Nghe xong những lời nói của Thị Nguyệt, trước hết Văn Nhân Tuyền cho mọi người lui xuống, để lại không gian trầm lặng chỉ còn mình nàng và Phong Dạ Hiểu.
Hồi tưởng lại những gì vừa rồi Thị Nguyệt nói, thật làm cho Văn Nhân Tuyền cảm thấy không thể suy nghĩ được gì khác: "Phong Dạ HIểu, Thị Nguyệt nói với ta, ngươi vì muốn gặp ta, vì tin tưởng ta có thể giải độc cho ngươi nên mới quyết định dùng dịch huyết thuật cứu Phong Nguyệt Hiểu, có phải như thế không?"
Đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ của Phong Dạ Hiểu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt ôn nhu cùng vô vàn yêu thương. "Nếu như lời Thị Nguyệt nói chính là sự thật, vì sao ngươi nhẫn tâm một lần rồi lại một lần thương tổn ta? Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc ta là cái gì?"
Văn Nhân Tuyền đã cố nén đi những giọt nước mắt, nhưng giờ đây nàng không thể kiềm chế được nữa rồi, lệ cứ tuôn rơi trên gương mặt diễm lệ của nàng. Một giọt, hai giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy rơi xuống trên giường, thấm ước cả y phục của Dạ Hiểu, thậm chí cả khuôn mặt của nàng ấy. Hơn nữa Văn Nhân Tuyền một câu thương tâm cùng đầy rẫy ngữ khí ai oán, cuối cùng làm cho Dạ Hiểu hôn mê đã lâu bỗng có động tĩnh...
------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó, Lượng Vũ ở trong phòng nhìn chăm chú vào gương mặt không ngớt mệt mỏi của Nguyệt Hiểu, trong mắt tràn đầy bi thương.
"Xin lỗi Nguyệt Hiểu. Ta không biết chuyện này lại đả kích đối với ngươi lớn như vậy, thế nhưng... Ta thật sự không có khả năng đứng nhìn ngươi đi vào tử vong. Kiếp trước của chúng ta bởi do ta nhát gan dẫn đến chúng ta thương tiếc cả đời. Mà nay tái sinh, cho dù chúng ta lưỡng tình tương duyệt, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào bên nhau cả đời. Ta thật sự không cam lòng. Ta biết rằng ngươi nhất định trách ta ích kỷ, thế nhưng... Ta thật sự không có cách nào khác nên mới đồng ý kế hoạch của Dạ Hiểu. Thật sự xin lỗi, Nguyệt Hiểu..." Hai tay của Lượng Vũ nắm chặt tay Nguyệt Hiểu, liên tục hướng nàng nói xin lỗi.
'Kiếp trước nợ tình kiếp này trả, nhân gian tất nhiên là hữu tình.' Cho dù Thần Hi quận chúa tính tình băng lãnh nhưng khi đối mặt với tình ái thì cũng giống như là một người bình thường thôi, vì tình mê.
------------------------------------------------------------------
"Quận chúa... Hiện tại người có thể ra đây một chút hay không?" Không biết qua bao lâu, thanh âm của Thị Nguyệt đột nhiên ở ngoài cửa vang lên.
Lượng Vũ cuống quít lau khô nước mắt trên mặt, nhìn xem tình hình của Nguyệt Hiểu, xác định còn lâu nàng ấy mới tỉnh lại, sau đó mới đi ra mở cửa phòng. "Thị Nguyệt, có việc sao?"
Thị Nguyệt thấy hai mắt của quận chúa sưng đỏ, cũng hiểu nàng ấy lần thứ hai thương tâm chuyện của Nguyệt Hiểu. "Dạ Hiểu tiểu thư đã tỉnh, nàng hy vọng có thể gặp người."
"Phong Dạ Hiểu rốt cục đã tỉnh lại!" Khi nghe được tin tức này, Lượng Vũ không nhịn được tăng nhanh cước bộ để đi đến gian phòng của Dạ Hiểu. Vừa mở rộng cửa liền thấy ngoại trừ Văn Nhân Tuyền, còn có Mị Nhi cùng với mọi người của Bách Thảo Đường đều ở trong phòng.
"Quận chúa, chuyện của Tiểu tam thật sự đa tạ ngươi!" Phong Dạ Hiểu lúc này suy yếu nằm ở trên giường, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
"Dạ Hiểu, rốt cục ngươi đã tỉnh! Ngươi có biết Nguyệt Hiểu lo lắng cho ngươi bao nhiêu hay không?" Lượng Vũ nhìn Dạ Hiểu hôn mê lâu ngày nay tỉnh dậy, trong lòng không khỏi hài lòng.
