Túc Bạch hít thở không thông, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt phủ đầy tơ máu của Diệp Lan Chi.
Hai tay Diệp Lan Chi nổi đầy gân xanh, bởi vì phẫn nộ mà trở nên run rẩy, hắn trừng mắt nhìn Túc Bạch, chỉ hận không thể bóp chết người kia cho xong chuyện, chết rồi hắn sẽ không còn phải đau lòng như thế này nữa.
“Túc Bạch, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy? Cho dù là đá cuội cũng có lúc nóng lên, sao tim ngươi còn cứng hơn cả đá nữa?”
Túc Bạch há miệng thở dốc, híp mắt nhìn Diệp Lan Chi, “Diệp Lan Chi, ngươi cũng có tư cách nói những lời này với ta? Cục đá đúng là có thể ủ cho nóng lên, nhưng mà cũng phải xem là dùng cách gì nữa chứ? Ngươi hại người đối xử tốt với ta, xuống tay với người nhà ta, đó mà là cách dùng để ủ ấm ư? Ngươi lấy tư cách gì để bắt ta tới xả giận?”
Diệp Lan Chi tự giễu cười cười, nhếch môi bi ai nhìn Túc Bạch hỏi: “Trong mắt ngươi ta chính là người như vậy?”
“Không phải ngươi vẫn luôn như vậy hay sao?” Túc Bạch hỏi lại, “Ngươi bắt ta tới đây, phụ thân ta đã quỳ trước điện cầu xin lâu như vậy nhưng thánh thượng vẫn vì bao che cho ngươi mà xem như không thấy.

Sau đó ngươi lại vì chặt đứt ý niệm bỏ trốn của ta, làm cho ta sợ hãi, mà giết Nguyên Tu.

Diệp Lan Chi, ngươi nói xem, ta nên nghĩ về ngươi như thế nào đây?”
Diệp Lan Chi nhếch môi chua chát, “Ha ha ha, đúng vậy, là ta tự làm bậy, là ta xứng đáng.”
Diệp Lan Chi tự giễu nhìn Túc Bạch, mùi máu tanh trong cổ họng lại càng thêm rõ ràng, dạ dày cuộn lên, tim như vỡ ra thành từng mảnh, máu chảy đầm đìa.
Hắn xoay người bước ra ngoài, Mục Thạch liền bước tới đón.

Diệp Lan Chi hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phái cánh cửa đóng chặt, mím môi trầm mặc một lát mới nói: “Chăm sóc hắn cho tốt, nếu hắn xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng sống nữa.”
“Vâng.” Mục Thạch vội vàng ứng.
Hắn hết nhìn Diệp Lan Chi rời đi, lại nhìn nhìn người trong phòng, nghi hoặc nhíu mày, hai người này sao lại cãi nhau nữa rồi? Gia luôn sủng ái Túc công tử, đặt ở bên cạnh mình còn sợ người ta xảy ra chuyện, từ trước tới nay hắn còn chưa từng thấy gia sủng ái ai như vậy đâu.

Túc công tử đã làm gì khiến gia tức giận như vậy?
Túc Bạch buồn bã nằm trêm giường, há miệng thở dốc, đưa tay sờ sờ cái cổ có chút đau nghĩ, Diệp Lan Chi cũng không dùng bao nhiêu sức lực.

Cho dù hắn có tức giận đến đâu đi nữa vẫn không nỡ làm Túc Bạch bị thương.

Túc Bạch muốn thử xem giới hạn của Diệp Lan Chi ở đâu, nhưng mà dường như Diệp Lan Chi đối với Túc Bạch … không có điểm giới hạn.
Rõ ràng bản thân không sao, kế hoạch cũng đang tiến hành rất thuận lợi, trong lúc vô ý còn phát hiện được điểm mấu chốt của Diệp Lan Chi với Túc Bạch, nhưng mà không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút rầu rĩ.

