*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tiểu Lưu tử...."

****************

Có lẽ là lo lắng Lưu Lê lại lần nữa rời đi, Tần Nguyệt Dao phái một đội nhân mã canh giữa ở ngoài cửa, ý đồ rất đơn giản chính là nàng không cho phép Lưu Lê rời đi, tuyệt đối không cho phép. Thời gian lên ngôi đại điển chỉ còn lại một ngày cuối cùng, bên trong Khôn Ninh cung chỉ toàn là hoan thanh tiếu ngữ*, mấy người ở bên trong vui vẻ chơi bài tú – lơ – khơ. Mỗi lần Tần Nguyệt Dao dừng ở cửa, cũng có thể nghe thấy Lưu Lê càn rỡ cười to, trong lòng không biết là loại tư vị gì, chỉ là đơn giản hỏi tình hình thông qua thị vệ giữ cửa, sau đó rời đi.

Ban đêm, thời điểm thị vệ giữ cửa cho rằng mọi người bên trong đều đã ngủ.

Lưu Lê cùng Sở Trần Quân hai người lợi dụng đêm tối mà tìm kiếm mật đạo, Tần Hiên đã từng nói với Sở Trần Quân, bên trong Khôn Ninh cung này có một mật đạo nối thẳng đến bên ngoài Lạc Tĩnh thành. Chẳng qua là cơ quan mở cửa mật đạo này hình như quá bí ẩn, các nàng tìm lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được. Cuối cùng, các nàng lựa chọn bỏ cuộc, quyết định dùng phương án ban đầu kia của Lưu Lê.

Đã là ngày thứ ba, ngày đại điển đăng cơ.

Từ lúc bắt đầu đại điển lên ngôi Tần Nguyệt Dao đã ghé tới một lần, nàng rất nhẹ nhàng đi dến trước mặt Lưu Lê đang ngủ, khom lưng ở trên tóc nàng lưu lại một nụ hôn rồi rời đi. Một tiếng thở dài, Lưu Lê cởi xuống y phục màu trắng trên người, đổi lại y phục của thái giám. Nụ hôn vừa lưu trên tóc kia, xem như là lời từ biệt cuối cùng vậy. Chẳng qua là, tại sao lòng của nàng vẫn là có chút đau thương, vẫn là không từ bỏ được sao?!

Mặt trời lên cao, đại lễ đại điển đăng cơ cũng sắp bắt đầu, các nữ nhân tại Khôn Ninh cung đều đã thay đổi y phục thái giám. Từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, thị vệ canh cửa chỉ còn lại mấy người. Cơ hội tốt! Lưu Lê gật đầu với Tiêu Thanh Nhiên, hai người vừa mở cửa, thị vệ còn chưa kịp xoay người động thủ liền bị bọn họ đánh ngất xỉu. Vác túi hành lý trên người, Lưu Lê hướng các nữ nhân gật đầu, đem cây nến đang cháy quăng lên giường, mà Sở Trần Quân cùng mấy vị tỷ muội còn lại dùng cây nến có sẵn mà châm vào những vật dụng dễ cháy.

"Cháy rồi! Khôn Ninh cung cháy rồi!" Từ trong Khôn Ninh cung thoát ra khói lửa nồng đậm, mấy nữ nhân đã sớm thay trang phục thái giám chạy vọt ra ngoài, hướng tới cửa Thần Võ, hướng về thị vệ đang giữ cửa hô lên chỉ phương hướng Khôn Ninh cung đang bốc cháy, để cho bọn họ nhanh đi cứu hỏa. Khôn Ninh cung cháy, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện tầm thường. Thị vệ canh cửa cũng không kịp để ý mấy tên thái giám đang đeo túi hành lý, cầm theo bảo đao bên hông nhanh chóng hướng về Không Ninh cung mà chạy nhanh.

