[.…… ]
Ký chủ không nói nó cũng quên mất, đúng là ký chủ đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Túc Bạch, tâm tình hệ thống lại càng thêm phức tạp, nhất thời không biết phải nói gì.
Tới lúc này rồi mà Túc Bạch vẫn còn nhớ rõ chuyện nhiệm vụ.
Nó nên nói hắn ly trí hay là vô tình đây.
Hệ thống liên hệ với bên trên một lát, rất nhanh đã nhận được khen thưởng.
[Hệ thống thông cáo: chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được khen thưởng mười lăm điểm sinh mệnh.]
[Ký chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, được tặng thêm 3 điểm sinh mệnh.]
[Điểm sinh mệnh hiện tại: hai mươi sáu điểm.]
[Đang điều giải thân thể ký chủ…]
Túc Bạch không nhịn được chửi thầm: “MN, các ngươi cũng thật là keo kiệt.
Ai, mấy chục điểm sinh mệnh và 50 điểm tín nhiệm mới đổi lại được mười tám điểm sinh mệnh.”
[Ký chủ, hai mươi sáu điểm sinh mệnh mới này có thể xem như là điểm bắt đầu sinh mệnh.]
[Nói cách khác, nếu điểm tín nhiệm có về không thêm lần nữa thì điểm sinh mệnh của ký chủ vẫn sẽ về lại mốc hai mươi sáu này.]
“Nếu không phải vì nhiệm vụ, điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi sao có thể tụt về không?”
Hệ thống muốn chửi thầm, ký chủ rõ ràng là đang đùa với lửa! Diệp Lan Chi cũng thực là đáng thương!
Nó nhịn không được liền vạch trần Túc Bạch: [Ngươi rõ ràng cũng có mục đích của chính mình, muốn thử xem giới hạn của Diệp Lan Chi với Túc Bạch ở đâu để thực hiện nhiệm vụ kế tiếp.]
Túc Bạch đứng dậy hoạt động giãn gân cốt, không còn cảm thấy vô lực như lúc nãy nữa, nghe hệ thống nói vậy liền ngẩn ra.
Hắn nhếch môi cười, “Tiểu hệ thống cũng trở nên thông minh rồi?”
Hừ! Hệ thống tỏ vẻ mình không muốn nói chuyện với Túc Bạch.
Trưa hôm đó, hạ nhân cũng không có đưa cơm tới phòng của Túc Bạch.
Diệp Lan Chi đêm qua không về, không rảnh bận tâm tới chuyện ăn uống của Túc Bạch, nhưng mà hắn sẽ không hà khắc với thân thể của Túc Bạch.
Bất quá thuộc hạ của hắn lại không nghĩ như vậy.
Ngày hôm qua ai cũng biết Diệp Lan Chi và Túc Bạch cãi nhau, gia thiếu chút nữa đã bóp chết Túc Bạch, hiển nhiên Túc Bạch đã thất sủng.
Đối với một nam thiếp đã thất sủng, bọn họ không cần phải để tâm quá nhiều.
Túc Bạch ở trong phòng kêu, bọn hạ nhân chỉ trợn trắng mắt, xem như không thấy.
“Còn tưởng mình là nam sủng được gia yêu thích nhất đấy à? Nói không chừng qua mấy ngày nữa, gia liền đuổi hắn ra khỏi Nhiếp chính vương phủ, vứt trên đường mặc người mắng chửi đâu.”
Cư nhiên dám chọc tức gia, có giữ được mạng hay không còn chưa biết, lại còn vọng tưởng sai sử chúng ta?
“Không để ý tới thật à?” Một hạ nhân khác lo lắng hỏi.
Hạ nhân nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói bên tai người kia: “Hậu viện đã sớm chờ vị này thất sủng rồi.
Đây là bạc hôm qua mấy vị khác trong hậu viện thưởng cho ta, bảo ta chiếu cố vị này cho thật tốt.
Các ngươi đi dạo trong hậu viện một vòng, nói mình là người hầu hạ Túc Bạch, nói không chừng còn có thể lãnh bạc đó.”
“Tốt như vậy?” Một hạ nhân khác hai mắt lấp lánh hỏi.
