Mặc dù biết đứa bé Vương Nguyệt Di kia lập tức phải leo lên máy bay để đến một quốc gia khác, nhưng Giang Hoài Sương vẫn không có cách nào từ trong ký ức xóa đi tình cảnh Vương Nguyệt Di hôn trên gò má Hứa Đan Lạc. Thật sự là, không thể chấp nhận... Vì vậy thân thể so với suy nghĩ đi trước một bước, khởi động xe, đạp chân ga, phanh lại. Khi Giang Hoài Sương phản ứng lại, xe đã vững vàng mà đứng ở bên người Hứa Đan Lạc và Vương Nguyệt Di. Chuyện như vậy làm cho Giang Hoài Sương có chút ảo não, không phải chỉ là bị hôn một cái sao, mình không cẩn đến nỗi làm ra hành động trẻ con như vậy.

Ngay lúc Giang Hoài Sương chần chừ là nên gọi Hứa Đan Lạc lên xe hay là tiếp tục để cho hai người lưu luyến chia tay, một bên xử lý xong hành lý, Vương ba quay về bên này phất phất tay: "Nguyệt Di đi thôi, tiểu Lạc cũng phải cố gắng bảo trọng."

Bị Vương ba thúc giục, Vương Nguyệt Di chỉ kịp nhìn qua cửa sổ xe, qua loa liếc mắt nhìn gương mặt không có cảm xúc của Giang Hoài Sương, đối với Hứa Đan Lạc nói tiếng bảo trọng, liền tiến đến bên xe.

Mãi đến khi nhìn xe mang theo Vương Nguyệt Di đi xa, lúc này Hứa Đan Lạc mới mở cửa xe, đem một túi du lịch nhỏ để vào chỗ ngồi phía sau, chính mình ngồi xuống ở chỗ kế bên tài xế. "Không phải tài xế đến đón sao? Tại sao chị đến rồi?" Hứa Đan Lạc khịt khịt mũi, đem tâm tình ly biệt đè xuống, mở miệng hỏi.

Giang Hoài Sương nhìn chằm chằm gò má Hứa Đan Lạc một chút, thuận tiện không nói một lời bắt đầu lái xe.

Rút cái khăn giấy lau lau khóe mắt ướt át, Hứa Đan Lạc đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay hình như Giang Hoài Sương có gì đó không đúng. Cho dù bình thường lạnh như băng không nói nhiều, cũng không đến nỗi không để ý đến người a. Nghiêng đầu xem xét một chút, mặt Giang Hoài Sương đầy chữ 'khó chịu', có cảm giác lúc này tốc độ xe không ngừng tăng lên, Hứa Đan Lạc hơi co đầu lại không dám nói một tiếng.

Mượn đèn đỏ thoáng dừng lại, Giang Hoài Sương dùng dư quang của khóe mắt liếc nhìn Hứa Đan Lạc đang cầm khăn tay lau con mắt, ánh mắt lại dừng ở vật trang sức nơi cổ của Hứa Đan Lạc. Không nói ra được khó chịu cùng nôn nóng làm cho Giang Hoài Sương chép miệng, nhưng không mở miệng nói đôi câu vài lời gì.

Giang Hoài Sương nổi cáu quá mức rõ ràng, vì bảo đảm cho sinh mệnh của hai người được an toàn, dọc theo đường đi, Hứa Đan Lạc vẫn ngoan ngoãn núp ở chỗ cạnh tài xế. Chỉ là sau khi tiến vào dưới hầm để xe, ngoan ngoãn yên lặng liền bị đánh vỡ.

"Tự em cầm!" Hứa Đan Lạc ngăn cản Giang Hoài Sương đã mở ra cửa xe sau, giành trước một bước cầm túi du lịch nhỏ.

"Không phải ngày hôm qua đã mang hành lý về hết rồi sao? Tại sao còn có cái túi lớn như vậy?" Giang Hoài Sương nhíu mày, mở miệng nói câu đầu tiên.

"Ngạch... Cái kia, còn có chút quần áo, Nguyệt Di cũng đưa cho em một vài thứ." Hứa Đan Lạc hàm hồ nói.

Vương Nguyệt Di? Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn túi du lịch đang bị Hứa Đan Lạc ôm đến chặt chẽ, tức giận hừ một tiếng, giẫm giày cao gót đi vài bước ở phía trước.