Vì sao trong ngực lại cảm thấy khó chịu thế này?
Túc Bạch chống người ngồi dậy, nhíu mày suy tư nhìn về phía cửa.
Hắn phải nghĩ cách để thu được điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi, bằng không với chút điểm sinh mệnh ít ỏi này, bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma.
Cảm nhận được dao động kì lạ của hệ thống, Túc Bạch nhíu mày nói, “Ngươi muốn nói gì thì nói đi, cần gì phải dùng vẻ mặt của tra nam như vậy?”
[.…..]
Ta mới không phải tra nam, nếu nói tra nam, ai còn có thể tra hơn ngươi chứ?
[Ký chủ, ngươi làm vậy với Diệp Lan Chi có phải là hơi ác rồi không? Này cũng quá tra đi!]
“Bằng không thì sao? Động chân tình với Diệp Lan Chi, sau đó cùng hắn phát triển tình cảm, bỏ rơi nam chủ, không làm nhiệm vụ nữa à?” Túc Bạch cười trào phúng một lát lại khẽ nhàng nói tiếp, “Lòng ta đã có người rồi, không thể chứa thêm người khác nữa, ta nhất định phải duy trì lý trí, không thể để mình lưu lạc ở chỗ này được.
Cũng không thể coi Diệp Lan Chi là Phó Lan Chi, ta nhất định phải trở về gặp người kia, hắn còn đang chờ ta, ta muốn nghe được câu trả lời của hắn.”
Hệ thống hơi dao động, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không biết phải nói gì.
Túc Bạch nói rất có lý, nếu hắn không bảo trì lý trí, tất sẽ bị lạc trong nhiệm vụ, có rất nhiều ký chủ bởi vì sa vào tình cảm với nhân vật trong truyện mà nhiệm vụ thất bại, bị trừng phạt tiêu hủy.

Túc Bạch là người thông minh và xuất sắc nhất trong những ký chủ nó từng gặp.

Nếu nó chỉ là người qua đường đứng xem, có thể sẽ thấy Túc Bạch tàn nhẫn, nhưng đứng trên cương vị hệ thống mà nói, Túc Bạch làm vậy cũng không có gì sai.
Trong một tửu lâu nào đó ở kinh thành, hương rượu tràn ngập cả phòng, Diệp Lan Chi choáng váng ngã trên giường, hai mắt mơ hồ không rõ, chỉ có thể cảm nhận được đau đớn chưa từng có đang giằng xé trong lồng ngực.
Bị Bạch Bạch chán ghét nhìn chằm chằm như vậy cũng không khác nào cầm dao đâm vào tim hắn.
Cửa phòng bị đẩy ra, nam nhân mặc hoàng bào quý giá nhẹ nhàng bước tới.

Diệp Tu Cẩn nhìn Diệp Lan Chi suy sụp thành bộ dáng như vậy thì nhăn mày, bước tới nói, “Hoàng thúc, vì một người phụ mình biến thành bộ dạng như vậy, đáng giá sao?”
“Hắn đáng giá.” Diệp Lan Chi đạm mạc nói, giơ ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm, lại châm chọc nhếch môi, “Nếu hắn không đáng, làm sao lại có thể tra tấn ta đến mức thế này.”
Diệp Tu Cẩn không quen nhìn một Diệp Lan Chi cao ngạo tự tin biến thành cái bộ dạng này, thấy hắn còn muốn uống tiếp liền bước lên, đoạt lấy ly rượu trong tay Diệp Lan Chi, cả giận nói: “Vì một người phản bội mình ư? Hoàng thúc, người từ bao giờ lại trở thành bộ dạng này? Không phải người vẫn luôn dạy ta đối với địch nhân không được nương tay, người phản bội thì không thể giữ lại ư? Vì sao người vẫn để Túc Bạch ở lại trong phủ?”
“Dựa vào thủ đoạn trước kia của người, Túc Bạch đã sớm bị tra tấn tới mức sống không bằng chết, hiện tại chỉ sợ đã đầu mình hai ngả, chết không tử tế rồi.


Diệp Tu Cẩn mặc dù không tận mắt nhìn thấy những thủ đoạn đó của Diệp Lan Chi, nhưng mà hắn nói cũng không sai.

