Hắn vừa dứt lời đã có mấy đầu bếp ngã xuống đất không dậy nổi.
Quả nhiên gia đã biết chuyện hôm nay, còn cố ý tới đây xả giận cho Túc Bạch.
Bọn họ cũng biết thủ đoạn của gia đáng sợ thế nào.
Nữ đầu bếp sợ tái mặt, nhất là khi đối diện với tầm mắt của Diệp Lan Chi, cả người bà ta liền không nhịn được mà phát run, hai chân mềm nhũn, tè cả ra quần, không ngừng dập đầu, “Gia, nô tỳ biết sai rồi, xin người hãy tha cho nô tỳ.”
“Người ngươi cần xin lỗi không phải ta.” Diệp Lan Chi phủi tay áo, chẳng thèm liếc bà ta lấy một lần, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo và sắc bén.
“Túc công tử, ta biết lỗi rồi, công tử hãy tha cho ta lần này đi,sau này ta cũng không dám nữa.”
Thấy bà ta còn định đưa tay túm lấy vạt áo của mình, Túc Bạch nhíu mày, ghét bỏ lui về phía sau.
Không ngờ hành động vô ý này lại ghi được điểm trong lòng của Diệp Lan Chi.
Hắn kín đáo nhếch môi, trong lòng lại không nhịn được mà chua xót: Ít ra lúc người kia diễn kịch trước mặt mình, cũng không có ghét bỏ mình như vậy.
Hắn còn có thể làm sao được bây giờ? Người hắn yêu không yêu hắn, cho nên hắn cũng chỉ có thể tìm chút đường trộn thủy tinh này để lừa gạt chính mình mà thôi.
“Túc công tử, ta thật sự biết lỗi rồi, công tử hãy tha cho ta đi mà…” Nữ đầu bếp vẫn không ngừng dập đầu van xin.
Túc Bạch hơi nhăn mày, suy tư nhìn Diệp Lan Chi, tâm tình vô cùng phức tạp, bảng thống kê của hệ thống mặc dù có thống kê về trị số tình yêu của Diệp Lan Chi với Túc Bạch.
Nhưng mà nhìn số liệu và tự mình cảm nhận lại là hai việc khác nhau.
Trước đây hắn vẫn cảm thấy Diệp Lan Chi là người huyết tinh, lãnh khốc.
Nhưng mà một người như vậy, sau khi bị hắn phản bội, lại vẫn có thể vì hắn mà lập uy, không cho phép người ta khi dễ hắn.
Người này rốt cuộc là yêu Túc Bạch nhiều đến bao nhiêu a?
Từ khi đi vào thế giới này, rồi tiếp nhận nhiệm vụ, lần đầu tiên Túc Bạch sinh ra cảm giác áy náy với người kia.
Diệp Lan Chi vẫn rũ mắt, không buồn để ý tới nữ đầu bếp, nhìn Túc Bạch nói: “Ngươi muốn xử lý thế nào? Chặt tay mấy kẻ chạm vào ngươi, rút lưỡi đám tiểu nhân thích nói bậy này hay là đánh gãy chân của bọn chúng?”
Nhóm đầu bếp kinh hồn táng đảm, hai chân run rẩy, nằm rạp trên đất.
Túc Bạch thở dài, đưa tay xoa trán, cảnh tượng huyết tinh này, một người tới từ hiện đại như hắn quả thực là tiêu thụ không nổi.
Huống hồ hành vi của đám đầu bếp này, một phần cũng là do hắn cố ý.
“Vậy thì không cần đâu, bọn họ cũng không làm gì ta, ta chẳng qua cũng chỉ bị đói một ngày mà thôi, … cứ phạt bọn họ nhịn ăn một ngày đi.”
Túc Bạch nhìn Diệp Lan Chi, “Nếu ngươi vẫn chưa hết giận, thì phạt bọn họ nhịn thêm mấy ngày nữa, đừng để bọn họ chết đói là được.”
Diệp Lan Chi hừ lạnh một tiếng, oán giận nói: “Ngươi còn không ngại, ta cần gì phải thay ngươi để ý chứ.”
Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân kéo đám người này xuống, đánh hai mươi đại bản, lại cho bọn họ nhịn đói thêm năm ngày nữa.
Năm ngày kia cũng đủ để bọn chúng ăn khổ, Túc Bạch mấp máy môi, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Đây là Diệp Lan Chi xả giận cho hắn.