"Chúng ta đi!" Sở Trần Quân thả lỏng tâm trạng, mấy người hợp lức đem cửa lớn Thần Võ đẩy ra, tựa như trong bóng đêm ngây ngốc đã quá lâu không có nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vui vẻ mà xông ra ngoài. Không biết chạy được bao lâu, Trọng Yên Nhi cùng Lăng Mỵ Như thở không ra hơi, ngừng lại mà khom lưng thở dốc. Thể lực của hai nàng không hề giống Lưu Lê và Tiêu Thanh Nhiên, chạy một lúc như vậy thân thể đã bắt đầu chịu không nổi.

"Chúng ta thuê xe ngựa đi." Tiêu Thanh Nhiên đề nghị nói, chạy như vậy cũng không phải là cách, có thể tiêu một chút tiền để mướn chiếc xe ngựa, còn có thể nhanh hơn một chút.

"Được!"

"Đồng ý, đồng ý!" Mấy vị nữ nhân trăm miệng một lời, rối rít quăng tầm mắt lên trên người Lưu Lê, nói: "Lê, trên người chúng ta không có đồng nào cả! Chuyện thuê xe ngựa chỉ có thể trông cậy vào nàng rồi."

"...." Lưu Lê vứt một ánh mắt xem thường, nàng mới không tin trên người các nàng ấy không có đồng nào đấy! Để cho các nàng ấy ở đây chời, lúc trở về Lưu Lê ngồi ở bên trong xe ngựa đỡ các nàng bước lên, nói địa điểm muốn đến, thời điểm tất cả đều yên ổn chỗ ngồi trên xe ngựa, phu xe liền quất roi ngựa khởi hành, để cho xe ngựa chậm rãi đi đến Lạc Tĩnh thành. Mặc dù chậm, nhưng dù gì cũng là ngựa bốn chân, chỉ chốc lát liền đã đến Lạc Tĩnh thành.

Thanh âm của thương buôn dần dần nhỏ dần, Lưu Lê vén rèm vải nhìn ra phía rừng cây bên ngoài, nhẹ nhàng than thở. Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, nàng rốt cuộc đã hiểu lúc này bản thân thứ nàng muốn là cái gì. Không Minh đại sư nói với nàng chỉ cần tùy tâm mà hành sự, mà chuyện nàng làm hiện tại đại khái chính là tùy tâm. Rời xa chốn huyên náo kia, rời xa chốn đấu tranh kia. Trong xe còn có bốn nữ tử quan tâm bên cạnh nàng, cuộc sống như thế mới chính là cuộc sống mà nàng mong muốn.

Xe ngựa thuận lợi chạy nhanh một đoạn đường dài thì đột nhiên dừng lại, tiếp theo thanh âm đại đội nhân mã ngày càng tiến đến gần. Lưu Lê cảm thấy kỳ quái, liền để cho các nàng ấy chờ đợi ở trong xe, bản thân thì vén rèm vải nhảy xuống xe ngựa. Cách đó không xa, hình bóng đỏ thẫm từ từ tiến đến gần, phía sau nàng ấy chính là đại đội nhân mã. Để bóng dáng ấy tiếp cận, Lưu Lê cuối cùng thấy rõ ràng gương mặt mà nàng chưa từng quên đi, dung nhan tuyệt đại mỹ nhân chỉ thuộc vì Tần Nguyệt Dao.

"Lưu Lê, trẫm đã cho nàng cơ hội! Thay vào đó nàng lại vì muốn rời đi lại không tiếc phóng hỏa thêu hủy Khôn Ninh cung!" Tần Nguyệt Dao lập tức nhảy xuống xe ngựa, trong tay cầm thanh kiếm gác lên trên cổ Lưu Lê. Có trời mới biết, nàng hiện tại xưng trẫm căn bản chỉ là hư danh mà thôi, đại điển đăng cơ vừa mới bắt đầu, nàng đã nghe thấy tin tức bẩm báo Khôn Ninh cung bị cháy, vội vã chạy tới Khôn Ninh cung lại phát hiện người chết đều là nam nhân, hại nàng lo lắng một phen. Biết được các nàng ấy không có chuyện gì, Tần Nguyệt Dao trực tiếp triệu tập binh mã ra khỏi thành cung, dọc theo đường đi bên ngoài mà đuổi theo, căn bản không còn tâm trạng tiếp tục đại điển đăng cơ của nàng.

