"Là...nữ nhi của Lăng Thượng thư, Lăng Mỵ Như , Lăng cô nương."
***************
Tia nắng ban mai đã dần chiếu sáng cả một vùng đất, thị tỳ của phủ Công chúa từ chiếc chăn ấm áp đã bắt đầu thức dậy ở trọng sân bận rộn. Hoặc là quét dọn, hoặc là lui tới phòng bếp, hoặc là chuẩn bị nước đang đứng đợi ở cửa phòng Trưởng Công chúa lẳng lặng ngồi chờ. Trong phòng, Lưu Lê cố gắng mở hai con mắt mang quầng thâm dựa đầu vào giường ngồi ngẩn người. Người bên cạnh đang ngủ say, Lưu Lê dùng ngón tay vén sợi tóc rơi xuống thái dương của nàng ấy lên, không ngừng thở dài. Đều nói có mỹ nhân trong lòng, ban đêm sẽ vượt qua không quá gian nan, nhưng mà đối với nàng hết lần này tới lần khác là vô dụng, nếu như không phải tên yêu nghiệt vẫn cố ý hoặc vô ý làm vài động tác trên người nàng, nàng cũng không mất ngủ đến hừng sáng.
"Tỉnh đi, Sáng rồi! Nên rời giường thôi, mang ta tiến cung!" Lưu Lê tức giận không có nơi phát tiết, đưa tay dùng sức ở trên gương mặt non mịn của Tần Nguyệt Dao nhéo mấy lần, cho đến khi đôi mắt đẹp của Tần Nguyệt Dao trợn tròn mắt nhìn nàng, Lưu Lê mới ngáp một cái thay nàng ấy thoa thoa mấy vết hồng bị nàng nhéo lúc nãy trên gương mặt nàng ấy, nói: "Công chúa cũng là heo sao? Ngủ nhiều như vậy?"
"Ha ha, đừng quản tới Công chúa có phải là heo hay không, cho dù là vậy, vẫn còn có Phò mã bị heo dẫm dưới chân đấy!" Khóe miệng Tần Nguyệt Dao giơ lên, chống tay ngồi dậy, ở trên giường dùng tư thế nửa quỳ nửa ngồi tiến tới trước mặt Lưu Lê dùng tốc độ vô cùng chậm chạp dán lên môi nàng mà cắn xuống, xuống giường mặc vào váy áo mỏng như lụa, nói: "Phò mã, Bổn cung còn có việc xin ngươi đây! Làm phiền Phò mã nhắm mắt lại trước được không?"
Thật giống như không có nghe thấy lời của Tần Nguyệt Dao nói, Lưu Lê chỉ bấm bụng bỏ qua chuyện bị nàng ta cắn lên cánh môi, đẩy đôi mắt thâm quầng, con ngươi có chút thất thần không biết đang suy nghĩ cái gì. Cho đến khi Tần Nguyệt Dao tựa tiếu phi tiếu đem lời nói mới vừa rồi lặp lại thêm lần nữa, nàng mới ngu ngơ đáp lại một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, thật chặt không dám mở ra.
"Ha ha." Tần Nguyệt Dao nở nụ cười, không biết từ chỗ nào lấy ra một con dao nhỏ mà nắm lấy tay của Lưu Lê gạch một đường tê dại, để cho giọt máu đỏ thẫm rơi ở trên giường.
"Ha..." Lưu lê hút một ngụm khí lạnh, mở mắt thấy tay của mình bị Tần Nguyệt Dao rạch chảy máu, lập tức đứng lên gầm nhẹ: "Ngươi có bệnh hả! Ta chọc giận ngươi chỗ nào! Ban ngày ban mặt lại dùng dao cắt loạn xạ!"
"Bổn cung nếu không dùng máu của ngươi thay cho lạc hồng, chẳng lẽ phải dùng máu của chính mình sao? Hay là nói...." Tần Nguyệt Dao dán sát vào Lưu Lê, ngón tay ở trước ngực nàng ấy mà điểm liên tục, nói: "Ngươi muốn hy sinh cái tôi, muốn Bổn cung đem ngươi..."
