Đối với Hứa Đan Lạc, ngày đó khi Giang Hoài Sương thỏa hiệp, không thể nghi ngờ đã biến mùa hè năm đó thành một mùa hè vô cùng mỹ mãn nhất trong cuộc đời. Người với người ở chung chính là như vậy, ngươi cứng ta mềm, ngươi mềm ta cứng. Làm cho Hứa Đan Lạc biết được rằng Giang Hoài Sương rất quan tâm đến mình, lại giống như là đụng trúng điểm yếu của Giang Hoài Sương, rốt cục có thể chuyền mình.
Bên giường, đồng hồ báo thức lớn tiếng kêu to, Hứa Đan Lạc mở mắt ra, không có nửa phần khó chịu thậm chí còn hơi nở nụ cười, nhanh chóng vươn mình xuống giường. Nhân sinh, chuyện tốt đẹp nhất là không có gì bằng tóm chặt lấy dạ dày của người yêu. Bởi vì nghỉ hè không cần phải đi học, mỗi ngày Hứa Đan Lạc đều có đủ thời gian để sáng tạo phương thức làm bữa sáng cho Giang Hoài Sương. Hai cái trứng như mặt trời, một ly sữa, một chén xà lách nhỏ, còn có trước đó một ngày nướng một hộp bánh quy. Hứa Đan Lạc đem đồ chuẩn bị tốt, từng cái đặt lên bàn ăn, thời gian vừa đúng lúc. Hài lòng liếc mắt nhìn thành quả to lớn trên bàn, Hứa Đan Lạc xoay người đi đến cạnh phòng ngủ lớn, nhẹ nhàng gõ cửa. Ở cạnh cửa đợi một lúc, Giang Hoài Sương liền uể oải đi ra.
Tuy rằng mỗi ngày có người làm tốt điểm tâm chờ mình ăn, thế nhưng so với ở nhà được nghỉ hè cùng dậy sớm đi làm, vẫn để cho Giang Hoài Sương cảm thấy vô cùng đau buồn. Chỉ là bữa sáng yêu thích vẫn làm cho người ta ngóng trông nha. Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy, bắt đầu nghỉ hè cùng Hứa Đan Lạc đem mọi chuyện nói thông suốt cũng chưa chắc là một việc xấu, ít nhất sau thời gian lúng túng ngắn ngủi, khoảng cách giữa hai người liền vô thanh vô tức được hàn gắn như vậy. Bản thân mình cũng không cần phải tìm cách làm sao lưu lại công ty nhiều hơn để cùng Hứa Đan Lạc tách ra, mỗi ngày đều về nhà rất sớm cùng nhau ăn cơm, xem tivi, đi tản bộ một chút. Tháng ngày như vậy lập tức trở nên tốt đẹp đến khiến người ta khó có thể tin.
"Khóe miệng có dính sữa..." Hứa Đan Lạc trong lúc Giang Hoài Sương nuốt xuống miếng đồ ăn cuối cùng, hơi di chuyển ghế, cười híp mắt nói.
Khăn giấy ở ngay trên bàn cách đó không xa, Giang Hoài Sương lại không đưa tay đi lấy. Thật sự là Hứa Đan Lạc ám chỉ quá mức rõ ràng, Giang Hoài Sương mím mím miệng, nhắm mắt lại. Rất nhanh, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đặt lên môi mình, đầu lưỡi nhỏ đảo qua khóe miệng một lần lại một lần. Từ ngày đó bắt đầu cho đến nay, hơn một tháng trong ngày nghỉ, mỗi ngày Hứa Đan Lạc đều sẽ tìm cớ làm chuyện xấu, bản thân mình cũng đã quen, cái này trong ngày hôm nay vẫn tính là đáng tin. Hai người trong lúc đó giống như có ước định, không nói cũng không đánh vỡ.
Cảm giác được hô hấp của Hứa Đan Lạc trở nên hơi gấp gáp, đầu lưỡi cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu muốn cạy răng với môi đang siết chặc của mình, Giang Hoài Sương đột nhiên mở mắt ra, ho nhẹ một tiếng.
