"Nghe nói ngươi muốn cùng Thế tử nước Lưu kết hôn, chúc mừng a."
******************
Lăng phi nương nương.
Xưng hô như thế này nếu như xuất phát từ miệng người khác cũng không có gì đáng trách, nhưng xưng hô như vậy lại phát ra từ miệng Lưu Lê. Ngữ khí xưng hô như vậy mang theo căm phẫn lẫn oán trách, ngay cả cặp mắt sắc bén kia cũng hàm chứa sự tức giận. Lăng Mỵ Như hiểu Lưu Lê tại sao lại đẩy nàng ra, cũng hiểu tại sao lại dùng ngữ khí như vậy, nàng nắm lấy tay của Lưu Lê đặt ở trong lòng mình, nói: "Lưu Lê, trở thành Hoàng phi cũng không phải là ý nguyện của ta, quả thật là do phụ thân ép buộc, ông ấy nói chỉ cần ta thay ông ấy làm xong một chuyện cuối cùng, ngày sau ta muốn làm gì cũng không ngăn cản. Nàng biết không, ta thật sự không thích nàng gọi ta là Lăng phi nương nương.
Ta cho dù là nương nương, nhưng chưa từng bị nam nhân kia chạm qua, cho tới giờ ta cũng chỉ đảm nhiệm làm thị tỳ của hắn, mỗi ngày đến Càn Thanh cung hầu hạ hắn dùng thiện, uống thuốc. Ta, ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với nàng, thân thể của ta trừ nàng ra, sẽ không cho bất cứ kẻ nào đụng vào." Lăng Mỵ Như nói từ tận đáy lòng, cho dù bàn tay của Lưu Lê đang dừng ở trên ngực nàng, cũng chưa từng có chút bất an.
Thức tỉnh trước những lời nói của Lăng Mỵ Như, bàn tay Lưu Lê đặt ở trên ngực nàng ấy có hơi chút dùng sức để cảm nhận được nhịp đập trái tim của nàng ấy. Có gió thổi qua, đèn lồng treo trên cao không ngừng chuyển động, thấy người trước mặt rùng mình một cái, Lưu Lê đau lòng đem nàng ấy ôm vào trong lòng, nói: "Ta tin nàng, mấy ngày nay, ủy khuất nàng rồi. Sau này bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng phải nói cho ta biết, đừng nói những lời ta nghe không hiểu, ta không giống như những người có văn hóa ngoài kia có thể hiểu được lời nói ẩn chưa hàm ý của nàng." Nhớ tới những lời Lăng Mỵ Như nói có chút không giải thích được kia, thời khắc này rốt cuộc Lưu Lê cũng đã hiểu ý nghĩa trong câu nói của nàng ấy, ngoài đau lòng ra còn có thương tiếc nàng ấy hơn.
"Mỵ Như biết, trong lòng về sau sẽ không giấu diếm điều gì, phàm là có lời thì sẽ nói ra hết tất cả." Lăng Mỵ Như mặt có chút hồng, hai tay choàng qua eo của Lưu Lê, nói "Lưu Lê, đợi tân hoàng lên ngôi, nàng liền dẫn ta cùng Yên Nhi tỷ tỷ cùng nhau rời khỏi Hoàng cung, chúng ta cùng trải qua cuộc sống giống như nàng muốn, có được không?"
"Tân hoàng lên ngôi? Mỵ Như, ta không hiểu ý của nàng, Hoàng thượng không phải còn khỏe sao? Vừa không có việc gì lớn, tại sao có thể có Tân hoàng lên ngôi chứ? Nàng...nàng sẽ không tiếp tục giúp Lương vương làm chuyện gì khác nữa chứ..."
