Buổi trưa tôi ăn ở căng tin, hiếm khi nào tôi vào trong một góc ngồi, lại từ xa nhìn thấy Cấp Nguyệt Đồng đang mặc áo sơ mi trắng, cô ấy ngồi ở trong một góc cúi đầu ăn cơm, tôi bước nhanh tới vị trí đối diện cô ấy, ngồi xuống rồi mới nhớ ra là mình quên chưa hỏi chỗ này có thể ngồi được không?

Cô ấy thấy tôi liền nở một nụ cười, đó không phải là loại cười mỉm nhàn nhạt, mà là một nụ cười tươi tắn vui vẻ.

Tôi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Tỷ tỷ rất thích quà cô tặng. Chị ấy còn khen cô, nói rằng cô rất thú vị, không ngờ còn có người có thể ở trong WC tặng quà cho người khác."

Tôi nghe cô ấy nói mà cảm thấy vô cùng xấu hổ, đánh trống lảng bỏ cà tím vào trong miệng, cúi đầu không nhìn cô ấy, sợ sẽ thấy vẻ cười nhạo xuất hiện trên gương mặt đối phương.

"Nhưng mà cô thực sự tặng thành công rồi, hai ngày trước anh rể tôi nói muốn ăn đồ thôn quê tươi mới, nhưng bây giờ bày bán ở ngoài thị trường đều chỉ là những món đồ do nhân công nuôi ra, một chút mùi vị cũng không có. Giờ cô đưa tới những món ăn này, lại đúng ý anh rể. Tỷ tỷ nói cô thật có tầm nhìn. Xem ra là một người tinh ý." 

Hiện tại tôi bắt đầu cảm kích con mắt tinh đời của mẹ tôi, quả nhiên người thông minh nhất vẫn là mẹ.

"Nhưng mà, chuyện cô dùng ếch dọa tôi, tôi cũng đã nói cho tỷ tỷ. Chị ấy nói là cô gái này có vẻ không được tinh tế cho lắm. Sao vậy? Tôi nói có gì sai à?" Cô ấy thấy tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, nghi hoặc hỏi tôi.

Thật muốn thổ huyết. Tôi nói: "Dây thần kinh của tôi giống ống thoát nước đấy."

"Tối nay trở về là có thể ăn được những món ăn kia rồi, tôi rất mong đợi đấy." Cô ấy cười, lộ ra một lúm đồng tiền ở bên má.

"Cô ở cùng với chị à?" Tôi hỏi cô ấy.

"Ừm, hiện tại nhà anh rể cũng khá lớn, tôi đang ở cùng với bọn họ, kỳ thực tôi cũng muốn dọn đi ra ngoài, nhưng mà tỷ tỷ không đồng ý. Chị ấy nói là ở một mình bên ngoài quá nguy hiểm."

"Tỷ tỷ cô cũng là nghĩ nhiều thôi, một cô gái xinh đẹp như cô sống ở bên ngoài, quả thực là rất nguy hiểm."

Cô ấy đáp lại: "Tôi luôn cảm thấy trước mặt tỷ tỷ tôi giống như một đứa trẻ. Tỷ tỷ sớm trưởng thành hơn tôi, mọi chuyện đều làm tốt hơn tôi. Mọi người vẫn thường so sánh tôi với tỷ tỷ, tỷ tỷ là một người trưởng thành, còn tôi chỉ là đứa trẻ con. Thật giống như tôi vẫn còn vị thành niên vậy. Ngay cả công việc này cũng là tỷ tỷ kiếm về cho tôi... Tôi nói với cô nhiều như vậy, nhất định là cô không thích nghe đâu. Ha ha." Cô ấy nhếch mép lên, nở ra nụ cười có chút gượng ép.

Tôi nói: "Không có chuyện đó đâu, tôi sẽ làm thùng rác cho cô. Thề là tôi sẽ không hé răng nửa lời ra ngoài!"

Ngón tay cô ấy sờ vào lỗ tai mình: "Cũng không có người nghe tôi nói, và tôi cũng không biết đi nói cùng ai, kỳ thực tôi rất ghét công việc này, không muốn làm chút nào, nhưng chỉ là tỷ tỷ nói tôi nhất định phải làm nó."

