Sau khi nói toàn bộ câu chuyện với Sở Vương phi, Nguyệt Hiểu vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lượng Vũ dành cho nàng, thân ảnh này của Lượng Vũ làm cho nàng thương tâm không thôi, nhưng nàng không thể tiếp tục ở lại. Chưa kể đến tội khi quân, Nguyệt Hiểu sợ nàng lại vì chút cảm xúc của chính mình mà giận chó đánh mèo, làm tổn thương Lượng Vũ. Dù đau khổ, dù khó chịu đến mấy cũng xin để một mình nàng gánh chịu mà thôi.
"Quận chúa, Vương phi mời người vào trong nói chuyện." Ngữ khí này của Nguyệt Hiểu như một kẻ xa lạ, âm thanh lãnh đạm còn mang chút lạnh lẽo, đây là thanh âm tha thiết mà nàng vẫn thường nghe hay sao, sao mà xa lạ đến thế, thanh âm này cũng làm cho Lượng Vũ rụt tay về không dám vươn ra nữa.
Tâm... Cái cảm giác này là chua xót, là đau khổ, cảm xúc không nói nên lời, đau từng khúc ruột... Thật sự không thể trở lại như trước được hay sao, không thể tha thứ cho nàng được hay sao.
"Nguyệt Hiểu..." Hôm nay ngươi hận ta đến mức một cái liếc mắt nho nhỏ cũng không thể nguyện ý cho ta hay sao? Là Lượng Vũ ta thiếu ngươi quá nhiều hay trong lòng ngươi đã không còn ta nữa rồi?
"Quận chúa còn có gì phân phó?" Nguyệt Hiểu xoay mặt đi nơi khác, nàng là không dám, không dám nhìn thẳng vào Lượng Vũ.
Nhìn sự lãnh đạm này của Nguyệt Hiểu, gương mặt của Lượng Vũ nổi lên cười khổ: "Xin lỗi Nguyệt Hiểu, ta đã làm ngươi thương tâm."
Nghe vậy thân thể Nguyệt Hiểu cứng đờ, càng không dám quay đầu nhìn Lượng Vũ, chỉ sợ vừa quay đầu lại nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ kia, đáy lòng nàng càng không nỡ rời xa, không nỡ từ bỏ... Mà một bên này, Lượng Vũ đứng nhìn nhưng không biết rằng đáy lòng của Nguyệt Hiểu đang như tơ vò, nhiều thứ cảm xúc như đánh nhau trong đó.
"Vô luận như thế nào, ta mong muốn... ngươi có thể sống hạnh phúc." Chỉ có sống, nhân sinh mới có hi vọng. Mà nguyện vọng này cũng là ước nguyện ban đầu của nàng và Phong Dạ Hiểu.
Một lát sau, khi mà thân ảnh của Lượng Vũ đã xa khuất trước mặt Nguyệt Hiểu, thì đâu đó trong không khí bỗng vang lên một thanh âm yếu ớt: "Lượng Vũ, ngươi có biết hay không? Ngươi chính là hạnh phúc của ta..." Thế nhưng hiện tại nàng không có tư cách, càng không có khả năng đem lại hạnh phúc cho Lượng Vũ, chỉ có thể buông tay.
Chuyện tình này là ai đúng ai sai, Lượng Vũ một lòng muốn cứu Nguyêt HIểu không tiếc gì cả, còn Nguyệt Hiểu vì Lượng Vũ mà buông tay không muốn tổn thương nàng. Hai nàng trong cái vòng luẩn quẩn của trò chơi ái tình không biết nơi nào mới là hạnh phúc, hi sinh vì nhau nhưng không thể nói nên lời, là yêu là thương... sao kẻ có tình lại không được ở bên nhau kia chứ?
-------------------------------------------------------------------------
"Vũ nhi, con viết một phong hưu thư đưa cho Nguyệt Hiểu đi, ngày mai ta sẽ xin với Vương gia thượng tấu triều đình, sau đó con và Nguyệt Hiểu liền không còn quan hệ." Sở Vương phi ngay khi thấy Lượng Vũ một bước vào trong phòng, liền đưa ra mệnh lệnh cho nàng.
Mặc dù trong thâm tâm Lượng Vũ đã biết, đã dự đoán được tất cả nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ: "Mẫu phi, nhất định phải làm như vậy sao chứ?" Nàng luyến tiếc Nguyệt Hiểu, thật sự rất luyến tiếc...