"Xí, ta mới là không muốn vậy!" Lưu Lê khinh thường hừ lạnh mấy câu, nàng cùng bạn gái ở chung nhiều năm như vậy, nếu như bây giờ nói chỗ đó còn mới là không bình thường rồi sao! Nàng bước xuống giường tùy tiện tìm mảnh vải băng bó tùy tiện trên tay mình, quay đầu lại không có ý tốt, nói: " Thật ra thì lạc hồng có rơi hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là...ngươi đến cùng có còn hay không thôi. Theo ta thấy, hẳn là ngươi sớm đã không còn nên mới phải dùng máu của ta giả mạo thôi."
"A!" Vừa dứt lời, bả vai của Lưu Lê bị Tần Nguyệt Dao hung hăng cắn một cái. Về phần cắn đến mức độ nào, không cần đem trung y vén lên cũng đã biết là rỉ máu rồi. Cắn răng đem Tần Nguyệt Dao đẩy ra, chỉ thấy nàng ta nheo mắt nhìn lại Lưu Lê, khóe môi vẫn mang độ cong như cũ, nói: "Phò mã, nên rửa mặt súc miệng, cùng Bổn cung tiến cung!" Dứt lời, mở cửa phòng để cho thị tỳ đã sớm đứng chờ ở ngoài tiến vào, như ngày thường hầu hạ rửa mặt, giúp thay y phục.
Tâm tình bất định! Không giải thích được!
Cho đến khi tiến vào Hoàng cung cũng không suy nghĩ ra tại sao Tần Nguyệt Dao lại cắn môi mình, nàng hoài nghi có phải hôm nay là ngày huyết quang tai ương hay không, nếu không làm sao chỉ trong một buổi sáng nàng lại bị rạch tay lại bị nàng ta cắn bả vai đến ra máu chứ.
Đi qua đông đảo các cung, Lưu Lê rất tò mò Hoàng cung tại sao lại lãnh tình như vậy, cũng đi rất lâu rồi cũng không nhìn thấy cung nữ đâu, chẳng qua là thỉnh thoảng thấy qua mấy tên thái giám mà thôi. Trong lòng đầy bụng nghi vấn không tiện nói ra, Lưu Lê gấp gáp muốn gặp Trọng Yên Nhi, mới nhớ đến ngày thứ hai sau khi thành thân lại phải đi bái kiến Hoàng thượng mới đúng, liền nhích tới gần bên cạnh Tần Nguyệt Dao, hỏi: "Chúng ta không cần đi gặp Hoàng thượng trước sao? Không phải đều nói là ngày thứ hai sau khi thành thân nên gặp gia trưởng sao?"
"Bổn cung không biết ngươi nói "gia trưởng" là người phương nào, nhưng như lời ngươi nói, nếu đã là "gặp dịp mà chơi" thì không cần đi gặp Hoàng huynh." Mắt Tần Nguyệt Dao nhìn về phía trước thậm chí cũng lười nhìn nàng, mang nàng đến trước cửa đại điện Vân Thư điện, sau khi đem kim bài trong tay đưa cho nàng, cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, nói: "Bổn cung đi tìm Biểu cô trò chuyện, sau này chỗ này sẽ là của nơi, có chuyện gì Bổn cung sẽ đến tìm ngươi."
"Ai! Ê...." Lưu Lê nhìn bóng lưng đi xa dần của nàng ta, căn bản cũng không biết đã đắc tội nàng ta chỗ nào, lại đem mình tới đây rồi bỏ đi. Quay đầu nhìn về cửa lớn Vân Thư điện, Lưu Lê áp chế nội tâm kích động bước vào bên trong, đứng ở bên ngoài nhìn thấy nữ tử ngồi ở trên chiếc ghế tròn bên trong tẩm cung mà ngẩn người. Nữ tử mặc y phục màu trắng giờ phút này đang đưa lưng về phía Lưu Lê, trong tay nàng ấy đang cầm một chiếc kim hết sức chuyên chú thêu.