"Tần Nguyệt Dao, nàng muốn giết ta sao? Vậy nàng động thủ là được rồi, dù sao từ lúc bắt đầu đến bây giờ nàng vẫn luôn lấy ta làm quân cờ mà thôi. Chỉ là, trước khi giết ta, ta hi vọng nàng đồng ý với ta tha cho bốn người trên xe, các nàng ấy là nữ nhân của ta, ta không muốn các nàng ấy có chuyện gì." Vẻ mặt Lưu Lê bình tĩnh chưa từng có, cái chết cho đến bây giờ cũng không phải là thứ nàng sợ, nỗi sợ duy nhất của nàng chính là người nàng quan tâm bị tổn thương.

"Các nàng ấy là nữ nhân của nàng, vậy trẫm không phải sao? Hậu cung này cũng là của nàng, nàng vì sao lại muốn rời khỏi!"

"Nàng sao? Đúng vậy, nàng nói hậu cung cũng là của ta, nàng là Hoàng thượng, muốn ban cho ai cái gì thì ban cái đó. Nhưng nàng từng nghĩ qua chưa? Cuộc sống ta muốn không phải thế này, ta chỉ muốn cùng người mình yêu trải qua cuộc sống Điền viên yên bình mà thôi, nếu như nàng không cho ta được thứ này thì hãy thả ta đi. Nàng có thứ nàng muốn, mà thứ nàng chiếm được, lại không tiếc thí huynh hạ độc." Lưu Lê nhắm hai mắt lại, không muốn lại nhìn mặt Tần Nguyệt Dao, nói :"Động thủ đi, hi vọng nàng có thể trở thành một minh quân."

"Lưu Lê!" Bàn tay cầm chuôi kiếm của Tần Nguyệt bắt đầu run rẩy, vành mắt của nàng đã hiện lên hơi nước: "Nàng thật sự, cho dù có chết cũng không muốn trở về với trẫm sao!"

"Nàng động thủ đi, ta sẽ không cùng nàng trở về, trừ phi nàng giết ta, mang thi thể ta trở về. Ta chỉ muốn sống an bình, cùng người ta yêu."

"Vậy nàng, yêu trẫm sao?"

"..." Trầm mặc là câu trả lời duy nhất của Lưu Lê, nàng không muốn trả lời, cũng không nguyện trả lời.

"Được, được!" Trẫm hiểu rồi!" Tần Nguyệt Dao sử dụng kiếm càng gần cổ Lưu Lê hơn, mắt thấy trên da thịt trắng nõn đã rỉ máu, đôi môi nàng run rẩy, chịu đựng thống khổ giãy dụa mà hất trường kia đi, gầm nhẹ nói: "Nàng đi, nàng đi đi!"

"Tạm biệt." Lưu Lê lau chỗ cổ bị rỉ máu, mày nhíu lại thật chặt, một lần nữa ngồi vào trong xe ngựa phân phó phu xe lên đường. Xe ngựa dần dần chạy xa, Tần Nguyệt Dao nhìn xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt nàng, toàn thân đau đớn làm cho nàng rơi lệ, không kịp quan tâm ở phía sau vẫn còn có binh lính, ngồi gục xuống mắt đấu mà khóc lớn.

Nửa năm sau

"Lưu Lê, hôm nay ta muốn ăn rau xào khoai tây sợi."

"Lưu Lê, ta muốn ăn cá sốt chua ngọt."

"Lưu Lê, ta còn muốn ăn gà chiên giòn."