Cũng không biết là vật quan trọng gì, thậm chí ngay cả chạm cũng không muốn để cho người khác chạm! Giang Hoài Sương đem hết tất cả bất mãn ở trong lòng đều phát tiết ở bước chân, không ngừng tiến lên, càng đi càng nhanh, rất nhanh liền đem Hứa Đan Lạc tuột lại ở phía sau. Hứa Đan Lạc ôm túi du lịch ngổn ngang, nỗ lực đuổi theo bước chân của Giang Hoài Sương nhưng trong lòng là từng trận chột dạ. Cũng còn may, vừa nãy Giang Hoài Sương chưa kịp nhấc túi lên, nếu không phải vậy, trọng lượng túi chắc chắn làm cho chị ấy sinh nghi.

Mới vừa về đến nhà, Giang Hoài Sương trơ mắt nhìn Hứa Đan Lạc vèo một cái liền tiến vào phòng khách, sau đó chính là âm thanh khóa cửa phòng khách. Vì vậy trên mặt hàn ý càng sâu, lúc này mới ra ngoài ở có mấy ngày liền không nhận người sao! Một hồi lâu, cửa phòng khách mới một lần nữa mở ra, Giang Hoài Sương bỗng nhiên phát hiện mình ngay cả giầy cũng không đổi, vẫn đứng ở cạnh cửa sinh hờn dỗi. Thật ấu trĩ... Giang Hoài Sương yên lặng oán thầm, che giấu tâm tình ho khan hai tiếng liền trở vào nhà.

Còn chưa đi mấy bước chân, Hứa Đan Lạc liền chặn ở trước người mình. "Làm cái gì..." Ngữ khí của Giang Hoài Sương không có cách nào che giấu sự bất mãn.

"Tại sao ngày hôm nay vừa thấy mặt em, chị liền có dáng vẻ rất không vui?"

Giang Hoài Sương hơi di chuyển về hướng bên cạnh, nói: "Chị vẫn như thường ngày, em cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết chị."

"Vậy chị có nhớ em không?" Con mắt của Hứa Đan Lạc sáng lấp lánh, vẻ mặt rất chờ mong: "Có phải là phát hiện nhớ em rồi, vì lẽ đó tối hôm qua gọi em ở lại ăn cơm."

Giang Hoài Sương lạnh lùng hừ một chút: "Em cả nghĩ quá rồi."

Rõ ràng tối hôm qua có cảm giác Giang Hoài Sương lưu ý đối với mình, tại sao ngày hôm nay lại trở nên lạnh lùng hơn so với trước đây. Hứa Đan Lạc siết chặt góc áo, đến cùng là ngày hôm qua chính mình xuất hiện ảo giác hay là ngày hôm nay Giang Hoài Sương thất thường?

"Không có chuyện gì thì chị đi tắm." Bởi vì quan hệ của hai người đang trong thời kỳ mẫn cảm, Giang Hoài Sương không có cách nào hỏi chuyện giữa Hứa Đan Lạc và Vương Nguyệt Di, vì vậy trong lòng càng buồn bực không muốn hướng về Hứa Đan Lạc nữa. Thật sự là càng nhìn càng tức giận.

"Chờ đã..." Hứa Đan Lạc chặn đường Giang Hoài Sương. Tuy rằng khoảng thời gian trước Giang Hoài Sương lảng tránh mình, thế nhưng có thể cảm thấy giữa hai người còn có chút quan hệ. Nhưng mà ngày hôm nay Giang Hoài Sương khó hiểu để cho Hứa Đan Lạc cảm thấy sợ hãi, một loại cảm giác giống như mất đi. "Đã hai tháng... Chị đã suy nghĩ kỹ chưa..." Hứa Đan Lạc vốn không muốn bức Giang Hoài Sương nhưng khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, khó tránh khỏi để cho mình bắt đầu lo lắng lên.

Hứa Đan Lạc nói trắng ra vấn đề như vậy, để cho Giang Hoài Sương hô hấp miễn cưỡng chậm nửa nhịp, liên tưởng đến mấy ngày nay thái độ của Hứa Đan Lạc và việc mình nhìn thấy tình cảnh đó, Giang Hoài Sương cảm thấy có một ngọn lửa vô danh ở đáy lòng bay lên. "Nếu như chị nói chị suy nghĩ rồi, chị vĩnh viễn không thể đáp ứng cùng với em, cuộc nháo kịch này có phải là có thể kết thúc hay không?"