"Yên Nhi." Sự nhớ nhung trong nội tâm trải qua bao ngày mà trở nên xúc động, Lưu Lê đột nhiên khom người ôm lấy nữ tử ngồi ở đó, cảm giác được người trong lòng kinh ngạc, Lưu Lê đảo đến trước mặt nàng ấy, chống lại đôi mắt đang đầy ngập nước của Trọng Yên Nhi, nhẹ nhàng hôn lên, nói : "Yên Nhi, ta tới rồi."
"Lê...." Thanh âm Trọng Yên Nhi nghẹn ngào, bao lâu không thấy nàng ấy, từ lần trước bị người khác đưa tới đây, liền cả ngày liền bị giam giữ ở trong Vân Thư điện, người nọ chỉ đơn giản nói với nàng, Lưu Lê không lâu nữa sẽ đến tìm nàng. Nguyên tưởng rằng người nọ nói dối, nhưng hôm nay nàng nhìn thấy Lưu Lê, tất cả đau khổ ngày đêm của Trọng Yên Nhi cũng không tính là gì.
Đứng lên, ôm nhau, kích động mà hôn nhau.
Cho phép thỏa mãn tháng ngày không gặp nhau, hai người cởi y phục làm gì còn nhớ đến chuyện khác, chỉ muốn say đắm nhu tình ở trên giường dán chặc vào nhau. Sau khi kích tình qua đi, Lưu Lê ôm Trọng Yên Nhi thật chặc, không muốn buông ra. Vốn dĩ đang là buổi sáng, hết lần này đến lần khác bị nàng xem thành một đêm xuân, lại cộng thêm liên quan đến cơn mất ngủ tối qua, Lưu Lê ngay cả nửa câu nhớ nàng ấy cũng không kịp nói ra miệng đã cùng Chu Công bắt đầu một vòng giấc ngủ.
Giấc ngủ này, ngủ thằng đến tối.
Đợi đến khi Lưu Lê tỉnh lại thì Trọng Yên Nhi đã mặc y phục tử tế, bày biện xong thức ăn ở trên bàn, không tiến tới đánh thức Lưu Lê, cũng không bỏ lại nàng ấy mà tự mình ăn trước, Trọng Yên Nhi chẳng qua là ngồi ở trên giường ngưng mắt ngắm nàng ấy ngủ, nụ cười nơi khóe miệng thủy chung không giảm. "Tỉnh rồi?" Nhìn thấy Lưu Lê đã mở mắt ngồi dậy, Trọng Yên Nhi lập tức đem xiêm y choàng lên trên người nàng ấy sợ nàng ấy bị cảm lạnh.
Lưu Lê ngáp một cái, quét qua bàn thức ăn không bị động qua ở trước mắt, nói: "Nàng chưa ăn cơm sao?"
"Chờ nàng cùng nhau ăn đây." Trọng Yên Nhi cười cười, giúp nàng ấy mặc lại y phục, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Thật lâu không cùng Lưu Lê cùng nhau ăn cơm, nội tâm Trọng Yên Nhi cảm thấy vui mừng, ngay cả cơm ăn so với thường ngày cũng nhiều hơn. Ban đêm trong Hoàng cung tựa hồ so với bên ngoài còn an tĩnh hơn nhiều, ở phía ngoài không có gì ngoài đèn lồng, cơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang yếu ớt ở phía ngoài. Lưu Lê đem mọi chuyện kể cho Trọng Yên Nhi nghe từ việc trở thành Phò mã cùng với khế ước với Tần Nguyệt Dao, Lưu Lê cảm thấy an ủi chính là Trọng Yên Nhi đối với nàng từ đầu đến cuối chỉ hiểu và bao dung, không có nửa điểm trách cứ.