"Là nàng nói bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho nàng biết, hôm nay ta cũng nói cho nàng biết ta đang làm những gì. Lưu Lê, ta không lừa nàng...Ta đúng là thay Lương vương làm chuyện hành thích vua, khi quân phạm thượng, về phần cụ thể là chuyện gì ta không thể nói. Nhưng, nàng tin ta...chỉ cần chuyện này hoàn thành, chúng ta có thể đến núi rừng Điền viên tìm một chỗ ở tốt, trải qua cuộc sống an nhiên." Lăng Mỵ Như chôn đầu tựa vào hõm vai của Lưu Lê, thật lâu không cảm nhận được được hơi thở thuộc về Lưu Lê, hôm nay lần nữa ôm lấy nàng ấy, mùi hương cỏ cây mát lạnh, Lăng Mỵ Như có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Mỗi này đều lo lắng đề phòng, hôm nay có Lưu Lê ở đây, nàng liền trở nên an tâm rất nhiều.
"Bỏ đi, chuyện này ta không hỏi nữa. Hành thích vua cũng được, phạm thượng cũng được, thật sự cũng không phải ý muốn của nàng. Nhưng mà Mỵ Như, nàng phải hiểu được nàng rốt cuộc đang làm gì. Nàng đã nghe lời phụ thân nàng rất nhiều lần lắm rồi, mạng của nàng là thuộc về một mình nàng, nếu như bản thân muốn sống sót, lại thay kẻ tiểu nhân âm hiểm làm việc, phải cẩn thận tính mạng của bản thân, hiểu không? Bất kể thế nào, mọi việc đều phải cẩn thận." Lưu Lê không có tư cách nói Lăng Mỵ Như, nàng cũng không phải là đã cùng Tần Nguyệt Dao ký khế ước, thay nàng ta làm việc rồi sao? Mặc dù không có làm mấy chuyện lớn như hành thích vua hay phạm thượng gì, nhưng cũng không phải là chuyện gì tốt.
Gió bắt đầu thổi lên, đen lòng bị thổi dao động mãnh liệt hơn, vốn chỉ là vừa cảm nhận gió nhẹ thổi qua, hiện tại có thể nghe thấy tiếng gió vù vù rung động. Không nỡ để Trọng Yên Nhi một mình chờ đợi ở Vân Thư điện, Lưu Lê nửa ôm Lăng Mỵ Như cùng nhau đi từ hòn non bộ ra, nói: "Ta đưa nàng về tẩm cung của Ngự Dao cung trước, Yên Nhi còn đang chờ ta, ta không thể để nàng ấy một mình chờ ở bên đó."
"Vậy nàng đành lòng để ta một mình ở Ngự Dao cung sao?" Lăng Mỵ Như u oán nói.
"Trong cung nàng nhiều người canh gác như vậy, ta thân là Phò mã, trong mắt người khác lại là nam tử. Nếu như để bị người khác nhìn thấy Phò mã cùng nàng dan díu với nhau, nàng nói là nàng quyến rũ ta hay ta quyến rũ nàng, hay là hai ta quyến rũ lẫn nhau đây?! Ta luôn ở Vân Thư điện, có chuyện gì thời điểm nào cũng có thể tìm ta." Mắt thấy phía trước chính là tẩm cung Ngự Dao cung, Lưu Lê tự giác lui về phía sau mấy bước, đứng ở trong bóng đem không để những người khác nhìn thấy được.
"Ta thấy trong lòng chỉ có Yên Nhi tỷ tỷ mà thôi." Lăng Mỵ Như có chút oán giận, nhưng vẫn kiễng mũi chân ở bên tai nàng ấy nhẹ giọng nói: "Cũng được, tối nay nàng hãy để Yên Nhi tỷ tỷ hầu hạ cho tốt. Ngày mai ta bảo người đưa y phục cung nữ, nàng liền mặc nó ở trong cung của ta nghỉ ngơi một đêm, được không? Ta, ta rất nhớ nàng."