Mặc dù biết mình hỏi có chút đột ngột, thế nhưng Hứa Đan Lạc không nghĩ rằng Giang Hoài Sương sẽ giống như một con mèo bị người khác đạp cái đuôi, xù lông. Lời từ chối giống như là ngàn vạn cây kim nhỏ đồng loạt ghim vào trong lòng, Hứa Đan Lạc ngã về sau, lùi lại nửa bước. "Em liền biết... Chị sẽ không dễ dàng đáp ứng em như vậy... Lúc đó nói em cho chị chút thời gian, chỉ là muốn dùng nhiều thời gian suy nghĩ nên làm sao từ chối em... Em sớm phải biết..." Hứa Đan Lạc cúi đầu nhẹ giọng nói thầm, nhưng càng cảm thấy giọng nói không giống như là của mình.

Nhìn thấy Hứa Đan Lạc một bộ dáng bị đả kích, Giang Hoài Sương tâm không khỏi mềm nhũn một chút, nhưng mà nhớ lại cảnh tượng Hứa Đan Lạc bình yên tiếp nhận cái hôn kia của Vương Nguyệt Di. "Em đã sớm biết chị sẽ không cùng với em, em đã sớm tìm cho mình đường lui, cần gì phải hỏi lại chị." Giang Hoài Sương vòng qua Hứa Đan Lạc, đi vài bước tiến vào phòng ngủ, đóng cửa khóa lại, nửa điểm không cảm thấy được hành vi đang làm của mình chính là giận hờn ấu trĩ cỡ nào.

Một cánh cửa đem hai người tách ra, nhưng tâm Giang Hoài Sương giống như là của người khác, giống như vắt mì trên tấm thớt, đang bị xoa viên dẵm nát và chà đạp, khó chịu vô cùng. Thả một bồn nước lạnh đem người mình ngâm vào, nhưng không thể tạo được nửa phần tác dụng xoa dịu nội tâm đang rối loạn. Đứa bé nhỏ tuổi phản bội, hứa hẹn cái gì, đáng ghét nhất!

Tắm xong mở cửa phòng, không cảm thấy bất ngờ gì khi nhìn thấy Hứa Đan Lạc ở trên ghế sôpha đang co lại thành một đoàn. Đi đến bên cạnh sôpha ngồi xuống, Giang Hoài Sương đem tầm mắt cố định ở tivi chưa hề mở lên, rút mấy tờ khăn giấy đưa đến. Khóc, khóc cái gì, có cái gì mà khóc! Giang Hoài Sương cắn răng đem cái tia thương cảm trong lòng kia nuốt trở vào.

"Trên cổ em đeo cái gì?" Giang Hoài Sương điều chỉnh tâm tình một chút, sắc mặt nỗ lực như thường, nói.

"Vương Nguyệt Di... Đưa...." Hứa Đan Lạc âm thanh oa oa, khóc đến có chút tiếng nấc.

"Nguyệt Di đi rồi, em rất khó vượt qua?"

"Ừm..."

"Hai người quan hệ rất tốt?"

"Ừm..."

"Em ở phòng khách của nhà Nguyệt Di?"

"Không phải..."

"Không có phòng cho khách? Em ngủ ở đâu?"

"Có, thế nhưng là cùng cậu ấy ở chung với nhau."

"Trong phòng có hai chiếc giường?"

"Một chiếc..."

"Hai người ngủ chung một cái giường?" Giang Hoài Sương nhíu mày, một lần nữa hỏi lại. Thượng Đế ơi, mình lại cho phép em ấy cùng giường cùng gối với người khác mười mấy ngày. Giang Hoài Sương nỗ lực thuyết phục bản thân, cái cảm giác chua xót ở trong lòng đối với đứa trẻ vị thành niên này chính là lo lắng chứ không phải là ghen cái gì.

"Ừm." Hứa Đan Lạc lau nước mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, ngày hôm nay tại sao Giang Hoài Sương lại bát quái như thế.

