"Vương phi, ta không thể tiếp tục ở lại vương phủ." Một câu nói của Nguyệt Hiểu làm cho Sở Vương phi cùng Lượng Vũ đều cảm thấy kinh ngạc.
"Nguyệt Hiểu, ngươi đang nói cái gì vậy?" Lượng Vũ cầm chặt lấy tay của Nguyệt Hiểu, giống như là không đồng ý quyết định này của nàng. Chuyện này thật quá bất ngờ, Nguyệt Hiểu hận nàng đến nổi không muốn nhìn thấy nàng hay sao? Không, dù cho Nguyệt Hiểu hận nàng như thế nào Lượng Vũ cũng mặc kệ, vẫn mong muốn hằng ngày có thể nhìn thấy Nguyệt Hiểu bình an mà sống.
Nguyệt Hiểu giãy tay mình khỏi tay của Lượng Vũ, nhìn thẳng Sở Vương phi nói: "Ta có hai lý do để không thể ở lại Vương phủ, Vương phi có muốn nghe không?"
"Con nói đi Nguyệt Hiểu." Sở Vương phi dùng ánh mắt thầm bảo Lượng Vũ không nên xen vào, sau đó lại đem lực chú ý hướng lên người Nguyệt Hiểu.
"Lý do thứ nhất, ta không có cách nào tha thứ cho quận chúa cùng những người khác đã liên thủ lừa gạt ta. Dù cho tâm ý của các nàng là muốn tốt cho ta, thế nhưng... Ta không có biện pháp tiếp nhận." Nguyệt Hiểu điềm nhiên nói.
"Về điểm này chúng ta không phải mới vừa thảo luận qua sao? Vũ nhi chỉ là quá yêu con, cho nên mới phải làm như vậy..." Sở Vương phi còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị câu kế tiếp của Nguyệt Hiểu cắt đứt.
"Lý do thứ hai, thân phận của Phong Nguyệt Hiểu ta thật ra là nữ tử, thử hỏi nếu mọi người trong thiên hạ biết được quận chúa chiêu một nữ quận mã, Sở quận vương phủ còn mặt mũi nào đứng trước mặt hoàng thượng và dân chúng trong kinh thành?" Nguyệt Hiểu vừa nói chuyện vừa cởi ra dây cột tóc trên đầu, chỉ thấy một mái tóc dài đen tuyền rơi xuống...
Nguyệt Hiểu là nữ tử? Sở Vương phi bị chuyện này làm cho kinh sợ, vậy chẳng lẽ Vũ nhi không biết hay sao, tình cảm giữa hai nàng rốt cuộc là như thế nào???
"Nguyệt Hiểu!" Lượng Vũ kinh hô, nàng không hiểu vì sao Nguyệt Hiểu lại công khai thân phận tại đây? Bởi vì nàng đã lừa gạt Nguyệt Hiểu hay sao? Lẽ nào Nguyệt Hiểu lại hận nàng đến mức không thể cùng nàng làm phu thê. Mọi chuyện tại sao lại đến nông nỗi này kia chứ?
Nguyệt Hiểu vẫn một bộ dáng vô tình: "Nguyệt Hiểu giấu diếm thân phận, tự biết đã phạm tội khi quân, bất luận Vương phi muốn xử trí ta như thế nào, Nguyệt Hiểu đều không có một câu oán hận."
Trầm mặc chỉ chốc lát, Sở Vương phi mới nói: "Vũ nhi, trước tiên con ly khai đi, ta có việc muốn cùng Nguyệt Hiểu đơn độc nói chuyện."
Cho dù Lượng Vũ không cam lòng cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu rồi đi ra ngoài, nhưng đôi mắt đẹp không ngừng nhìn vào bóng lưng của Nguyệt Hiểu, hy vọng nàng ấy có thể quay đầu lại liếc nhìn mình một cái. Chỉ là đến cuối cùng, ngay cả một lần Nguyệt Hiểu cũng không quay đầu lại nhìn nàng, điều này làm cho Lượng Vũ nhất thời cảm thấy tan nát cõi lòng, bởi vì Nguyệt Hiểu đã không muốn nhìn nàng nữa rồi.