Phốc. Lưu Lê bị câu nói của nàng ấy nói bên tai làm cười ra tiếng, nàng thật sự không có phát hiện Lăng Mỵ Như lại đáng yêu đến như vậy. Gật đầu đáp ứng yêu cầu của nàng ấy, Lưu Lê đưa mắt nhìn nàng ấy đi vào Ngự Dao cung, lúc này mới chầm chậm ở dọc theo phiến đá trên đường ở trong Hoàng cung vừa đi vừa ngửa đầu nhìn bầu trời về đê, hướng về phía Vân Thư điện đi tới. Trong tẩm cung ánh nến chập chờn, Lưu Lê đoán không lầm, nếu nàng không trở lại, Trọng Yên Nhi tất nhiên sẽ không ngủ, còn có thể ngây ngốc ở bên giường ngồi chờ nàng trở về. Trong nháy mắt, lời nói của Tiêu Thanh Nhiên vang lên bên tai của nàng, "mãn nguyện không?" Lưu Lê sờ vào tim của mình, có các nàng ấy ở đây, nàng thực sự rất mãn nguyện rồi!
"Yên Nhi." Lưu Lê ngồi đến bên người Trọng Yên Nhi, cùng nàng ấy đơn giản kể lại chuyện của Lăng Mỵ Như. Có lẽ ngủ quá nhiều, hai người vẫn nói chuyện phiếm đến rạng sáng mới ngủ. Không có thêm hành động gì khác, chẳng qua là cởi áo ôm nhau ngủ, tìm kiếm nhiệt độ sưởi ấm lẫn nhau, cùng nhau tiến vào giấc mộng say.
Lăng Mỵ Như tựa hồ không đợi được đêm ngày thứ hai, vừa qua khỏi buổi trưa liền tự mình mặc y phục cung nữ tới Vân Thư điện. Cùng Trọng Yên Nhi hàn huyên trong chốc lát, Lưu Lê mặc lên bộ y phục cung nữ làm cho hai người bốn con mắt đều tỏa sáng, tiếng than thở của Lưu Lê liên tiếp phát ra không ngừng. Tóc dài lúc trước luôn dùng dây buộc lên, hôm nay bởi vì xõa tóc đơn giản ở phía sau lưng mà làm tăng thêm nhiều phần thú vị.
Đơn giản cùng Trọng Yên Nhi nói mấy câu, Lưu Lê đi theo phía sau Lăng Mỵ Như theo sát nàng ấy tiến vào trong Ngự Dao cung. Mà từ nay về sau mỗi ngày nàng hoàn toàn phải thoát khỏi nam trang mặc vào y phục cung nữ mà tới lui qua lại giữa Vân Thư điện và Ngự Dao cung, làm không biết mệt.
Cũng không phải nàng không muốn đi dạo đến ngắm nhìn mấy cung điện khác một chút, thật sự là bởi vì nàng căn bản không nhận ra được mấy cung điện này, bảo toàn bản thân để chăm sóc hai người Lăng Mỵ Như cùng Trọng Yên Nhi, mặc dù đang trong cung, nhưng trải qua bình thản phong phú vô cùng. Cho đến lúc nàng sắp quên mất chuyện mà Tần Nguyệt Dao giao phó, yêu nghiệt này cũng sắp biến mất ở trong đầu nàng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng. Thấy nàng mặc một thân y phục cung nữ, khóe môi kẽ câu lên, nói: "Ngươi là Phò mã, cũng không phải là cung nữ của Bổn cung tại Vân thư điện. Đem y phục thay ra, theo Bổn cung đi gặp Biểu cô thôi, xem như là tiễn biệt."
"Tiễn biệt?" Mới vừa ra khỏi cửa đại điện Vân Thư điện, Lưu Lê tựa như kéo Tần Nguyệt Dao lại muốn nàng ấy nói rõ ràng. Nếu là Biểu cô, là Đại trưởng công chúa thế nào lại nói đến tiễn biệt.