"Hôm đó ta bị người khác đưa tới nơi này, ban đầu còn có người coi chừng, sau đó một vị nữ tử mặc y phục đỏ đại khái chính là Trưởng công chúa trong miệng nàng, nàng ta nói cho ta biết nàng đã biết ta ở chỗ này, ít ngày nữa sẽ đến đây. Ngày hôm trước nàng ta đã từng tới, nói nàng hôm nay sẽ đến. Ta vốn tưởng rằng nàng ta gạt ta, không nghĩ tới nàng thật sự tới đây." Trọng Yên Nhi rúc vào trong ngực của Lưu Lê, vuốt ve gương mặt có vẻ hơi gầy gò còn đang ngẩn người, hết thảy đều thật giống như giấc mơ.
"Không ngờ nàng ta thật sự giữ đúng lời hứa." Khóe miệng Lưu Lê tự lộ ra một nụ cười không dễ phát giác, ngón tay của nàng ở trên đùi gõ theo tiết tấu, nói: "Yên Nhi, nàng từ khi đến nơi này chưa từng ra ngoài sao? Nếu ở trong cung, người trong cung không thể nào không biết sự tồn tại của nàng?"
"Tỷ tỷ đã từng tới, còn có....Lăng phi nương nương." Trọng Yên Nhi ngập ngừng một chút, nói: "Tỷ tỷ tới tìm Trưởng công chúa, Lăng phi nương nương ngày hôm trước cũng đã tới....Chính là ngày mà nàng trở thành Phò mã."
"Lăng phi nương nương? Là ai? Làm sao nàng lại quen biết người ở trong cung vậy?"
"Là...nữ nhi của Lăng Thượng thư, Lăng Mỵ Như , Lăng cô nương."
"Nàng nói gì!" Lưu Lê không thể tin được mà giật mình đứng lên, làm sao có thể được?! Làm sao có thể được chứ?! Lưu Lê mở to hai mắt nhìn Trọng Yên Nhi, nàng tình nguyện tin rằng Trọng Yên Nhi nói dối cũng không muốn tin Lăng Mỵ Như trở thành phi tần của Hoàng thượng. Không phải đã nói rồi sao? Nàng chịu trách nhiệm với nàng ấy, bảo vệ nàng ấy, chưa được bao lâu nàng ấy đã trở thành nương nương rồi? Nữ nhân của Hoàng thượng sao?! Lưu Lê không ngăn cười lạnh, nếu như Hoàng thượng cùng nàng ấy thực hiện chu công chi lễ lẽ nào không phát hiện ra nàng ấy đã không còn xử nữ sao?! Kết quả là, là nữ tử này đùa giỡn nàng sao? Lưu Lê nheo mắt lại, nàng muốn tìm Lăng Mỵ Như hỏi thật kỹ, nhất định phải tìm nàng nói cho rõ ràng mọi chuyện.
"Yên Nhi, nàng biết Lăng Mỵ Như ở cung nào không?!" Lưu Lê nắm lấy cổ tay của Trọng Yên Nhi, mơ hồ có một loại cảm giác bị đội nón xanh.
"Chắc là Ngự Dao cung." Trọng Yên Nhi không nhanh không chậm nói, rút ra bàn bị Lưu Lê nắm lấy, nói: "Nàng đừng gấp gáp như vậy, nàng muốn cùng nàng ta nói rõ mọi chuyện, có khúc mắc gì sao?"
"Ta...Ai, là lỗi của ta." Lưu Lê vẫn là lần đầu tiên bị Trọng Yên Nhi chất vấn như vậy, nàng nắm tay kéo Trọng Yên Nhi ngồi xuống, đem hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra nói cho nàng ấy biết. Bao gồm cả việc đáp ứng chăm sóc, chịu trách nhiệm đối với nàng ấy, cũng không bỏ sót một chữ nào cho Trọng Yên Nhi nghe. Nàng không hy vọng đối với Trọng Yên Nhi giấu diếm bất kỳ điều gì, chỉ có không bí mật mới không có tổn thương.