"Ta biết Tiểu tam lo lắng cho ta cỡ nào..." Dạ Hiểu vẫn cứ mỉm cười nói chuyện, tựa như nàng lo lắng cho bệnh tình của Nguyệt Hiểu, tin rằng thời gian nàng hôn mê, Tiểu tam cũng vô cùng lo lắng.
Nhưng mà bởi vì vậy, nàng mới muốn bí mật gặp riêng Lượng Vũ: "Quận chúa, có việc ta muốn cần ngươi hỗ trợ."
"Chuyện gì?"
"Đó chính là giấu diếm hành tung của ta, cho đến khi ta chữa tốt bệnh tình mới có thể cho Tiểu tam biết ta ở nơi nào." Dạ Hiểu vẫn mang khuôn mặt mỉm cười, thế nhưng lời nói ra cỡ nào làm cho mọi người kinh sợ.
"Phong Dạ Hiểu, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Trên người ta có độc tố, đến Tuyền cũng không nắm chắc có thể trị liệu, nếu như ta vẫn ở lại chỗ này, Nguyệt Hiểu chắc là rất thương tâm! Vì vậy ta chỉ có khả năng là ly khai." Dạ Hiểu yếu ớt nói. Dù sao trên người nhiễm độc Diêm Vương tác, đến cả Văn Nhân Tuyền cũng không nắm chắc có thể giúp nàng tục mệnh được bao lâu.
"Ngươi cho rằng ngươi cứ như thế rời đi, Nguyệt Hiểu sẽ không bị thương tâm sao chứ?" Lượng Vũ không hiểu Phong Dạ Hiểu kiên trì cái gì, vì sao nhất định phải ly khai Nguyệt Hiểu chứ?
"Ta biết Tiểu tam sẽ khổ sở, thế nhưng ít nhất nàng còn có thể ôm hi vọng rằng ta còn sống..." Mà không cần phải tận mắt nhìn thấy nàng chết, thiện lương như Nguyệt Hiểu, nhất định sẽ chịu không nổi đả kích này, cho nên nàng nhất định phải ra đi!
Phong Dạ Hiểu dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Ngươi cùng ta đều là người yêu Tiểu tam nhất trên đời này, cũng là người hiểu nàng nhất, nếu bắt nàng tận mắt nhìn thấy ta phát bệnh. Ngươi nghĩ Tiểu tam sẽ thế nào chứ?"
Hậu quả... Không thể tưởng tượng được...
"Được, ta đáp ứng ngươi." Cho dù sau này Nguyệt Hiểu nhất định sẽ hận chết nàng, nhưng Lượng Vũ vẫn đáp ứng đề nghị của Dạ Hiểu.
"Như vậy chờ một chút ta cùng Tuyền với Thị Nguyệt sẽ ly khai, về phần Ngâm Phong, bọn họ sẽ y theo phương pháp của Tuyền lưu lại thay Tiểu tam chữa bệnh, chờ đến khi chữa trị tốt cho Tiểu tam xong mới có thể ly khai. Trong khoảng thời gian này, Tiểu tam nhờ hết vào ngươi, quận chúa." Dạ Hiểu chậm rãi phân phó mọi chuyện, mà ánh mắt của Mị Nhi chỉ chuyên chú nhìn Dạ Hiểu.
Mãi cho đến khi gần xong, Dạ Hiểu mới kêu Mị Nhi đến gần nàng, sau đó đem thứ đã chuẩn bị tốt - Quỷ y tàn quyển giao cho nàng: "Mị Nhi, đây là vật đáp lễ mà lúc trước ta đáp ứng cho ngươi, hiện tại mong ngươi nhận lấy."
Mị Nhi hơi giật mình tiếp nhận Quỷ y tàn quyển, ánh mắt phức tạp nhìn Dạ Hiểu, sau đó ở trên mặt Dạ Hiểu in dấu son môi của nàng lên: "Dạ Hiểu, ngươi nhất định phải hảo hảo sống, chờ ta thông hiểu toàn bộ đạo lý của Quỷ y điển tịch, ta sẽ trở lại tìm ngươi!" Nói xong, Mị Nhi quay lưng đi trước mặt mọi người.
"Phong, Dạ, Hiểu, xem ra ngươi thật đúng là diễm phúc không cạn a!" Trước thì có Thị Nguyệt, bây giờ còn có một Hồ Mị Nhi. Nàng thật đúng là không hiểu, cùng là nữ tử, nhưng sao Phong Dạ Hiểu lại có bản lĩnh trêu chọc nhiều người như vậy?
Tai nghe Văn Nhân Tuyền nói chuyện mang ngữ khí giận dữ, làm cho Phong Dạ Hiểu bắt đầu cảm giác khoảng thời gian chữa bệnh này xem ra tương lai rất tăm tối nha!