến thái."
"Ừ nhỉ, như vậy thì thật không tốt. Nhưng tớ không biết đâu là bước đi sai lầm. Kỳ thực như vậy chúng ta vẫn có cơ hội ở cùng nhau phải không?"
"Bây giờ cậu mới nói ra không phải là đã muộn rồi sao? Tôi đã cho cậu một cơ hội, nhưng là cậu, dù thế nào cậu vẫn chỉ là những lời nói sáo rỗng. Cậu mới là kẻ tuyệt tình."
"Cậu mắng người, không ngờ Diệp Tử cũng có lúc mắng người." Tôi lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cười nói.
"Tôi thực sự muốn mắng cậu, mắng chết cậu đi. Cậu và Oa Oa nên sống thật tốt, Oa Oa là cô gái tốt, nếu như trước đây cậu đã đoạt cô ấy từ tay Nghiêm Diệp, thì cậu nên quý trọng cô ấy, đừng làm điều gì khiến cho cô ấy buồn. Tôi không biết thế giới của hai người đã trở nên thế nào, thế nhưng tôi tin tưởng, người con gái dựa vào tình yêu mà trở nên xinh đẹp, cậu nên đối xử tốt với cô ấy, cho dù không cho được rất nhiều thì cũng phải cho cô ấy thấy được thật nhiều tình yêu, đối với cô ấy toàn tâm toàn ý, cưng chiều cô ấy, đừng khiến cho cô ấy phải chịu tổn thương..."
Tôi tự hỏi đó có phải là điều mà Diệp Tử muốn. Nàng khóc, nói không lưu loát, ngôn từ gián đoạn.
"Diệp Tử, kỳ thực Oa Oa, cậu ấy..."
"Làm sao vậy?"
"Cậu ấy rất hạnh phúc, lần này nhất định tớ sẽ không buông tay, tớ sẽ nghe lời cậu, thật kiên trì, tớ sẽ không để tình yêu biến thành tiếc nuối. Tớ sẽ không như trước lùi bước. Tớ phải cố gắng, tớ sẽ cố gắng."
"Đến lúc tôi phải đi rồi, số điện thoại này tôi cũng sẽ không dùng nữa, tôi muốn ra đi như vậy, để thời gian trôi đi, 3 hay 5 năm nữa, đến lúc đó, ngay cả cậu tôi cũng không còn nhớ nổi. Cứ như vậy, hẹn ngày gặp lại." Nàng nhẹ nhàng nói, cúp điện thoại. Tôi lại gần ghế dựa, đầu tựa vào đầu nàng, nàng đang khóc, tôi cũng đang khóc, ở nơi đó, tôi có thể cảm nhận được những rung động khe khẽ đến từ nàng.
Tôi hận cái từ hẹn gặp lại kia, hẹn gặp lại, tôi luôn cảm thấy nó có ý nghĩa, rồi sẽ có cơ hội gặp lại, nhưng kèm theo đó là chờ đợi, chờ đợi đến thiên trường địa cửu, để rồi chỉ còn thất vọng là còn lại. Nếu như muốn đi thì hãy triệt để thẳng thắn, lần này, tôi biết, người con gái này sẽ không xuất hiện lại, tôi cũng không cần phải đợi chờ thêm nữa. Về sau, tôi phải học cách cố quên nàng đi thôi.
"Honey, chúng ta nên vào phòng chờ rồi, sao em lại khóc thương tâm như vậy, luyến tiếc Trung Hoa Dân Quốc vậy sao? Sau này chúng ta vẫn có thể về mà. Hử? Nghe lời anh đừng khóc." Người đàn ông kia kia ngồi xổm trước Diệp Tử, ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt, an ủi nàng. Diệp Tử thật lâu thật lâu, mới lộ ra nụ cười, nói: "Phương Hoa, chúng ta đi thôi."
Sau gáy của tôi mất đi điểm tựa là đầu của nàng, nặng nề đụng vào cái ghế sắt, tôi nhìn lên trần nhà thật cao, trời đất quay cuồng. Trần nhà thật sự cao, kết cấu thép kiên cố, trần nhà màu trắng, nhìn lâu muốn ngất xỉu.
Người đàn ông kia ôm hông nàng, đi vào cửa soát vé, còn tôi từ nay về sau sẽ mãi mãi không còn gặp được nàng.
Tôi tự tay gạt đi nước mắt của mình, trước mắt một mảng đen thui, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cuộc đời này hận nhất chính là sinh ly. Hận này kéo dài đến vô tận.