"Không phải là lỗi của Lê, Yên Nhi sớm đã biết, nàng sinh ra tuấn mỹ như vậy há lại chỉ có một người là Yên Nhi chứ? Không có chuyện gì, Yên Nhi sớm đã nghĩ thông suốt rồi! Tỷ muội nhiều thêm cũng tốt, nếu như nàng không có ở đây chẳng phải vẫn còn các nàng ấy bầu bạn sao?" Trên mặt Trọng Yên Nhi mang nụ cười, mặc dù trong lòng vẫn có chút ghen tuông, nhưng nàng hiểu cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Nàng yêu Lưu Lê, yêu nàng ấy thì hết thảy nhất định phải tha thứ cho nàng ấy, yêu tất cả thứ gì thuộc về nàng ấy.
"Yên Nhi, có nàng thật tốt." Lưu Lê ở trên trán của nàng ấy nhẹ nhàng hôn xuống, nói: "Ta sẽ đi tìm nàng ấy ngay bây giờ, trễ chút sẽ trở lại." Nhận được cái gật đầu đồng ý của Trọng Yên Nhi, Lưu Lê vội vã rời khỏi Vân Thư điện. Nàng muốn tìm Lăng Mỵ Như để hỏi cho rõ ràng, thật không dễ dàng ở trên đường mới gặp được một tiểu thái giám mặc y phục màu lam, Lưu Lê mạnh mẽ lôi kéo hắn để cho hắn dẫn đường đến Ngự Dao cung. Chẳng qua là, tựa hồ muốn gặp nàng ấy cũng không phải là việc gì dễ dàng. Vừa đi đến trước cửa lớn của Ngự Dao cung thì đã có người ngăn cản, giằng co một chút thì lại biết được nàng ấy đang ở Càn Thanh cung hầu hạ Hoàng thượng, trễ một chút mới có thể trở lại.
"À." Lưu Lê mặt không chút nào thay đổi đáp lại một tiếng, trong lòng đầy ngũ vị tạp trần dường như rất khó chịu. Hầu hạ Hoàng thượng sao? Nàng hướng những người đó gật đầu, đứng ở cửa an tĩnh chờ đợi. Những người đó cũng không làm khó dễ nàng, muốn đợi thì để cho nàng đợi...chỉ cần không làm phiền đến các nàng ta là được rồi.
Không biết đã đợi bao lâu, Lưu Lê bởi vì hai chân thật lâu không cử động mà trở nên tê dại. Có đèn lồng đung đưa qua lại, nàng ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng mơ hồ ở phía trước, bóng dáng kia từ từ nhích tới gần, cho đến khi thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai của Lưu Lê, nàng lúc này mới giật giật khóe miệng kêu lên một tiếng: "Mỵ Như."
"To gan! Là ai để...." Giọng nói the thé vừa vang lên, Lăng Mỵ Như liền giơ tay lên ngăn cản người nọ lên tiếng thì liền bước xuống, nàng hướng cung nhân ở bên cạnh ra hiệu để cho bọn họ tự trở về Ngự Dao cung trước, nắm lấy bàn tay của Lưu Lê nhanh chóng đi vào bên trong ngự hoa viên ở phía sau hòn non bộ đối diện với Ngự Dao cung. Xung quanh ngoại trừ đèn lồng màu đỏ không còn thứ gì khác nữa, dưới ánh đèn thấy được nước mắt trên mặt của Lăng Mỵ Như lặng lẽ rơi xuống, nàng ôm lấy Lưu Lê, nói: "Lưu Lê, rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng, ta còn tưởng rằng phải đợi thật lâu mới có thể gặp được nàng."
"Ta muốn nghe nàng giải thích đây, Lăng phi nương nương." Lưu Lê đẩy Lăng Mỵ Như ra, chỉ cần nghĩ nàng ấy hầu hạ dưới thân của Hoàng thượng, nàng tựa như hít thở không thông mà đánh vào không khí.
---------------------HẾT CHƯƠNG 67------------------