"Vũ nhi, con có nghĩ đến hay không, tuy rằng chúng ta không truy cứu chuyện Nguyệt Hiểu nữ phẫn nam trang, thế nhưng giấy không thể gói được lửa. Nếu một ngày kia, thân phận này của Nguyệt Hiểu bị mọi người biết được thì sẽ mang đến cho chúng ta rất nhiều phiền phức. Con có biết hay không?" Sở Vương phi bắt đầu phân tích cho Lượng Vũ biết việc này có bao nhiêu nghiêm trọng.
"Con không sợ!"
Sở Vương phi nhìn Lượng Vũ thần tình kiên trì, âm thầm than thở: "Đúng là con không sợ, lẽ nào cũng không sợ liên lụy chúng ta và tất cả mọi người trong Sở quận vương phủ hay sao chứ? Hoàng Hậu là dì của con, đối đãi thương yêu con như nữ nhi thân sinh, con nhẫn tâm làm cho người bị người trong hậu cung bắt được nhược điểm mà đối phó hay sao? Còn có phụ vương con, nửa cuộc đời ngựa chiến sa trường, con thật sự nhẫn tâm để cho ông ấy bị những kẻ thù ở chiến trường chế nhạo hay sao? Còn những người có quan hệ với chúng ta, đến lúc đó thật sự bị liên lụy, con thật sự nhẫn tâm như thế sao?"
"..." Lượng Vũ lặng lẽ không nói gì, bởi vì mấy vấn đề này đều là chuyện nàng sợ sẽ có ngày thành sự thật.
"Không nói những chuyện này, trong thâm tâm con cũng hiểu, nếu như Nguyệt Hiểu còn ở lại trong vương phủ, không chỉ không hài lòng, thậm chí còn phải ngày đêm sống trong lo sợ có người biết thân phận của nó, con nhẫn tâm nhìn thấy Nguyệt Hiểu như thế sao?" Sở Vương phi nói một câu nói này thật sự đánh tan mọi hi vọng trong lòng Lượng Vũ, nguyên nhân đơn giản chính là Nguyệt Hiểu là tử huyệt duy nhất của nàng.
"Được, hưu thư... Con sẽ viết." Vừa nói nước mắt của Lượng Vũ cũng không kiềm được chảy ra.
Cả không gian tràn ngập bi thương cùng chua xót, hỏi thử trên thế gian này việc từ bỏ người mình yêu thương có bao nhiêu đau khổ cơ chứ, một phong hưu thư này đem hai nàng đứt đoạn tình duyên, phân li đôi ngã.
-------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Sở quận vương đem chuyện chia li của Lượng Vũ và Nguyệt Hiểu thượng bẩm cho hoàng đế, khiến vua và dân đều khiếp sợ.
Cách một ngày sau, biên tu Hàn Lâm Viện - Phong Nguyệt Hiểu đưa thư từ quan, rời khỏi kinh thành không rõ là đi nơi nào.
Ba tháng sau, binh bộ thượng thư Hoắc Trục Nhật bị nghi ngờ có liên quan đến sự kiện ở Doanh Châu, bị hoàng đế hạ lệnh bắt giữ giam vào ngục, phán quyết sau mùa thu xử trảm. Có người nói nguyên nhân việc này là do Thần Hi quận chúa dốc hết sức vạch trần nhưng cái tin đồn này thủy chung cũng không được chứng thực. Vì vậy khiến cho mọi người trong kinh thành xôn xao một thời gian.
Nửa năm sau, hoàng đế hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ: "Thần Hi quận chúa Trầm Lượng Vũ tại Nhạn Môn Quan đánh bại mười vạn đại quân phía Bắc, phận má hồng không kém đấng mày râu, gia phong làm Bắc đại tướng quân, ban thưởng trăm mẫu ruộng cùng kim ngân vạn lượng."
Một năm sau, hoàng đế lần nữa ban chiếu: "Thần Hi quận chúa Trầm Lượng Vũ có công trị thủy lũ lụt ở Hoàng Hà, gia phong làm Uyên Các đại học sĩ, chấp thuận cho đứng trong triều đình nghị luận quốc sự."
Ngắn ngủi trong một năm, Lượng Vũ liên tiếp lập vô số công trạng, được thăng quan cùng ban thưởng không ngừng, không người không biết, không người không hay.