"~~~~(>_<)~~~~" Hứa Đan Lạc ngoan ngoãn lui trở lại, chu cái miệng nhỏ nhắn, nói thầm: "Thật nhỏ mọn..."
Giang Hoài Sương không thèm để ý, mười lần hôn có bảy, tám lần Hứa Đan Lạc đều có thể đắc ý vênh váo, nhỏ giọng oán giận, bản thân mình thật sự nghe đã quá nhiều, đều có năng lực miễn dịch rồi. Từ cái lần kia không cẩn thận, Giang Hoài Sương cũng chỉ có thể tiếp nhận việc hôn môi an toàn bên ngoài. Lấy khăn tay lau miệng rồi lại cảm thấy bộ dáng Hứa Đan Lạc sinh hờn dỗi thật sự khiến người ta yêu thích, Giang Hoài Sương không nhịn được, trước khi đi chủ động hôn một cái trên trán của Hứa Đan Lạc, nói: "Cố gắng ở nhà làm bài tập, buổi tối trở về mang bánh donut cho em."
Bầu không khí ám muội mới vừa nâng lên một chút, Giang Hoài Sương liền chuồn đi. Hứa Đan Lạc không khỏi hối hận, ngày đó không nên quá tích cực, làm cho hiện tại mỗi ngày chỉ có thể hôn nhẹ chạm thử khóe miệng. Chỉ là... dáng vẻ động tình của Giang Hoài Sương vào ngày đó thật là đẹp... Đáng tiếc mới vừa nghe được một tiếng rên rỉ mị đến xương cốt, liền bị Giang Hoài Sương đẩy ra. Hứa Đan Lạc vỗ vỗ cái trán, sáng sớm đã nghĩ chuyện như vậy thật sự quá không đúng.
Ngày đó sau khi bị Giang Hoài Sương đẩy ra, hai người rất lúng túng một chút, đương nhiên chủ yếu là Giang Hoài Sương cảm thấy là lúng túng muốn chết đi. Dù sao là ban ngày, chết còn tốt hơn, bị một cái hôn liền làm cho động tình, còn hừ nhẹ ra, thật sự là cái bi kịch vô cùng lớn. Thế nhưng sau hai ngày lúng túng, lại giống như là phá tan một tầng cấm kỵ. Hứa Đan Lạc lại đi tiếp cận, chuẩn tấu; cầu bắt tay, chuẩn tấu; cầu ôm một cái, chuẩn tấu; cầu hôn hôn, miễn cưỡng chịu đựng mấy ngày, chuẩn tấu... Chỉ là liên quan đến vấn đề có muốn chung một chỗ hay không, Giang Hoài Sương không đề cập, Hứa Đan Lạc cũng không dám nhắc lại.
Đương nhiên, mức độ hôn môi bị hạn chế, tuy rằng Giang Hoài Sương không khóa cửa phòng ngủ nữa, thế nhưng cũng sáng tỏ cho thấy sẽ không ngủ cùng Hứa Đan Lạc.
Từ bề ngoài cho thấy quan hệ của hai người tựa hồ đã tiến triển tăng nhanh như gió. Nhưng Hứa Đan Lạc hiểu được, những lo lắng kia ở trong lòng Giang Hoài Sương vẫn chưa vì vậy mà giảm thiểu nửa phần. Mà chính mình chung quy chưa nắm giữ tư cách cùng Giang Hoài Sương qua lại. Lúc này hai người ở chung so với người thân có thêm phần ám muội nhưng so với tình nhân ít đi phần thân mật. Có thể là Giang Hoài Sương đang khổ sở tìm cái mảng màu xám kia, nhưng đối với Hứa Đan Lạc mà nói thì càng nhiều là một loại cảm giác không ổn định. Tâm tư của Giang Hoài Sương quá mức lơ lửng không cố định, lướt qua liền thôi, ám muội để cho Hứa Đan Lạc cảm giác mình tựa hồ vẫn nằm ở vị trí lúc nào cũng có thể bị bỏ lại, e sợ thật sự đến một ngày kia ngay cả một câu chia tay cũng sẽ không nghe được.