Hắn đưa tay túm lấy cổ áo Diệp Lan Chi, kéo tới trước mặt mình nói, “Hoàng thúc, người tỉnh táo một chút đi! Vì một nam nhân phản bội mà biến mình thành bộ dáng thế này thật không đáng!”
Diệp Lan Chi đưa tay lên nắm lấy cánh tay của Diệp Tu Cẩn, thân thể hắn liền cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Diệp Lan Chi đẩy ra, hơi rũ mắt, không giấu được tia mất mát.
“Tu Cẩn, hắn có đáng giá hay không, là ta nói mới tính.” Diệp Lan Chi cười khẽ.
Diệp Tu Cẩn ngẩn ra, nhìn chằm chằm Diệp Lan Chi một hồi mới thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn nói, “Hắn có biết chuyện người giúp Túc gia rửa sạch tội danh không? Nếu không phải bức thư kia người đã cho trẫm xem qua từ trước, mà là do Túc Nguyên Tư trình lên thì tội danh người vu hãm Túc gia muốn tẩy cũng tẩy không được.”
Này mới chính là chỗ mà Diệp Tu Cẩn để ý nhất, “Người đối tốt với hắn như vậy, mặc dù ban đầu là cưỡng bách, nhưng mà trong khoản thời gian này người cũng là thật tâm, còn hao hết tâm tư cho hắn như thế, cho dù lúc trước có sai thì hắn cũng nên hiểu được tấm lòng của người mới phải chứ? Vậy mà hắn lại không tin người, đi tin những lời đồn đãi lung tung, nói người làm hại Túc gia kia.”
Diệp Tu Cẩn nhấp môi, trầm mặc một lát rồi nói tiếp, “Hoàng thúc, nam nhân mà người yêu, còn không hiểu người bằng trẫm.”
Diệp Lan Chi bật cười, trong tươi cười không giấu được châm chọc, bất đắc dĩ và đau lòng, lời của Diệp Cẩm Tu chẳng khác nào lợi kiếm, đâm thẳng vào tim hắn.
Đúng vậy, cái hắn để ý không phải là Bạch Bạch hãm hại mình, cũng không phải Bạch Bạch giả vờ đón ý hùa lời, nói dối mình, hay rêu ghẹo đào hoa, mà là Bạch Bạch không tin hắn.
Làm sao Bạch Bạch lại có thể không tin hắn nha? Hắn đối xử với người kia tốt như vậy, đặt ở trên đầu quả tim để mà sủng, chỉ sợ người bị thương, bị bệnh, làm sao hắn có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm khiến Túc gia cửa nát nhà tan, để bệnh tim của Bạch Bạch tái phát đây chứ?
Bạch Bạch thông minh như vậy, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ngay, vậy mà cố tình hắn lại không chịu hiểu.

Vì sao ư? Còn không phải là vì từ trước tới nay Bạch Bạch chưa từng tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng mình thật tâm với hắn sao?
Một trái tim chân thành, cứ như vậy bị người ta vứt xuống đất giẫm đạp.
“Ha… ha ha ha.” Diệp Lan Chi cười điên cuồng, ánh mắt ác độc, “Hắn không phải ỷ vào ta yêu hắn! Ỷ vào ta sủng hắn, đau hắn, không dám động vào hắn, không dám giết hắn ư?”

Diệp Tu Cẩn nhìn Diệp Lan Chi như vậy, khẽ mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, ngón tay run rẩy, siết chặt thành đấm, yên lặng nói: “Đúng vậy, hắn chính là ỷ vào ngươi yêu hắn đó.

Nhưng mà chỉ cần như vậy liền đủ rồi.”
Nhiếp chính vương phủ.
Trong phòng mùi thuốc gay mũi, nam tử nằm trên giường, thở ra còn nhiều hơn hít vào, thân mình mỏng manh như khói, tùy thời đều có thể biến mất.

Lông mi Túc Bạch giật giật, mơ màng tỉnh lại.
“Hệ thống.” Túc Bạch khẽ gọi, lại thấy nói chuyện thế này quá phí sức, bèn chuyển sang dùng thần thức nói chuyện.
[Chuyện gì?]
Túc Bạch nhướng mày, cái giọng điệu này là gì đây? Hệ thống cũng có lúc cáu kỉnh à, nhưng mà mình cũng không có chọc gì nó mà.
[Chúng ta bàn chuyện khen thưởng chút đi.]
[...!Ngươi chọc Diệp Lan Chi tức giận, biến mình thành cái bộ dạng sống dở chết dở thế này, còn nói chuyện khen thưởng cái gì?]
Túc Bạch nhướng mày, cố gắng nhịn cơn đau tim đang phát tác, ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Thế nào? Ngươi định bỏ qua không tính?” Hắn hơi dùng lại một chút lại nói: “Cốt truyện bị ảnh hưởng? Chủ tuyến thay đổi à?”
[.… Cái này ….

Cái này ….

Không có!]
“Vậy là được rồi, cho dù ta lăn lộn chính mình, lăn lộn Diệp Lan Chi hay Túc gia như thế nào đi nữa, chỉ cần cốt truyện không thay đổi, không có tiếp xúc, thì sẽ không có chuyện gì.” Túc Bạch cười nói, “Nhưng mà ngươi phải cho ta khen thưởng.”
[Khen thưởng cái gì?]
Túc Bạch nhíu chặt mày, cố nén cơ đau mơ hồ muốn ngất, dùng chút lí trí cuối cùng, gian nan nói: “Ta hoàn thành…, cốt truyện ẩn giấu của Túc gia, dựa theo chế độ thưởng phạt của hệ thống, chẳng lẽ ta không nên được nhận phần thưởng sao?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play