"Ha ha, nàng là vị công chúa cuối cùng của nước Ảnh, khi xưa lúc tiên hoàng còn tại vị có làm một giao dịch với nước Lưu. Hôm nay Biểu cô cùng Thế tử nước Lưu ngưỡng mộ lẫn nhau, Thế tử vì Biểu cô mà cùng Đại Tần ta định ra minh ước, sẽ không còn người nước Lưu quấy rầy bách tính ở dọc bờ biển. Hôm nay Thế tử sẽ tới đón Biểu cô rời đi, vốn dĩ Bổn cung không muốn nói với người, nhưng lại thấy các ngươi lúc đầu tình nồng ý thiếp không nguyện rời xa, Bổn cung tất nhiên để các ngươi gặp mặt nhau một lần, để lưu lại một cái nhân tình, không phải sao?" Mặt mày Tần Nguyệt Dao đều là nụ cười, nhìn trong ánh mắt của Lưu Lê nàng có thể nhìn thấy sự chua xót nói không nên lời.
Ngưỡng mộ lẫn nhau, thì ra các nàng là hữu duyên vô phận. Ngẫm nghĩ lại thì thật ra như vậy cũng đúng, nàng cùng nàng ấy đều là nữ tử, huống chi nữ tử như vậy làm sao nàng có thể khống chế được chứ? Rất nhiều ý nghĩ trôi qua trong đầu, Lưu Lê theo bản năng nắm ống tay áo của Tần Nguyệt Dao dắt nàng ấy chậm chạp bước đi, nàng đã có Yên Nhi có Lăng Mỵ Như rồi, nếu như nói nàng không còn thích người nào khác, nàng nghĩ lại càng muốn nói là bản thân còn thích Tiêu Thanh Nhiên. Mê man một đoạn tình cảm có thể cần thật lâu, nhưng nhận rõ một đoạn tình cảm chỉ cần vài giây thời gian. Bỗng nhiên, Lưu Lê nghĩ thông suốt nở nụ cười, nói: "Làm gì tình nồng ý thiếp như ngươi nói, đi thôi, nàng ấy là tỷ tỷ của Yên Nhi, ta thân làm bằng hữu đi tiễn biệt nàng ấy thì có làm sao đâu."
"A?" Tần Nguyệt Dao dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Lưu Lê, thirng thoảng dùng đầu ngón tay vuốt cánh môi của mình, nàng thật không tin Lưu Lê sẽ nói ra những lời như vậy. Bất quá, nàng vẫn là rất vui vẻ, ít nhất đây là điều mà nàng mong muốn.
"A cái gì mà a! Đi!" Lưu Lê không nhịn được mà lôi tay nàng ta, nàng không biết các nàng phải đi đâu, lôi kéo Tần Nguyệt Dao đi một lúc sau mới ngừng lại, cúi đầu để cho Tần Nguyệt Dao ở phía trước dẫn đường mà nàng thì thành thật đi ở phía sau, trong lòng vẫn như cũ có chút chua xót.
Đi vào tẩm cung của Đoàn Can Linh, Lưu Lê ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, chân mày nàng bởi vì mùi vị này mà đơn thuần nhíu lại. Tình cảm giữ Tần Nguyệt Dao và Đoàn Can Linh tựa như rất tốt, còn chưa thấy người lại vui vẻ nói: "Biểu cô, ngươi nhìn ta mang ai đến rồi đây? Phò mã, mau tới đây!" Tần Nguyệt Dao gọi Lưu Lê, đi phía trước vài bước, Lưu Lê nhìn Đoàn Can Linh nằm ở trên giường gương mặt đã trở nên gầy gò. Mùi rượu vẫn như cũ nồng đậm, Lưu Lê bị Tần Nguyệt Dao kéo cánh tay nhắc nhở, chỉ có thể khó khăn nở nụ cười, nói: "Nghe nói ngươi muốn cùng Thế tử nước Lưu kết hôn, chúc mừng a."