Ngồi ở bàn ăn phát ngốc một lúc, Hứa Đan Lạc thu dọn xong bát đũa, tiến vào thư phòng mở máy tính. Lúc này là hơn chín giờ sáng, ở nước Mỹ chắc là hơn chín giờ tối. Từ khi Vương Nguyệt Di đi nước Mỹ, ngoại trừ tuần trước Vương Nguyệt Di có việc, khoảng thời gian này hầu như mỗi ngày hai người thông qua MSN duy trì liên lạc. Mắt thấy nghỉ hè sắp hết, Vương Nguyệt Di lập tức đăng ký học cao trung ở Mỹ, vì vậy mấy ngày nay hai người liên lạc càng thêm nhiều một chút.
Login thì thấy Vương Nguyệt Di quả nhiên ở đó. Hứa Đan Lạc còn chưa kịp chào hỏi, Vương Nguyệt Di liền gửi tin đến đây.
[ Nguyệt Di: Chào buổi sáng O(∩_∩)O~ ]
[ Lạc: Có phải là mình nên nói chào buổi tối? o(╯□╰)o Mình có chuyện muốn hỏi cậu... ]
[ Nguyệt Di: = = tại sao đột nhiên lại nghiêm túc như thế, mình có một loại linh cảm không phải chuyện tốt lành gì. ]
[ Lạc: Thật ra chỉ là một chuyện rất đơn giản. Mấy ngày trước mình nhìn thấy một quyển sách có nói, trong tình huống bình thường, nếu như hai người hai bên tình nguyện, sau khi làm cái gì cái kia thì chính người đó sẽ chịu trách nhiệm phải không? ]
[ Nguyệt Di: Lẽ nào sau khi mình đến nước Mỹ, ngôn ngữ văn tự của Tổ Quốc lại được tân trang làm mới? Tại sao mình căn bản không hiểu cậu cái kia cái gì là cái gì? ]
[ Lạc: Chính là cậu cho mình cái chồng sách kia, bên trong nói cái kia cái gì... ]
Hứa Đan Lạc do dự một chút, giấu thân phận của Giang Hoài Sương, đem tình huống ám muội không rõ ràng giữa hai người, lúc này đại khái nói một chút cùng Vương Nguyệt Di.
[ Nguyệt Di: Cậu thật sự yêu người đó đến như vậy? ]
[ Lạc: Người đó lo lắng thật sự quá nhiều, mình rất sợ có một ngày người đó sẽ lấy danh nghĩa vì tốt cho mình, bỏ mình đi. Người đó trước sau không hiểu, đối với mình việc tốt nhất chính là ở bên cạnh mình. ]
[ Nguyệt Di: Vậy cũng không nhất định phải dùng kế hiến thân để trói chặt người đó chứ? ]
[ Lạc: Bởi vì người đó là người có lòng chịu trách nhiệm rất cao... Nếu như mình thật sự bị người đó cái kia cái gì, mình nghĩ người đó nhất định sẽ không đem mình đẩy ra... ]
[ Nguyệt Di: Tại sao mình cảm giác cậu đã quyết định chủ ý, căn bản không phải là đang thương lượng chuyện này với mình? ]
[ Lạc: ~~~~(>_<)~~~~ mình chỉ là muốn biết, làm sao mới có thể khiến cho người đó cái kia cái gì mình... ]
[ Nguyệt Di:...Mình không phải bách khoa toàn thư. ]
[ Lạc: o(><)o ]
[ Nguyệt Di: Những cuốn sách kia cậu mang về, đều xem qua sao? ]
[ Lạc: Xem qua một phần. ]
[ Nguyệt Di:...Người đó là công hay là thụ? ]
[ Lạc: Không biết... ]
[ Nguyệt Di: Ngay cả việc người đó là công hay là thụ cậu cũng không biết, còn ở đây YY (tự kỉ) muốn cho người đó đẩy ngã cậu? Lỡ như người đó là cái vạn năm thụ... Được rồi, cậu tên ngu ngốc này cũng không giống như là công... Hai người làm trên tinh thần đi. ]
[ Lạc: Cậu chờ một chút, mình đi hỏi thử... ]
[ Nguyệt Di:??? Cậu đều bày ra kế hiến thân còn đi hỏi công thụ? Đến cùng là ai xui xẻo như vậy bị cậu coi trọng a!! ]
Hứa Đan Lạc cắn răng, chạy về phòng ngủ lấy điện thoại di động ra, do dự một chút, bấm gọi...