Vốn là hắn khiến Diệp Lan Chi mất hứng, bây giờ người ta giúp hắn xả giận, hắn còn đi nói đỡ cho người khác, Diệp Lan Chi hẳn là sẽ rất khó chịu.
Nếu hắn muốn xoát điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi, thì bây giờ phải nghĩ cách dỗ người mới phải.
Hệ thống hơi kinh ngạc, từ trước tới nay ký chủ đã bao giờ nghĩ cho nhân vật phản diện đâu? Thế nhưng lần này lại… Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ?
Sau khi rời khỏi phòng bếp, Túc Bạch còn tưởng Diệp Lan Chi sẽ trở về phòng, ai ngờ người kia lại dẫn hắn đi về phía hậu viện.
Chẳng lẽ Diệp Lan Chi cũng biết chuyện Nguyên Hi? Muốn thay hắn dạy dỗ kẻ kia? Nghĩ tới đó, Túc Bạch liền nhấp môi, không biết phải diễn tả tâm tình của mình của mình thế nào nữa.
Mặc dù hắn rất lý trí, cũng có thể dùng lý trí để khắc chế cảm tình của mình.
Nhưng mà hắn vẫn là con người, hắn đối với Diệp Lan Chi chỉ có âm mưu và tính kế, nhưng Diệp Lan Chi lại dùng chân tình để đáp lại.
Túc Bạch biết Diệp Lan Chi là thật tâm đối đãi với nguyên chủ, chứ không phải hắn, nhưng mà trong lòng vẫn không thoải mái, cứ cảm thấy mình thật có lỗi với người ta.
Ai! Thiệt là khổ mà.
Quả nhiên Diệp Lan Chi dẫn Túc Bạch tới sân viện của Nguyên Hi.
Nghe tin Diệp Lan Chi tới, Nguyên Hi vừa mừng vừa sợ, sợ vì không biết tại sao Diệp Lan Chi lại đến đây? Lại vui vì từ lúc hắn vào phủ tới nay, gia còn chưa bao giờ tới viện của hắn.
Hắn vội vàng chỉnh trang một phen mới ra cửa nghênh đón.
Đợi đến lúc trông thấy Diệp Lan Chi và Túc Bạch, biểu tình trên mặt hắn liền cứng ngắc, nụ cười trên môi lúc này lại giống như tự vả vào mặt mình, nhất thời không thể nói rõ là cảm giác gì.
Hắn nhìn Diệp Lan Chi, lại nhìn Túc Bạch, mím môi không nói.
Mặc dù không biết tại sao gia lại mang tên tiện phôi kia tới đây nhưng mà tốt xấu gì gia cũng đã tới.
“Gia.” Nguyên Hi hành lễ với Diệp Lan Chi, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người hắn.
Diệp Lan Chi lạnh lẽo quét mắt nhìn Nguyên Hi, tỏa ra khí tức lạnh lẽo, ép hắn thở không nổi.
“Ta cho ngươi đứng dậy chưa?” Diệp Lan Chi không nóng không lạnh hỏi, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Cánh tay đang giơ lên của Nguyên Hi liền cứng lại, sau đó hắn liền quỳ xuống lần nữa.
Nguyên Hi hơi run rẩy, hậu tri hậu giác biết rằng lần này gia tới đây cũng không phải vì sủng hạnh hắn.
Diệp Lan Chi nghiêng đầu, nhìn Túc Bạch hỏi: “Cánh tay nào của hắn đánh ngươi?”
Túc Bạch trầm ngâm một chút, mặc dù đã sớm biết Diệp Lan Chi muốn xả giận cho hắn, nhưng mà nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng hắn vẫn có chút buồn bã.
Thấy Túc Bạch lại thất thần, không đáp, Diệp Lan Chi cũng không để ý, quay lại nhìn Nguyên Hi hỏi: “Cánh tay nào của ngươi chạm vào hắn?”
Cả người Nguyên Hi run lên, đến lúc này mà hắn còn không biết Diệp Lan Chi tới đây làm gì thì cũng quá ngu xuẩn đi.
Hắn quỳ trên đất, dập đầu, không ngừng rơi lệ ủy khuất, “Gia, ta nào có chạm vào hắn, rõ ràng là hắn chạm vào ta, ta có lòng tốt đi thăm hắn, vậy mà hắn lại động tay chân với ta, không tin gia nhìn xem, trên cánh tay của ta vẫn còn để lại dấu ấn đây.”
Hắn vén tay áo lên, trên da thịt trắng nõn liền lộ ra dấu vết của năm ngón tay.