Đợi sau khi Lượng Vũ ly khai, Sở Vương phi mới mở miệng: "Thân phận nữ tử của con, Vũ nhi biết đã bao lâu?"
"Từ lúc ta bắt đầu độc phát ngày đó, Quận chúa đã biết ta là nữ tử." Nguyệt Hiểu vừa nói chuyện nét mặt vừa biểu hiện một bộ dáng tươi cười nhưng đầy chua chát đau khổ.
Cho dù biết con là nữ tử nhưng Vũ nhi vẫn yêu con đến tận xương tủy, không để ý bản thân mình từ trước đến nay tính tình cao ngạo vì con mà hướng Hoắc Trục Nhật xin thuốc, thậm chí không tiếc cùng Bách Thảo Đường coi nhau như kẻ địch... Tất cả đều là vì con! Đây là phần tình cảm sâu đậm đến thế nào mới có thể làm cho Vũ nhi cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện, dù cho phải trả giá đắt đến thế kia chứ?
Nguyệt Hiểu nhìn thấy Sở Vương trầm mặc, liền hỏi: "Vương phi còn có vấn đề khác muốn biết sao?"
"Nếu đã biết thân phận của con, nhưng Vũ nhi vẫn nguyện ý vì con giấu diếm, vậy vì sao con lại cố ý ở trước mặt ta tiết lộ ra thân phận thật sự chứ?" Sở Vương phi thâm ý nhìn Nguyệt Hiểu, mong muốn nàng có thể giải thích.
Nguyệt Hiểu nghe vậy, khẽ thở dài: "Mẫu phi... Con không còn cách nào hết..."
"Có ý tứ gì?" Sở Vương phi không hiểu Nguyệt Hiểu nói câu này có hàm ý gì.
"Không dối gạt người, cho dù con là nữ tử nhưng con vẫn yêu thương Lượng Vũ. Yêu một người không phải nên làm cho nàng vui sướng hay sao? Nhưng... người xem, hiện tại làm sao con có tư cách đem lại hạnh phúc cho Lượng Vũ cơ chứ? Tỷ của con ngày đêm không có tin tức, không biết đi về chốn nào, lòng vĩnh viễn sẽ không thoải mái!
Nếu như con còn ở lại trong phủ, chỉ sợ sẽ giận chó đánh mèo với Lượng Vũ. Con biết, Lượng Vũ sẽ không trách con nhưng con sẽ trách cứ chính mình, bởi vì... con đã làm cho nàng thương tâm." Rõ ràng trên đời này, người nàng yêu nhất chính là Lượng Vũ. Thế nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại làm tổn thương Lượng Vũ, thử hỏi nàng còn có mặt mũi nào mà lưu lại đây chứ?
Sở Vương phi bị những lời chân thật này của Nguyệt Hiểu làm cho cảm động: "Ta tin tưởng Vũ nhi sẽ không chú ý chuyện này, bởi vì nàng yêu con!"
"Vương phi, dù cho người chấp nhận chuyện tình cảm của con cùng Lượng Vũ, thế nhưng những người khác thì sao chứ? Họ có chấp nhận cho chúng con hay không. Người đừng quên, người cùng Vương gia và Quận chúa đều là hoàng thân quốc thích, được hoàng thất tin cậy, có bao nhiêu kẻ luôn rắp tâm chờ bắt nhược điểm của người. Nếu có một ngày, thân phận nữ tử của con bị ngoại nhân phát hiện, đến lúc đó mọi người cũng sẽ bị liên lụy, con có chết cũng không nhắm mắt." Nguyệt Hiểu nói xong, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Sở Vương phi thấy thế chỉ đem Nguyệt Hiểu ôm vào lòng, tựa như mẫu thân hiền hòa vỗ vỗ người nàng: "Hài tử, khổ cực cho con rồi. Yên tâm mà khóc đi! Đem những chuyện không thoải mái mà khóc ra hết đi." Nguyên lai Nguyệt Hiểu đã sớm sầu lo thân phận của mình sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ, cho nên mới nhân cơ hội này ly khai, chỉ sợ tương lai liên lụy chúng ta.
Đối mặt với một người như con, thì tính tình băng lãnh như Vũ nhi làm sao có thể không yêu được cơ chứ?