"Phần văn kiện hợp tác này thời gian sớm một tháng, trung tuần tháng chín em muốn nhìn thấy nó đã được chứng thực." Giang Hoài Sương khép lại văn kiện trong tay, chậm rãi uống một hớp cà phê, nói.
"Nhưng dự tính là quốc khánh, cũng sắp đến lúc đó, còn phải nhắc lại trước?" Thang Biên Tâm khó tin mà nhìn Giang Hoài Sương.
"Trung tuần tháng chín, em có thể mở rộng một ít thời gian, trước hai mươi đi." Giang Hoài Sương buông ly cà phê xuống, từ trên bàn lấy ra một tờ giấy đưa cho Thang Biên Tâm: "Còn có những thứ này, đều là phòng hậu cần cùng phòng thị trường bên kia nhận được, có thể cùng công ty của chị hợp tác, chị trở vể xem xét cẩn thận, cuối tuần đưa ra phân tính báo cáo khả thi, mỗi thứ hai phần, em và ông chủ chị mỗi người giữ một phần."
"Em là nói giỡn đi..." Thang Biên Tâm lật qua lật lại trang giấy trong tay, lúc này còn để cho người khác sống hay không.
"Nhưng ông chủ nhà chị rất trọng dụng chị, tin tưởng chị sẽ không để cho ông ấy thất vọng chứ?" Giang Hoài Sương hảo tâm nở nụ cười.
"Nhưng mà cứ như vậy chị sẽ bận bịu chết..." Thang Biên Tâm rất là đau buồn.
"Bận bịu tốt hơn, bận bịu mới không có nhiều thời gian để quản chuyện của người khác." Vốn là Giang Hoài Sương muốn thu tay lại, nhưng mà đúng lúc để mình biết chuyện ước định kỳ hạn nửa năm là do Thang Biên Tâm nói cho tiểu Lạc nghe. Dạy hư tiểu hài tử nhà người ta, bị chút trừng phạt cũng là đáng.
"Em..." Thang Biên Tâm vừa định giải thích, liền nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn cái tên hiển thị, vẻ mặt Thang Biên Tâm trở nên hơi quỷ dị.
Giang Hoài Sương ra hiệu mình không ngại.
Thang Biên Tâm dở khóc dở cười đứng dậy, đi đến nơi rời xa Giang Hoài Sương một chút, nhận điện thoại.
"Có phải chị muốn lấy lại cái lắc tay của dì Tề hay không?" Hứa Đan Lạc vừa mở miệng, trước hết ném cái bánh bao đi ra.
"Muốn..." Thang Biên Tâm muốn khóc, Tề Tử Vũ vì chuyện lắc tay này không ít lần nhắc với mình, chính là bị vướng bởi Giang Hoài Sương, hai người đều nhát gan không dám đi hỏi tiểu Lạc để lấy về.
"Vậy chị trả lời em một vấn đề, em liền trả lại cho chị."
"Hỏi đi." Thang Biên Tâm lại đi xa xa một chút, theo bản năng cảm giác, chuyện liên quan đến hai người kia, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
"Giang Hoài Sương là công hay là thụ?"
"Khụ khục..." Thang Biên Tâm hoảng sợ liếc mắt nhìn Giang Hoài Sương đang cúi đầu xem văn kiện, cũng còn may, hiệu quả cách âm của điện thoại di động quả thật không tệ. "Cái này là người khác hỏi? Em hỏi cái này làm gì?"