Giang Hoài Sương không tiếp tục hỏi, lòng tràn đầy phiền muộn. Chết tiệt, trong mười mấy ngày này hai đứa đều đã làm những gì... "Tiểu Lạc, tốt nhất không nên cùng người khác ngủ chung cái giường." Giang Hoài Sương chần chờ một chút, vẫn là quyết định hết sức cố gắng làm tốt nghĩa vụ người giám hộ.

Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Cùng chị cũng không thể sao?"

"Chị cho rằng vừa nãy chị đã nói rất rõ ràng." Giang Hoài Sương sừng sộ lên.

"~~~~(>_<)~~~~ chị không muốn ở cùng với em, chị cần gì quản em ngủ cùng với ai chứ. Em thích ngủ với ai thì ngủ với người đó." Hứa Đan Lạc ôm ôm gối lăn lộn một chút, chỉ để lại sống lưng quay về phía Giang Hoài Sương, một chút đều không ý thức được mình mới vừa nói những câu nói kia là cỡ nào dễ dàng gây nên nghĩa khác.

"Theo pháp luật mà nói chị là người giám hộ em. Hơn nữa em là con gái, tốt nhất nên tự trọng một chút." Thấy Hứa Đan Lạc một bộ dạng không phối hợp, Giang Hoài Sương có chút tức giận, ngay cả lời nói cũng nói nặng một chút.

"Em không tự trọng? Em chỗ nào không tự trọng!" Đang phiền muộn đến không chịu được, Hứa Đan Lạc bị Giang Hoài Sương đâm một cái, tâm tình cũng biến thành kích động: "Em một không trộm hai không cướp, chỉ là yêu thích một người, chỗ nào không tự trọng."

"Ngủ chung như vậy thì là không tự trọng. Ở trước công chúng tình chàng ý thiếp còn không gọi là không tự trọng?" Giang Hoài Sương cho rằng Hứa Đan Lạc đang nói chính là Vương Nguyệt Di, vại giấm triệt để bị đổ đi.

Giang Hoài Sương nghiêm túc nói, Hứa Đan Lạc nghe được lòng tan vỡ: "Được, em chính là không tự trọng, chính là muốn ngủ chung thì làm sao. Em thừa nhận, em không chỉ muốn ngủ chung còn muốn làm càng nhiều chuyện hơn, thậm chí muốn làm những chuyện tình nhân đều làm. Yêu thích một người không phải là như vậy sao, muốn dựa vào, muốn đến càng gần hơn một chút, lại gần thêm một chút. Bởi vì yêu thích mới như vậy, nếu như chị cảm thấy đây là không tự trọng, coi như là em không tự trọng được rồi."

"Em..." Giang Hoài Sương bị Hứa Đan Lạc làm cho tức giận đến một hơi nghẹn ở ngực nói không ra lời. Đây đều là lời gì đó, Giang Hoài Sương không chịu được bộ dáng tự cam chịu hạ mình của Hứa Đan Lạc, nâng tay lên liền muốn đánh xuống.

Thấy Giang Hoài Sương đã nổi giận đến động thủ, Hứa Đan Lạc cười khổ một cái, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Thấy chết không sờn ha... Giang Hoài Sương tay nâng lên cao cao, làm thế nào cũng không hạ xuống được.

"Cho dù chị đánh em, em cũng không cảm thấy em có lỗi." Chờ thật lâu không thấy lòng bàn tay hạ xuống, Hứa Đan Lạc một lần nữa mở mắt ra, nhìn Giang Hoài Sương vung tay phải lên nhưng vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Người cố chấp, dường như Giang Hoài Sương có thể thấy từ này khắc trên người Hứa Đan Lạc, cũng nhìn thấy bóng dáng chính mình năm đó, vô lực buông tay xuống, miệng than thở nói: "Chị mặc kệ hai đứa đã đến bước nào, những chuyện này chị không nghĩ nữa. Tốt nhất là hai đứa có thể chịu trách nhiệm đối với cuộc đời của mình."

Cái gì? "Chị có ý gì?" Hứa Đan Lạc ngây người ra.