"Vật ta đưa cho ngươi đâu? Ngươi không mang theo?!" Đoàn Can Linh tựa như không nghe thấy lời của nàng ấy, gắt gao dòm chừng cánh tay của nàng ấy bị Tần Nguyệt Dao khoác lên, nàng lảo đảo bước xuống giường, ở bên hông Lưu Lê sờ tới sờ lui, kết quả lại làm nàng thất vọng. Bên hông Lưu Lê căn bản không có bất kỳ phục sức gì, túi gấm nàng tặng có lẽ sớm đã bị ném đi rồi.
"Thật ngại quá, ta hình như lúc thay y phục nên quên..."
"Phò mã lại đem vật Biểu cô tặng cho ngươi làm mất? Ngươi nha, sao có thể không cẩn thận như vậy chứ!" Lời của Lưu Lê chưa nói đến một nửa đã bị Tần Nguyệt Dao cắt đứt, nàng nhẹ giơ ngón tay lên chỉ vào nơi hõm vai của Lưu Lê, vô cùng thân mật.
"Ha ha, không sao, dù sao vật kia đối với ta cũng không quan trọng! Phò mã nếu muốn ta gả cho Thế tử nước Lưu như vậy, thậm chí chủ động ở trước mặt Hoàng thượng góp lời để cho ta gả đi, nếu như ta không lấy chồng tựa hồ đối ngươi không có nổi một chút ý tốt đâu!" Đoàn Can Linh cắn răng nói, nếu như muốn nói thêm gì nữa, thì nàng thật sự muốn đem Lưu Lê mắng xối xả, nàng hận Lưu Lê, hận nàng ấy ở trước mặt Hoàng thượng góp lời để cho nàng gả cho Thế tử nước Lưu nhằm thúc đẩy liên minh. Càng hận hơn chính là, nàng ấy vốn dĩ khinh thường đồ vật nàng tặng cho nàng ấy, ngược lại trở thành Phò mã sống chung một chỗ với Tần Nguyệt Dao.
"Ngươi có ý gì?" Lưu Lê nhíu mày, nàng lúc nào để cho nàng ấy gả cho Thế tử nước lưu? Hoàng thượng? Nàng từ khi tiến vào cung rất ít nhìn thấy Hoàng thượng mà?
"Không có ý gì, đa tạ Phò mã cùng Trưởng công chúa chiếu cố đến Bổn cung, Bổn cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Ngày mai Thế tử liền tự mình phái người tới đón Bổn cung, Bổn cung còn phải trang điểm thật đẹp đây!"
"Nếu đã như vậy, ngày mai Bổn cung cùng Phò mã sẽ đến đây tiễn Biểu cô xuất cung." Trên mặt Tần Nguyệt Dao thủy chung luôn treo nụ cười, cánh tay khoác lên tay của Lưu Lê trước sau chưa từng buông ra.
"Nếu Đại trưởng công chúa ngài mệt mỏi, chúng ta đều xin cáo lui trước, ngày mai lại đến." Nếu Đoàn Can Linh đã thay đổi cách xưng hô, nàng cũng cần phải sửa lại cách gọi khi xưa thôi. Cung kính hướng nàng ấy hành lễ, Lưu Lê không muốn hỏi nàng ấy tại sao lại nói nàng cùng Hoàng đế nói những lời đó, nàng không muốn biết nữa, dù sao thế cục đã định rồi, không phải sao?
"Không tiễn!" Đoàn Can Linh phất tay áo một lần nữa trở lại trên giường, sau khi các nàng rời đi liền nắm lấy Linh Đang được giấu dưới gối ném xuống mặt đất. Nàng không muốn cái thứ không đáng giá này nữa, sau này, sau này rồi sau này, sinh mệnh của nàng đều không còn hình bóng của Lưu Lê này nữa, hai người bọn họ, chỉ coi là hữu duyên, nhưng vô phận.
----------------------HẾT CHƯƠNG 68--------------------