"Vậy cô muốn làm gì?"

"Tôi thích vẽ. Tôi tốt nghiệp khoa nghệ thuật nên muốn làm một họa sĩ hoặc là người thiết kế quảng cáo, hay cái gì đó liên quan đến vẽ, nhưng tỷ tỷ nói như vậy là không có tiền đồ." Cô ấy nâng cằm, trong đôi mắt sáng ngời viết rõ sự tiếc nuối.

Tôi không kìm nén được đưa tay nắm chặt tay cô ấy, đến lúc tự mình ý thức được mình vừa làm cái gì đó không phải phép cho lắm, tôi mới vội vã chuyển động tác, lái ngón trỏ của cô ấy nhắm vào tôi: "Nhìn người trước mắt cô này, một con người bị mẹ áp bức từ nhỏ đến lớn. Khi còn bé, tôi bị mẹ buộc phải đi học số học, văn học các thứ, lên đến cấp 2 thì bị ép theo học một trường tư thục đắt muốn chết, đám bạn học ở đó đều khinh thường tôi, bởi vì thành tích ở lớp của tôi đứng thứ nhất tính từ dưới đếm lên, lúc tốt nghiệp rồi cũng vậy, cũng chẳng phải là do tôi thi không tốt, mà chỉ là do bọn họ quá tốt thôi. Hồi cấp 3, tôi rất muốn theo học ngành nghệ thuật, nhưng mẹ tôi không cho, bắt tôi phải đi học bù, lên đại học rồi tôi lại muốn học về Trung văn, mẹ tôi khóc lóc nói rằng tôi đây bất hiếu, không có tiền đồ, sau này nếu như nghèo kiết xác thì cũng đừng có đi đến tìm bà. Lại nói, sau khi tốt nghiệp đại học rồi, tôi muốn đi viết tiểu thuyết kiếm cơm, nhưng mẹ tôi lại hết lần này đến lần khác muốn tôi làm ở đây, cho dù một tháng tôi chỉ kiếm được có 800 đồng, bà so ra nó vẫn tốt hơn so với việc tôi đi viết tiểu thuyết, còn hiện tại, mẹ lại đang buộc tôi phải kết hôn, mặc kệ đối phương dáng dấp thế nào, có tiền hay không, chỉ cần hắn ta muốn kết hôn với tôi là đủ rồi."

Cấp Nguyệt Đồng lại một lần nữa nở nụ cười, cô ấy nói: "Cô thật quá đáng thương."

"Đúng vậy đấy, nhân sinh của tôi quá là đáng thương rồi, mẹ của tôi là phần tử Phát xít, còn tôi là giai cấp vô sản đáng thương."

"Ha ha." Cô ấy cười thành tiếng, nụ cười này không có kẽ hở, không có vật gì bị giữ lại trong kẽ răng, cũng không có thứ gì linh tinh mắc trên đấy, cho dù là lúc ăn cơm cô ấy cũng sẽ luôn duy trì một hình tượng hoàn mỹ điển hình. Cảnh đẹp ý vui chính là cái dáng vẻ này rồi.

"Sao cô lại ngồi một mình ở đây, sao không vào đó ăn?" Tôi chỉ vào bên bộ phận thư ký.

Cấp Nguyệt Đồng sờ sờ lỗ tai của mình, không nói gì.

Cô ấy dường như thật cô độc, không bạn bè, một thân một mình, giống như cô ấy cảm thấy bởi vì người khác không thích ở cùng với cô ấy, mới có thể xa lánh cô ấy vậy. Kỳ thực, tôi cảm thấy đó là bởi vì khí chất của cô ấy tạo cho người ta một sự xa cách, dường như cô ấy là một người không dễ dàng để thân cận, không cùng giai cấp với bọn họ, ngay cả tôi cũng cảm thấy như vậy, khi ở trước mặt cô ấy tôi sợ sẽ làm sai điều gì đó, cô ấy quá tốt, có lẽ là do tôi đã nghĩ cô ấy quá mức tốt đẹp, cảm thấy gương mặt của cô ấy cho một cảm giác khó mà nói nên lời được. 