"Lúc đi đón em, Vương Nguyệt Di hôn em, chị đã nhìn thấy." Giang Hoài Sương khẽ thở dài một hơi, thật sự không muốn thừa nhận vừa nãy mình thất thường bắt nguồn từ một loại tâm tình gọi là đố kị: "Bất luận như thế nào, em còn nhỏ, chị hi vọng em có thể sống lý trí. Người yêu không phải là món đồ chơi, không phải cứ khóc khóc nháo nháo thì sẽ có, cũng không phải vé xổ số mua nhiều mấy khoản liền có thể tăng tỷ lệ trúng thưởng lớn. Nói chung... Em chọn con đường này sẽ không dễ đi. Thế nhưng chị cũng không có lập trường gì để khuyên em." Nếu như Hứa Đan Lạc lựa chọn đối tượng là mình, chính mình còn có thể cự tuyệt hoặc là khuyên bảo nhưng hiện tại lại là người khác, Giang Hoài Sương thật sự cảm giác mình không có lập trường gì để giáo huấn.

"Ý của chị là, em và Vương Nguyệt Di?" Hứa Đan Lạc bối rối: "Chị nói em một chân đạp hai thuyền".

"Đừng kéo theo chị." Giang Hoài Sương thật sự phiền muộn đi tin tưởng tình cảm của tiểu hài tử dành cho mình, cảm thấy mình thật là một tên ngu ngốc.

"Em không có..." Hứa Đan Lạc liền tiến đến bên người Giang Hoài Sương: "Em và cậu ấy chính là bạn tốt, cái hôn kia chỉ là rất thuần khiết để tạm biệt."

"Chuyện không liên quan đến chị." Giang Hoài Sương hướng về bên cạnh ngồi xuống nhưng lỗ tai lại cấp tốc vểnh lên.

"Hơn nữa cho dù tụi em ngủ chung một cái giường cũng là từng người bảo vệ một cái mép giường." Đại khái đoán được Giang Hoài Sương hiểu lầm cái gì, Hứa Đan Lạc tường tận giải thích: "Vừa nãy em nói muốn càng đến gần một người, cũng là chị nha. Vẫn yêu một người, cũng chỉ có một mình chị, thật sự."

"Đã nói rồi, chuyện không liên quan đến chị." Giang Hoài Sương quay mặt qua nhưng trong lòng buông lỏng một chút, dừng một lát rồi nói: "Vậy cho dù hiện tại không có gì, em ấy khẳng định cũng muốn có cái gì, nếu không tại sao đưa em cái ngọc thạch tử."

"Cái này là làm kỷ niệm mà thôi. Hơn nữa vật như vậy trước đây không phải chị cũng đưa cho em thật nhiều cái. Lẽ nào chị cũng muốn có cái gì?" Hứa Đan Lạc ngửi thấy mùi dấm chua, tâm tình lập tức tung bay lên.

"Đưa cho em nhiều như vậy một cái cũng không thấy em đeo, lúc này một cái liền để em quan tâm." Giang Hoài Sương nhỏ giọng nói thầm.

"Chị chờ một chút..." Hứa Đan Lạc bò xuống từ trên ghế sôpha, chạy về hướng phòng ngủ, một lúc sau cẩn thận từng li từng tí ôm một cái hộp, mở ra ngay trước mặt Giang Hoài Sương: "Chị nhìn xem một chút, em đều cố gắng cất giữ, chỉ là không nỡ lòng đeo."

Chỉ thấy trong hộp gấm hình vuông được người nào đó tỉ mỉ lót dày đặc một tầng vải nhung, trong nắp hộp bên cạnh cũng được lót vải bố. Các loại dây chuyền ngọc, vòng tay, hoa tai làm bằng bạc lần lượt từng cái sắp xếp chỉnh tề đặt ở trong đó, mọi thứ bên trong đều là hai năm qua được Giang Hoài Sương tặng.

"Những thứ đồ này vốn là dùng để đeo." Tâm ý Hứa Đan Lạc yêu ai yêu cả đường đi thật sự quá mức rõ ràng, Giang Hoài Sương ngoài miệng tuy vẫn là cứng rắn nhưng trong lòng đã sớm ấm đến rối tinh rối mù.

Thật khó chịu... Hứa Đan Lạc nở nụ cười, lấy ngọc thạch của Vương Nguyệt Di xuống, một lần nữa từ trong hộp lấy một cái ra mang vào, nói: "Như vậy tốt không?"

"A." Giang Hoài Sương nói quanh co một chút, cảm thấy ngày hôm nay mình thật sự là quá kích động.