Hạ nhân kia ý vị thâm trường cười nói: “Cho nên a, chúng ta phải tận tâm chiếu cố vị này cho thật tốt mới được.”
[Bọn họ không cho ngươi ăn cơm à?]
Túc Bạch nhấp môi cười khẽ, nhìn bên ngoài, hắn đã gọi cả nửa ngày cũng không có ai tới cửa, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng hạ nhân nói chuyện phím, nhếch môi cười châm chọc.
“Này không phải rất bình thường sao?” Túc Bạch nhướng mày nói, “Hậu cung vì cái gì mà tranh sủng? Còn không phải là địa vị hay sao? Có sủng mới có địa vị, thất sủng tự nhiên là cái gì cũng không có.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta tự mình đi tìm đồ ăn.”
Túc Bạch đứng dậy, mặc quần áo xong vẫn không thấy hệ thống nói gì, vừa thắt lại dây lưng, vừa mở miệng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
[Ngươi bình thường đâu có dễ bị khi dễ thế này.]
Túc Bạch nhướng mày, hứng thú hỏi: “Ồ? Bình thường ta thế nào? Tiểu hệ thống máy móc, nghiêm túc vậy mà cũng có lúc có hứng thú với ta à?”
“Lời này của ngươi chẳng khác nào nói ta ngày thường chính là tiểu nhân có thù tất báo? Chậc, nói vậy, ký chủ của ngươi sẽ không vui đâu.”
[.….] Thực muốn xé miệng mình a, khi không lại nói với ký chủ làm gì để tìm ngược.
Túc Bạch nhếch môi cười cười.
Đã qua giờ cơm trưa, thức ăn trong phòng bếp đã dọn dẹp hết.
Lúc Túc Bạch bước vào, nhóm đầu bếp cũng thay đổi thái độ, chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, không buồn để ý tới nữa.
Túc Bạch cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ lo tìm đồ ăn.
“Này, ngươi đừng có sờ lung tung, nhỡ làm hỏng rồi ngươi đền được sao?” Nữ đầu bếp nói.
Ánh mắt nghiêm túc quét trên người Túc Bạch một vòng, khinh thường hừ lạnh một tiếng, rất là xem thường loại nam nhân bán mình này, “Trong phủ có quy định, qua giờ cơm không được lấy cơm nữa.”
“Ai đặt ra quy củ này vậy?” Túc Bạch nhướng mày hỏi.
Hắn biết nữ đầu bếp này cố ý khó xử mình.
Thật là CMN, không có sự sủng ái của Diệp Lan Chi, hạ nhân trong phủ cũng có thể khi dễ hắn.
“Đương nhiên là do gia định ra.” Nữ đầu bếp hừ lạnh, tựa hồ đã biết Túc Bạch thất sủng, ánh mắt khinh thường châm chọc không hề kiêng dè mà quét trên người Túc Bạch, vô cùng chán ghét.
“Người đâu, đuổi mấy kẻ không phận sự này ra ngoài, phòng bếp không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện tiến vào, nhanh đuổi đám người thượng vàng hạ cám này đi.” Đầu bếp gọi mấy người tới phân phó.
Mấy người này chuyên đốn củi, thân thể rất cường tráng, mỗi người một bên bắt lấy cánh tay và bả vai của Túc Bạch.
Mặt Túc Bạch nhất thời trắng bệch, đau như bị kìm sắt kẹp vào xương cốt.
Hắn giãy giụa mấy cái, bọn hạ nhân lại càng thêm vui vẻ, túm cánh tay hắn trêu đùa, khiến hắn đau đến trắng mặt, mạnh mẽ cắn chặt môi dưới.
Ra tới cửa, bọn họ liền ném Túc Bạch trên mặt đất, đóng cửa phòng bếp lại.
Trước đây Túc Bạch có bao nhiêu phong cảnh thì bây giờ lại có bấy nhiêu chật vật.
Hắn ngồi trên đất, nhìn chằm chằm cửa bếp, hai mắt lập lòe tính toán.
Hệ thống không nhịn được hỏi: [Ký chủ, ngươi…không sao chứ?]
Nó có thể kiểm tra được thân thể hắn không có việc gì, nhưng mà tâm lý thì lại không thể xác định được.