"Cô thích ăn ngọn Mã Lan không?" Tôi hỏi cô ấy.

"Hả? Ah! Thích."

"Mai tôi mang qua cho, nhà tôi có cả rổ."

"Cái này... Thật ngại quá."

"Cũng không có gì đâu. Nếu coi tôi là bạn thì hãy nhận lấy, tôi không có những món đồ đắt tiền, những món đồ này đều là từ quê nhà mang lên, ăn mảnh cũng không có gì vui."

Thời điểm cô ấy nói cám ơn, bất giác tôi liền liên tưởng đến bà chủ.

...

Buổi chiều Cát Dĩnh gọi điện thoại cho tôi, đương nhiên sẽ không phải là muốn quay lại. Giọng nói của cô ấy vào trong lỗ tai tôi nghe thật là xa lạ, cô gái đó, ký ức nhiều nhất để lại cho tôi là ở trên giường, chúng tôi hai người thẳng thắn, dùng dục vọng nhận thức lẫn nhau, còn lại thì tôi hiểu biết rất ít về cô ấy. Tôi chỉ biết là cô ấy thích chưng diện, thích giảm béo, tính cách có chút xoi mói, những điều khác thì không đọng lại gì, dù sau thì thời gian chúng tôi ở cạnh nhau cũng không nhiều lắm.

Cô ấy hỏi tôi là hiện tại sao lại thân thiết với Cấp Nguyệt Đồng như vậy, dường như đã đi đến giới hạn bạn bè thân thiết.

Tôi trả lời: "Chúng tôi chỉ là bạn."

"Cô để ý cô ta rồi?" Cô ấy dùng giọng khẳng định hỏi tôi.

Tôi trầm mặc không đáp, chuyện này, nếu như nói láo thì là tự coi thường bản thân, nếu như đã quyết định muốn theo đuổi cô ấy, thế thì sao lại phải phủ nhận, nhưng mà nếu như thừa nhận thì coi như để cho người khác biết tôi đang si tâm vọng tưởng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

"Phương Dao, tôi khuyên cô một câu, chuyện này không đùa được đâu. Theo đuổi một người ở ngoài vòng là một chuyện phiêu lưu mạo hiểm cỡ nào cô cũng không phải là không biết. Đến lúc chuyện vỡ lở ra sẽ rất khó nghe, tôi còn muốn bình lặng sống qua ngày, không muốn phải cả ngày lẩn trốn."

Tôi nói: "Tôi sẽ không để liên lụy đến cô đâu, yên tâm đi."

"Phương Dao, một mình cô thích chơi gì thì chơi, đừng có lôi cả hai chúng ta xuống nước, một mình cô có thể không sợ, nhưng tôi thì vẫn còn sợ bị người khác nói."

"Tôi biết rồi biết rồi." Tôi không nhịn được tắt điện thoại di động.

Trời ạ, tôi còn chưa kịp làm gì mà đã bị bạn gái cũ nói phủ đầu như vậy rồi, có phải đến khi tôi thực sự làm gì đó rồi, nó sẽ là thiên địa bất dung, thần ma phẫn nộ không?

Vì sao tôi chỉ muốn một tình yêu chân thành thuần khiết, nó lại cứ phải khó khăn như vậy chứ? 

Tôi chưa từng theo đuổi con gái, mọi thứ đều là bị động tiếp thu hoặc là thuận theo tự nhiên, bất luận là những cô bạn gái kia hay là Cát Dĩnh, trong lòng chúng tôi đều biết rõ, điều kiện chín muồi, lúc ở chung với nhau là nghiêm túc yêu đương, nhưng còn ở bên ngoài thì sẽ chẳng bao giờ đụng mặt, thời điểm chia tay cũng là song phương hòa bình, đó là điều kiện tình yêu giữa chúng tôi. Vậy nên tôi không hiểu, không hiểu làm thế nào để đi theo đuổi một cô gái thẳng, hơn nữa còn là cô em vợ trên cao của một ông chủ có tiền. Tôi từ từ sa vào, từ từ phát hiện ra mặt tốt của cô ấy, có thể quan hệ của chúng tôi chỉ là từ hai người xa lạ biến thành bạn bè, còn ở trong tương lai, nó vẫn thật vô định. Ái tình không phải chỉ là những phương trình viết trên giấy, bước tiếp theo tôi không biết phải bước đi như thế nào, chỉ có thể bước được đến đâu hay tới đó mà thôi.