"Hiện tại chị tin tưởng em và Vương Nguyệt Di không có cái gì rồi chứ?"

"Hai người ở cùng nhau mười mấy ngày, chị lại không có gắn máy thu hình ở trên người em, có cái gì hay không có cái gì còn không phải do em định đoạt." Trên thực tế... Vẫn là mình mẫn cảm, Giang Hoài Sương có chút ảo não.

"Nếu không, em không ngại để chị kiểm tra." Hứa Đan Lạc để sát vào lỗ tai Giang Hoài Sương: "Em và Vương Nguyệt Di chuyện gì cũng chưa từng làm, em vẫn là..."

"Em! (⊙o⊙)..." Bên tai Giang Hoài Sương thoáng đỏ, cái người này.

"Chị mới vừa nói sẽ không cùng với em... Là lời tức giận sao?" Hứa Đan Lạc thấy sự tình nói rõ ràng, Giang Hoài Sương cũng làm ầm xong rồi, thừa dịp nữ vương đại nhân tâm tình tốt, mau mau lục lọi án xử.

Cũng thật là lời tức giận... Giang Hoài Sương không muốn thừa nhận mình trong lúc tức giận hồ đồ bật thốt lên, nhắm mắt trả lời: "Không phải lời tức giận."

"..." Hứa Đan Lạc cảm thấy nữ nhân trước mắt này thật sự là quá không thành thật: "Rõ ràng tối hôm qua lưu em ăn cơm là chị nhớ em rồi, ngày hôm nay lại như thế, lưu ý chuyện giữa em và Vương Nguyệt Di. Chị còn muốn nói chị đối với em một chút cảm giác cũng không có?" Mím chặt môi, mình là người nhỏ tuổi lại phải cuối đầu thương lượng tình cảm.

"Em đừng ép chị..."

"Vâng, em không ép chị, sau đó chị liền càng chạy càng xa, hơn một tháng trước kia chị mỗi ngày tăng ca, mỗi ngày muốn tránh em, chị có biết hay không, mỗi buổi tối nghe được âm thanh chị khóa cửa phòng ngủ, em có bao nhiêu khổ sở." Hứa Đan Lạc mím chặt môi, đem nước mắt ép trở vào, lại mở miệng nhưng âm thanh thấp xuống: "Rõ ràng em có thể cảm giác được, chị đối với em không phải một chút cảm giác cũng không có nhưng mà chị vẫn trốn tránh, hiện tại em không có cách nào phân rõ, có phải là bởi vì em quá yêu thích chị cho nên mới có ảo giác chị cũng yêu thích em. Còn tiếp tục như vậy, em thật sự sẽ điên mất..."

"Em còn nhỏ như vậy... Chị không thể..."

"Vậy mới vừa rồi chị còn ngầm thừa nhận để em và Vương Nguyệt Di chung một chỗ, tại sao đến phiên chị liền nói không được?" Hứa Đan Lạc nắm lấy tay Giang Hoài Sương: "Vậy em không hỏi chị có muốn cùng với em hay không. Em chỉ muốn biết, chị có thích em hay không, chị biết em nói chính là loại yêu thích nào. Em muốn biết rõ, cảm giác của em đến cùng có phải là ảo giác của em hay không."

"Nếu như chị nói..." Giang Hoài Sương bị dáng vẻ của Hứa Đan Lạc dọa đến có chút tan vỡ, tìm kiếm từ ngữ cẩn thận mở miệng.

"Không có nếu như!" Hứa Đan Lạc cắt ngang Giang Hoài Sương: "Nếu như chị nói chị không thích em, em vẫn sẽ thích chị, vẫn yêu chị. Em sẽ không bỏ qua..."

Giang Hoài Sương bất đắc dĩ cười: "Cái kia bất luận chị nói ra đáp án gì, kết quả đều giống nhau, chị trả lời còn có ý nghĩa sao?"

"Có... Chị chắc phải biết, đáp án của chị đối với em mà nói rất quan trọng." Hứa Đan Lạc cầm lấy tay kia của Giang Hoài Sương, hơi nắm chặt, trong mắt là nghiêm túc trước nay chưa từng có cùng với chờ mong vô cùng nặng nề.

Liền biết được lúc trước không nỡ tàn nhẫn bỏ đi thì tất nhiên sẽ có một ngày phải đối mặt chuyện như vậy. Hứa Đan Lạc áp sát quá gần, hầu như có thể cảm giác được khí tức trên người em ấy bắt đầu trở nên hơi nóng rực. "Phải, chị yêu em. Nhưng mà, chị không thể cùng với em." Giang Hoài Sương biết lúc này đây chính là đáp án trong lòng mình. Yêu thích thì thế nào, bất kể là tuổi tác thân phận, còn có cái bất an to lớn kia ở trong lòng mình, đều trở thành chướng ngại không thể vượt qua giữa hai người.

Buồn vui trong lúc đó thật ra cũng không có quá nhiều khoảng cách. Nghe được đáp án của Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc nở nụ cười: "Thật ra chị vẫn cảm thấy, nếu như vừa bắt đầu em không nói em yêu thích chị thì sẽ tốt hơn. Có thể ám muội tiếp tục sống, không có áp lực, không có trách nhiệm. Nếu như bây giờ em nói với chị, em đồng ý chỉ cùng với chị qua nửa năm, giống như những người bạn gái trước kia của chị, chị nhất định sẽ không đồng ý. Chị quan tâm em, yêu thích em, không muốn chỉ cùng em có quan hệ ngắn ngủi, cũng không muốn nhìn thấy em cùng người khác chung một chỗ. Nhưng lại kiêng kỵ cái này kiêng kỵ cái kia, không chịu cố gắng cùng em chung một chỗ. Chị muốn em làm sao bây giờ đây..."

Giang Hoài Sương rất bất ngờ khi Hứa Đan Lạc lại thông suốt nhìn ra như vậy, nhất thời không biết mình còn có thể nói cái gì.

"Nếu như em cùng người khác chung một chỗ, chị sẽ rất khổ sở... Giống như vừa nãy, tức giận như vậy." Hứa Đan Lạc đột nhiên vươn mình, cúi đầu đặt ở trên người Giang Hoài Sương, nhẹ nhàng cắn môi Giang Hoài Sương một chút: "Nếu như em cùng những người khác làm chuyện như vậy, chị có hối hận khi chị không đồng ý cùng em chung một chỗ hay không."

"Tiểu Lạc, em điên rồi, em muốn làm gì..." Giang Hoài Sương đẩy Hứa Đan Lạc ra, đứng lên.

"Em thật sự điên rồi... Chị không cho em ở cùng với chị nhưng lại chú ý em cùng người khác chung một chỗ... Có phải là em nên hỏi chị, chị muốn làm gì?" Hứa Đan Lạc chưa bao giờ biết được hóa ra mình cũng có thể hùng hổ dọa người như vậy: "Không muốn cùng với em, rồi lại chú ý em cùng người khác chung một chỗ, chị đối với em có phải là quá tàn nhẫn?"

"Coi như chị chú ý, chị cũng sẽ không ngăn em." Giang Hoài Sương chính là nói thật, cho dù thật sự đến một ngày kia, chính mình cũng sẽ không lôi kéo mà buông tay để tiểu Lạc rời đi.

"Nhưng mà chị sẽ chú ý, chị sẽ rất khó vượt qua còn em có thể so với chị còn khó chịu hơn. Cho em một chút đáp lại, em vẫn ở lại bên cạnh chị, hôn em..." Hứa Đan Lạc đứng lên.

"Tiểu Lạc..."

Hứa Đan Lạc cong cong khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn Giang Hoài Sương: "Nếu như chị không hôn em, ngày mai em liền đi ra ngoài tìm người con trai khác hoặc là người con gái khác."

"Được rồi, không cần uy hiếp chị, chị biết em không dám." Giang Hoài Sương cảm giác mình là kẻ điên, Hứa Đan Lạc cũng vậy.

"Chị chắc chắn chứ?" Nước mắt theo khóe mắt chậm rãi rơi xuống, nhưng Hứa Đan Lạc vẫn duy trì mỉm cười: "Nhưng em thật sự không xác định..."

Chết tiệt... Chết tiệt không xác định... Cái tên quật cường này, không phải bất kỳ người nào cũng có thể tự kiềm chế được đối với tên ngu ngốc này, Giang Hoài Sương không muốn chờ thật sự xảy ra chuyện gì rồi mới hối hận, khẽ cắn răng nhắm mắt lại, hôn xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play