Hắn trước đây vốn là người của thanh quán, da thịt được dưỡng thành non mịn, bình thường chỉ cần hơi nhéo một chút cũng sẽ để lại dấu vết.
Huống hồ lúc đó Túc Bạch còn dùng sức lớn như vậy.
Diệp Lan Chi ý vị thâm trường nhìn Túc Bạch một cái.
Nguyên Hi thấy có hi vọng liền thêm mắm dặm muối: “Gia, người đừng nhìn hắn ngày thường giả bộ thành một kẻ thân thể kiều nhược, bệnh tật quấn thân, trước kia ta cũng không biết hắn lại có sức lực lớn như vậy.
Người bị bệnh làm sao có khí lực như vậy? Nói không chừng từ trước đến nay đều là hắn giả vờ, cố ý để người đau hắn, sủng hắn mà thôi.”
Lâm Tang đứng ở một bên cười lạnh, tên nam thiếp này của Diệp Lan Chi cũng thật là tâm cơ.
Chắc là vô tình nghe được từ chỗ nào đó nguyên nhân Diệp Lan Chi và Túc Bạch cãi vã, chuyện Túc Bạch phản bội Diệp Lan Chi giống như một cây gai trong ngực Diệp Lan Chi.
Bây giờ hắn lại nói Túc Bạch lừa Diệp Lan Chi, chẳng khác nào chạm vào cây gai đó.
Mặc kệ lý do gì, Diệp Lan Chi cũng sẽ không chấp nhận được chuyện Túc Bạch lừa hắn.
Lâm Tang than thầm, thay vì ngồi chờ cảnh tượng máu me bùng nổ, chi bằng chuồn trước cho khỏi họa.
Rồi lại do dự … không biết có nên nói với Túc thị lang một tiếng hay không? Chẳng may lại nháo ra mạng người thì lại không hay.
Lâm Tang bên này vẫn còn đang suy nghĩ, cảnh tượng máu tanh cũng không có phát sinh, Diệp Lan Chi lại lạnh lẽo nhìn Nguyên Hi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, tên này còn dám vu hãm Bạch Bạch.
Mệnh của Bạch Bạch từ đầu đến cuối đều là hắn cố sức bảo vệ giữ gìn, bao nhiêu lần Bạch Bạch đã bước chân vào quỷ môn quan, có bệnh hay không chính hắn rõ ràng hơn hết, vậy mà tên này lại dám dùng lý do đó để châm ngòi ly gián.
Túc Bạch chính là nghịch lân của Diệp Lan Chi, cho dù là ai cũng không được chạm vào, huống hồ là một nam thiếp không được sủng ái.
Diệp Lan Chi nhếch môi, lạnh lùng nói: “Biết nói dối ta thì có kết cục như thế nào không?”
Nguyên Hi run rẩy, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ gia đã nhìn ra?
Không có khả năng nha! Cho dù là tình cảm phu thê trung trinh cũng không chịu nổi châm ngòi thổi gió, mặc dù lúc ấy tin tưởng, nhưng là sau này nhớ lại vẫn sẽ như dằm trong tim, mà bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Mặc dù gia tốt với Túc Bạch, nhưng mà Túc Bạch lại phản bội gia rất nhiều lần, gia làm sao còn có thể tin tưởng Túc Bạch nữa?
Nhưng mà phản ứng này của gia lại là vì sao? Từ trước đến nay vẫn không có ai đoán được tâm tư của gia.
Mặc dù hắn ở thanh quán có học chút kĩ thuật châm ngòi, nhưng mà cũng không có nắm chắc.
“Kéo ra ngoài, rút lưỡi.” Diệp Lan Chi lạnh lùng nói.
Túc Bạch nhíu mày.
Hắn muốn làm nhiệm vụ nhưng mà cũng không muốn phải nhìn thấy những cảnh tượng máu me thế này.
Vì thế liền đưa tay, theo thói quen mà túm ống tay áo của Diệp Lan Chi, nhìn Diệp Lan Chi nói: “Không cần đâu.”
Diệp Lan Chi nhìn chằm chằm chỗ ống tay áo bị Túc Bạch nắm, dường như có điều suy nghĩ.
Túc Bạch cũng không để ý Diệp Lan Chi khác thường, tiếp tục nói: “Hắn cũng không có khi dễ ta, chỉ giương nanh múa vuốt chút thôi, nếu ngươi tức giận thì phạt hắn cấm túc trong viện là được rồi, không cần phải phạt nặng như vậy.”.