Tôi hỏi Lý Tiểu Lộ, làm như thế nào để theo đuổi một cô gái thẳng? Cô ấy ở đầu dây bên kia huýt sáo, trả lời: "Á à, dạo này bà lớn gan nhỉ."

Tôi đáp: "Đừng có chế nhạo tôi, bà có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, nói cho tôi biết đi, làm sao để theo đuổi?"

"Căn bản cô ta có thích phụ nữ đâu mà bà đòi theo đuổi cái gì mà theo đuổi? Tính thả con nhà người ta ở nhà làm bình hoa chắc? Đừng có đi hại con gái nhà người ta." Cô ấy nói, vô cùng kiên quyết.

"Biết đâu thích thì sao? Chỉ là không biết mà thôi."

"Ha. Bà cầu trời cho có một cái biết đâu à? Cũng biết đâu, biết đâu là không có cái biết đâu đó đó."

"Thế thì tôi phải làm cái gì bây giờ? Khó lắm mới động lòng, tôi không muốn bỏ qua cơ hội này.  Diệp Tử giờ đã có bạn trai rồi, coi như đời này tôi không còn hy vọng nữa, bà bảo tôi phải làm sao bây giờ?"

Cô ấy trầm mặc thật lâu không nói lời nào, trải qua một lúc lâu, cô ấy mới trả lời: "Tôi không biết, tôi cũng chưa từng theo đuổi ai." 

"Từ nãy tới giờ tôi nói chuyện với bà là lãng phí thời gian hả?" Tôi cắn răng nói.

"Kỳ thực, tôi cảm thấy là phải từng bước tiến tới, bắt đầu từ bạn, từ từ mới tăng tốc dần lên."

"Nhảm nhí."

"Thế thì bà nói ra, cứ đến trước mặt cô ta hỏi xem thích thì nhích không thì thôi, vậy cho nhanh!"

"Đồ xấu xa."

"Đồng chí Tiểu Phương cũng vậy cả thôi."

"Tôi không biết tôi có kiên trì nổi không, tôi cũng không biết có làm đúng hay không, nhưng Diệp Tử đã từng nói cho tôi biết, nếu như trước đây tôi kiên trì, tôi đã có thể có được tình yêu của cô ấy, vậy nên hiện tại ngay cả bỏ qua tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Lúc này tôi cảm thấy phiền chết đi được." Tôi nói với Tiểu Lộ.

Tiểu Lộ thở dài: "Đồ đầu heo. Bất quá chúng ta đều là đầu heo."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm gì nữa? Cứ coi như nóng đầu phát sốt đi, căng quá thì bỏ việc, tôi sẽ giới thiệu bà vào trong quán bar làm bồi rượu, một đêm trăm đồng, bà uống được như vậy sẽ không thành vấn đề."

"Không hứng thú."

"Tùy bà, công thành rồi thì đưa tới cho tôi coi mặt, không thành thì cũng đừng có tự sát, đây không có tiền đi đám ma đâu."

"Tôi cũng không yếu đuối đến vậy."

"Người lần trước nói câu này đã chết 3 năm rồi. Ha ha."

"Tiểu Lộ này!"

"Sao?"

"Sao tôi không yêu bà mà lại đi yêu một người không thể yêu nhỉ?"

"... Lăn đi chết ngay đi."


---

Hmmmm, chuyện là tánh CNĐ cũng dễ thương, hợp hợp, nói chung hình mẫu tiêu chuẩn, cơ mà quan trọng nhất phần này lại là BE, nên mình có cảm giác ko muốn edit phần này cho lắm, chắc tìm đoạn phù hợp rồi nhảy cóc cho nó nhẹ nhàng, sau lúc nào có hứng điền vào ô trống sau vậy :) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play