"Chị chỉ cần trả lời. Nói xong thì lắc tay trả lại chị, không nói thì em sẽ nói với Giang Hoài Sương chị khinh bạc em, sau đó đem lắc tay đưa cho Tề mẹ..."
"Em..." Thang Biên Tâm nghiến răng: "Không lẽ họ không phân biệt được."
"Chị đoán họ tin chị hay là tin em?"
"... Đừng." Thang Biên Tâm cảm thấy sau này vẫn nên đem dãy số này đưa vào danh sách đen. Cực kỳ do dự nhìn Giang Hoài Sương mù tịt không biết, tầm mắt trong lúc lơ đãng từ văn kiện chất trên bàn xẹt qua, nhớ đến những tháng ngày bi thảm này, Thang Biên Tâm tàn nhẫn nhẫn tâm nói: "Công."
"Thang Biên Tâm" Giang Hoài Sương đột nhiên lên tiếng: "Chị sắp đụng vào cửa..."
Lúc này Thang Biên Tâm mới phát hiện, mình càng lùi càng xa, đã lùi đến cạnh cửa, cũng sắp đụng vào.
"Giang Hoài Sương, chị ở cùng với chị ấy? Đừng nói cho chị ấy biết, nếu không... Hừ." Hứa Đan Lạc nghe thấy trong ống nghe truyền đến giọng nói của Giang Hoài Sương, một trận chột dạ, nhanh chóng tắt máy.
"Lắc tay... A lô..." Thang Biên Tâm nhìn điện thoại di động đã bị tắt, phiền muộn đến cực điểm.
[ Lạc: Người đó là công. ]
[ Nguyệt Di: Cậu lại đi hỏi? Cậu quá mạnh mẽ ORZ... ]
[ Lạc: Biết người đó là công, sau đó làm gì bây giờ? ]
[ Nguyệt Di: Nằm... ]
[ Lạc: Nằm? ]
[ Nguyệt Di: Ừ, nằm, thoải mái liền kêu hai tiếng. Cái kia cái gì đều là sự tình bận bịu của công, không có quan hệ gì với thụ. ]
[ Lạc: Nhưng mà mình nằm, chỉ là nếu như người đó không làm thì sao bây giờ? ]
[ Nguyệt Di: Mê hoặc người đó... ]
[ Lạc: Làm sao mê hoặc? ]
[ Nguyệt Di: = = Mình gửi ít thứ cho cậu, tự học, không hiểu cũng đừng hỏi mình... ]
Hứa Đan Lạc ngồi ở cạnh máy tính đợi một lúc, Vương Nguyệt Di gửi đến mấy cái trang web, vừa mới mở ra, bên trong liền truyền ra âm thanh nữ nhân ừ a a kêu to, trên màn ảnh càng là một mảnh hoạt sắc sinh hương, Hứa Đan Lạc sợ đến mau mau tắt đi.
[ Lạc: Trang web sắc tình (sex)? ]
[ Nguyệt Di: Chính cậu từ từ xem. Đúng rồi, nếu như cậu chỉ là muốn giai đoạn này cùng người đó thân mật một ít, không phải muốn cùng người đó sống hết đời thì đừng để cho người đó đi vào tận cùng bên trong... Chuyện như vậy, vẫn là thụ chịu thiệt. ]
[ Lạc: Nha... Cảm ơn. ]
[ Nguyệt Di: Uhm, sau này hiểu được, đừng đến trách mình là được. ]
Hứa Đan Lạc mím mím môi, đóng khung trò chuyện, một lần nữa mở ra trang web lúc nãy Vương Nguyệt Di gửi đến. Mình và Giang Hoài Sương, nhất định là... Muốn chung một chỗ cả đời.
Vương Nguyệt Di nhìn ảnh trên MSN của Hứa Đan Lạc tối sầm xuống, trong lòng một trận mất mát. Có phải là bản thân mình quá dung túng đối với cậu ấy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT