Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Hiểu vừa mới tỉnh lại thì vội vội vàng vàng chạy đi tìm Dạ Hiểu, nhưng không ngờ rằng trong phòng chỉ là một khoảng không gian trống rỗng vắng lặng như tờ.

"Ngày hôm qua Phong Dạ Hiểu đã tỉnh, vì vậy Văn Nhân Tuyền liền đưa nàng cùng Thị Nguyệt đi đến một nơi thanh tĩnh để chữa bệnh." Lượng Vũ đứng ở bên cạnh, quay sang nói nguyên do mọi chuyện cho Nguyệt Hiểu.

"Quận chúa, tỷ của ta cùng các nàng ấy rốt cuộc đi nơi nào chứ? Ngươi mau nói cho ta biết đi!" Nguyệt Hiểu lo lắng cầm lấy tay của Lượng Vũ, mong muốn nàng có thể báo cho mình biết tình hình thực tế.

"Chờ độc tố trên người ngươi hoàn toàn được lọc hết, tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết nơi Dạ Hiểu đi." Cũng không quan tâm Nguyệt Hiểu đang nắm lấy tay nàng khí lực có bao nhiêu lớn, cũng không thèm để ý nàng có làm tổn thương mình hay không, Lượng Vũ luôn luôn chỉ để ý đến bệnh tình của Nguyệt Hiểu.

"Được, chờ ta trị khỏi bệnh, ngươi nhất định phải nói cho ta biết tỷ của ta đi nơi nào." Nói xong, Nguyệt Hiểu để lại một mình Lượng Vũ, xoay người rời đi.

Nếu Phong Nguyệt Hiểu chịu quay đầu lại nhìn Lượng Vũ, dù chỉ là một cái liếc mắt, thì sẽ phát hiện trong đôi mắt của Lượng Vũ cho dù muốn giấu cũng không giấu được vẻ ưu thương. Nếu ngày xưa có bao nhiêu âu yếm và ngọt ngào thì giờ đây hai người như hai kẻ xa lạ, là Nguyệt Hiểu hận nàng sao? Không thể cùng nàng đối mặt đến thế sao...

-----------------------------------------------------------------------

Bởi vì Nguyệt Hiểu tích cực phối hợp cùng Ngâm Phong, Chiêu Tài và Tiến Bảo thực hiện quá trình trị liệu, cho nên mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.

"Chúc mừng ngươi, toàn bộ độc tố trong cơ thể đã được thanh trừ hết hoàn toàn." Ngâm Phong cười nói chúc mừng Phong Nguyệt Hiểu, đáng tiếc trong lòng Nguyệt Hiểu không có ý cười.

"Ngâm Phong cô nương, đây là tiền thuốc men ta đã hứa trả cho Nhân Tuyền đường chủ, tổng cộng một trăm vạn lượng, cần kiểm nhận một chút không?" Lượng Vũ lấy ngân phiếu từ trong tay hạ nhân, hai tay dâng lên.

Ngâm Phong cười một tràng dài, sau đó nói: "Không cần, quên đi, chúng ta tin tưởng thái độ làm người của quận chúa."

"Thật sự rất cảm tạ các ngươi đã tận lực chữa trị cho Nguyệt Hiểu." Lượng Vũ tự đáy lòng cảm kích nói.

"Thân là đại phu, đây là trách nhiệm của chúng ta. Hôm nay nhiệm vụ đường chủ giao phó đã hoàn thành, cũng là thời điểm chúng ta nên ly khai." Nói xong, Ngâm Phong cùng hai người Chiêu Tài, Tiến Bảo lấy ra một bao quần áo đã chuẩn bị xong từ lâu, ly khai khỏi Sở quận vương phủ.

Chờ bọn họ đi rồi, Nguyệt Hiểu mới nhìn thẳng Lượng Vũ nói: "Hiện tại bệnh của ta cũng đã chữa khỏi rồi, theo như ước định giữa chúng ta, ngươi có thể nói cho ta biết nơi tỷ của ta đi được chứ?" Kỳ thật trong mấy ngày chữa bệnh, nàng không phải không hỏi qua Ngâm Phong hành tung của Dạ Hiểu, chỉ là Ngâm Phong có nói qua, đêm đó Văn Nhân Tuyền các nàng rời đi rất đột ngột, lúc đó đưa tiễn chỉ có một mình Lượng Vũ, vì vậy chỉ có nàng mới biết được các nàng ấy đi nơi nào mà thôi...

"Ta sẽ không nói cho ngươi biết, Nguyệt Hiểu." Lượng Vũ thản nhiên nói nhưng trong thâm tâm bắt đầu đau đớn.

"Quận chúa, ngươi đang nói đùa hay sao?" Phong Nguyệt Hiểu hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Lượng Vũ, lửa giận ở trong lòng không ngừng dâng lên!

"Ta sẽ không nói cho ngươi biết Dạ Hiểu các nàng đi nơi nào đâu, vì vậy ngươi hãy quên chuyện đó đi." Ngữ khí của Lượng Vũ bình tĩnh nhưng triệt để chọc giận Nguyệt Hiểu.

"Trầm Lượng Vũ! Ngươi thật sự không nói sao?" Nguyệt Hiểu tức giận đến đưa tay giơ lên, tư thế này là muốn tát Lượng Vũ.

Nhìn Nguyệt Hiểu đã mất đi bình tĩnh, Lượng Vũ nhắm lại hai mắt, tựa hồ đối với cái tát này của Nguyệt Hiểu nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi. Nếu như một cái tát này có thể làm cho Nguyệt Hiểu hài lòng nàng cũng cam tâm. Nỗi đau thể xác sao có thể bằng nỗi đau trong tâm hồn nàng kia chứ.

"Hai người các con đang làm gì vậy?" Một thanh âm nữ tử không biết từ đâu đột nhiên truyền đến, thanh âm này cũng làm ngừng lại động tác kia của Nguyệt Hiểu.

"Mẫu phi..." Lượng Vũ mở ra đôi mắt đẹp đầy nước mắt nhìn Sở Vương phi.

Còn Nguyệt Hiểu thì hối hận buông tay, trên mặt hiện lên nụ cười khổ. "Vương phi..." May là người đến, nếu không thì chính tay ta đã tổn thương Lượng Vũ rồi... Đây là nỗi khổ tâm của nàng, nàng không thể kìm nén mọi chuyện trong lòng nhưng lại không muốn làm tổn thương Lượng Vũ.

"Hai người các con theo ta vào trong phòng, giải thích cho ta biết vừa rồi mọi chuyện là như thế nào!" Vì vậy Sở Vương phi dẫn đầu, mà Lượng Vũ cùng Nguyệt Hiểu một trước một sau đi theo nàng.

  -------------------------------------------------------------

"Trong hai người các con, ai có thể giải thích cho ta biết một chút, gần đây đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là các con đang che giấu ta cái gì?" Hiếm khi nghe được Sở Vương phi nghiêm túc nói chuyện với Lượng Vũ cùng Nguyệt Hiểu.

Vì vậy Lượng Vũ liền đem chuyện Nguyệt Hiểu trúng độc, một chữ cũng không giấu diếm từ từ thuật lại cho Sở Vương phi nghe.

"Ai, Nguyệt Hiểu, dù Vũ nhi có không đúng nhưng nàng làm tất cả đều là vì con..." Sở Vương phi than thở.

"Con hiểu, thế nhưng con không có khả năng chấp nhận, con mãi mãi cũng không thể chấp nhận chuyện này. Hiện tại chỉ cần nhìn thấy quận chúa thì con sẽ liền nghĩ đến chuyện nàng gạt con..." Mà những chuyện này, nàng đều khó có thể tha thứ! Vừa nghĩ đến Dạ Hiểu vì nàng mà hi sinh nhiều như vậy, đến nay sống chết chưa rõ, nàng không có biện pháp tha thứ cho quận chúa gạt nàng tiến hành dịch huyết thuật.

Nghe vậy sắc mặt của Lượng Vũ trắng nhợt, không ngăn được đau thương mà nhìn gương mặt của Nguyệt Hiểu.
Đến cùng mọi chuyện giữa ta với ngươi là sao chứ, không lẽ tất cả chỉ đến đây thôi ư? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play