"Tiểu Lưu tử, đi mau! Bổn cung muốn ăn món thanh đạm. Nhanh đi chuẩn bị, nếu để cho Bổn cung đối bụng thì nàng không ổn đâu!" Sở Trần Quân mặc y phục rộng rãi dựa vào trên xích đu, cùng Trọng Yên Nhi các nàng cùng nhau phơi nắng. Nơi này bốn mùa như mùa xuân, sống ở chỗ này chỗ tốt nhất chính là rảnh rỗi có thể phơi nắng, dĩ nhiên, còn có "phu quân" Lưu Lê toàn năng có thể sai khiến.

"Được được được, ta sợ các nàng rồi, ta sẽ đi ngày bây giờ. Mấy vị nương nương, còn có lão Phật gia!" Lưu Lê hận đến nghiến răng nghiến lợi, nửa năm nay nàng đã thành bà bà nấu cơm rồi. Vân Thường ngay từ mấy tháng trước cũng đã về sống chung với ông bà rồi, điều này làm cho nàng hoàn toàn trở thành đầu bếp ngự dụng của bốn nữ nhân này. Không chịu làm, buổi tối sẽ không cho lên giường. Nghĩ tới nghĩ lui, có mấy ai có thể bi thảm giống như nàng chứ!

Biết điều một chút đi vào phòng bếp bắt đầu công cuộc chuẩn bị bữa trưa cho các nàng ấy, không biết qua bao lâu, trong nồi truyền ra mùi thơm quen thuộc mùi vị dễ ngửi. Hít sâu vài cái, Lưu Lê không khỏi lắc đầu cười khẽ, nàng tại sao lại vô duyên vô cớ nghĩ đến người kia rồi?

Nàng ấy hiện tại hẳn là ở trong cung phê duyệt tấu chương rồi. Vén cái nắp lên, đập vào mặt là mùi vị thơm ngon vừa rồi. Chẳng qua là, thời điểm bị mùi vị đồ ăn quen thuộc bao trùm, một đôi tay từ phía sau ôm lấy Lưu Lê, cảm giác quen thuộc như vậy, khiến Lưu Lê giật mình, đem cái nắp đậy lại một lần nữa, vành mắt của có nước mắt chảy xuống: "Làm sao lại rảnh đến chỗ này? Chẳng lẽ không cần xử lý tấu chương sao?"

"Ta cũng không phải là Hoàng thượng làm gì cần phải xử lý tấu chương chứ? Thanh âm kiều mỵ truyền vào trong tai Lưu Lê, làm cho thân thể nàng cứng đờ, tim bất tri bất giác đập nhanh hơn.

"Nàng không phải là Hoàng thượng thì còn có ai là Hoàng thượng, đừng có nói nữa." Ngôi vị Hoàng đế, không phải là vẫn ước mong của nàng sao.

"Ngôi vị Hoàng đế ngay từ ba tháng trước ta đã truyền lại cho hoàng huynh Tần Hạo. Lưu Lê, ta hiện tại không còn gì nữa rồi! Cũng không biết, nàng làm cơm có thể làm thêm một món cho ta được không?" Hai tay Tần Nguyệt Dao siết chặt vòng eo của Lưu Lê, đem mặt dán vào phía sau lưng của Lưu Lê, dường như làm như vậy có thể nghe được tiếng nhịp đập trái tim của nàng ấy.

"Có thể, chỉ cần nàng thích, ta đều làm được."

"Vậy, có món ăn nào gọi là 'ta yêu nàng' không vậy?"

"Có, hiện tại là có thể làm ra món ăn này rồi. Tần Nguyệt Dao, ta yêu nàng." Lưu Lê xoay người, ngắm nữ tử đang cười hiện lên má lúm đồng tiền trước mặt mình. Ngoài cửa là bốn nữ nhân đang xem náo nhiệt, Lưu Lê nhếch môi cười ra tiếng, ôm lấy Tần Nguyệt Dao hôn lên môi nàng một cái.