Từ khi ký chủ đến thế giới này vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, đã bao giờ gặp phải cảnh ngộ thế này.
Hệ thống thực lo lắng, có khi nào hắn bị đả kích đến mức không dậy nổi không?
“Có sao.” Túc Bạch đáp.
Im lặng một lúc mới nói tiếp, “Đói bụng, haiz, cuộc sống này thật là vất vả mà.”
[.….
]
Nó không muốn nói chuyện với ký chủ nữa.
Nó muốn hỏi tâm trạng của ký chủ mà.
Có điều nhìn ký chủ tung tăng nhảy nhót như vậy, tâm lý chắc cũng không có bị ảnh hưởng gì đâu.
Hệ thống định giả chết, không thèm để ý tới ký chủ nữa.
Tiểu hệ thống không nói chuyện, Túc Bạch liền tịch mịch, sao lần này nó lại không hiếu kỳ nữa nhỉ? Không hiếu kỳ hắn đây là muốn tính kế ai nữa sao?
Túc Bạch vừa trở về vừa nói: “Ta phải tranh thủ mấy ngày Diệp Lan Chi không có nhà này khiến người ta khi dễ mình nhiều chút.”
[???] Ký chủ thích tự ngược à?
Túc Bạch kiên nhẫn giải thích với tiểu hệ thống ngu ngốc nhà mình: “Lần này Diệp Lan Chi thật sự tức giận rồi, nếu không tìm được chỗ trút giận, quan hệ của ta và hắn sẽ mãi căng thẳng như bây giờ.
Mà cứ căng như vậy, ta làm sao kiếm được điểm tín nhiệm đây?”
“Nhưng mà Diệp Lan Chi lại không nỡ xuống tay với ta, cho nên chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, tự mình triệt tiêu, cứ vậy thì quan hệ của chúng ta sẽ càng thêm xa cách.
Cho nên… ” Túc Bạch trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Ta phải tạo cơ hội để cho người khác giúp hắn xả giận.”
“Trong lòng Diệp Lan Chi có Túc Bạch, chỉ là tức giận cho nên mới không thèm để ý tới Túc Bạch, chứ không phải Túc Bạch bị thất sủng.
Thấy hắn bị khi dễ như vậy, Diệp Lan Chi ắt sẽ không chịu được, tâm hỏa có chỗ để phát tiết, quan hệ giữa chúng ta tự nhiên cũng được cải thiện.”
[.… ] Hệ thống minh bạch.
Nó cảm thấy ký chủ thật là âm hiểm.
Nó không thích ký chủ chút nào.
Diệp Lan Chi thực đáng thương! Hẳn là phản diện đáng thương nhất trong lịch sử rồi đi.
Túc Bạch trở lại phòng không lâu, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra lần nữa.
Túc Bạch quay đầu lại nhìn, ánh sáng trong mắt hơi lóe lên, nhìn rõ người đến là ai thì nhếch môi, rất có hứng thú cười một cái.
“Ôi chao! Đây không phải là Túc Bạch ca ca à?” Nguyên Hi nói, lại nhớ tới cái gì, châm chọc cười, “Ta quên mất, ngươi khinh thường xưng huynh gọi đệ với những người như ta, cho nên ta không nên gọi ngươi là ca ca… Túc Bạch, đã bao giờ ngươi nghĩ tới có một ngày mình sẽ rơi xuống tình cảnh như bây giờ chưa?”
“Là ngươi bảo bọn họ không mang cơm tới cho ta.” Túc Bạch híp mắt nhìn hắn.
Hừ, không cho hắn ăn cơm, thù này, hắn nhất định phải báo.
Nguyên Hi hừ lạnh, bất quá cũng không có trả lời.
Mặc dù hắn không khôn khéo như Nguyên Trọng, nhưng cũng không ngốc đến mức tụ mình tìm đường chết, nơi này khắp nơi đều có người theo dõi, hắn không để Túc Bạch vào mắt nhưng cũng sẽ không thừa nhận mình không cho Túc Bạch ăn cơm.
Nguyên Hi cười lạnh nói: “Túc Bạch, ngươi có bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó gia sẽ ghét bỏ ngươi, ghét đến mức muốn giết ngươi chưa?”.