"A! Cay quá!" Đầu lưỡi Lưu Lê còn chưa thăm dò vào trong miệng đối phương liền nhảy lên ba thước, lấy tay không ngừng quạt lưỡi: "Nàng, nàng ăn cái gì cay vậy?!"

"Không có a, là khi ta đến các tỷ tỷ bôi lên môi ta, nói nàng nhất đính sẽ thích đấy!" Tần Nguyệt Dao quay đầu giảo hoạt nháy mắt với bốn nữ nhân đang xem kịch ở cửa, lúc quay lại thì nét mặt vô tội nhìn Lưu Lê.

"Các nàng! Các nàng! Không ngờ các nàng lại chơi trò này!" Lưu Lê chỉ tay từng người ở cửa, biết rõ nàng không chịu được chính là loại ớt này, lại xíu giục Tần Nguyệt Dao bôi ớt lên môi. Chả trách cánh môi lại ướt át kiều diễm đến như vậy! Cảm tình đều bị mấy nữ nhân này giở trò hết rồi! Trời ơi, sau này nàng có ngày tháng tốt lành nữa sao!!!

"Hừ! Các nàng cái gì mà các nàng! Mau đi nấu cơm đi!" Bốn nữ nhân trăm miệng một lời, cùng với Tần Nguyệt Dao vô tội nhún vai, sau khi ở trên gương mặt giận đỏ bừng của Lưu Lê đặt một nụ hôn, cùng đứng một chỗ giám sát Lưu Lê nấu cơm.

"Trời ơi! Phiền người phái người nào xuống thu phục các nàng ấy đi!" Lưu Lê than oán không ra nước mắt mà nhìn ông trời, hạnh phúc này, tại sao hạnh phúc của nàng so với người khác lại...cá tính thế này chứ!!!

--------------CHÍNH VĂN HOÀN-------------

Lời của Editor: Cuối cùng cũng đã hoàn thành bộ đầu tiên, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian quan.

Sẵn tiện mình nói luôn, về phần đề mục của từng chương từ khoảng chương 50 trở về sau, sẽ hơi khác với bản QT. Do bản gốc không có đề mục, nên mình thay đổi đề mục để gần với nội dung hơn.

Nguyên nhân mình edit bộ này cũng vì thích đề tài xuyên không, lúc mới đầu đọc 12 chương được edit thì cảm thấy nội dung khá ổn, tuy nhiên thời gian sau cảm thấy, tác giả viết truyện có vẻ quá nhanh, diễn biến tình cảm khiến cho mình edit cảm thấy tình cảm giữa các nhân vật chưa sâu sắc, đặc biệt vì diễn biến quá nhanh làm nhân vật Lưu Lê không mấy cá tính như trước.

Nhưng mình cũng khá thích tính cách của Lưu Lê chính là bảo vệ người mình yêu, bản thân chỉ là trộm cũng không có năng lực gì nhiều, lại thành tâm bảo vệ người mình yêu. Trong các nữ nhân của Lưu Lê, mình lại đặc biệt thích Trọng Yên Nhi, một nữ tử nhu mỳ, hiền thục, thật ra mẫu người mình thích trước nay đều luôn hài hước, đáng yêu, nhưng Trọng Yên Nhi lại khiến mình yêu thích.

Có một điều mình tiếc nuối trong truyện chính là Đoàn Can Linh, cũng thích Lưu Lê, tuy cá tính có chút mạnh mẽ, nhưng cuối cùng lại gả cho thế tử nước Lưu, thật có chút tiếc nuối, nếu như có cô ấy, cuộc sống của Lưu Lê có thể vui vẻ hơn rất nhiều.

Lời cuối, mình thật sự cảm ơn các bạn đã ủng hộ, mọi lời động viên cùng sự chờ đợi của mọi người, làm mình cảm thấy rất vui. Sau khi đăng chương cuối này xong, sẽ tiến hành Beta truyện, hy vọng mọi người sẽ đón đọc những tác phẩm tiếp theo của mình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play