Tâm tình của Hứa Đan Lạc hết sức phức tạp, nhìn trên màn ảnh máy vi tính, hình ảnh đó bị che toàn hình ảnh 18+, video so với manga làm cho người ta bị kích động tuyệt đối không phải ở cùng đẳng cấp. Thêm vào âm thanh, mặc dù một lần nữa Hứa Đan Lạc chỉnh thấp âm lượng, trong phòng vẫn là đầy rẫy ồ ồ tiếng thở dốc cùng tiếng ngâm rên rỉ mê hoặc.
Chỉ là tùy ý mở ra một đoạn video đại khái xem mấy phút, Hứa Đan Lạc liền cảm thấy được mặt đỏ đến mang tai, ngay cả trên người cũng bắt đầu trở nên nóng lên. Tìm cái điều khiển máy lạnh, đem nhiệt độ trong phòng hạ thấp một chút, Hứa Đan Lạc vẫn không thể nào hoàn toàn tiếp thu phần sau của video đang càng ngày càng không có chừng mực. Lúc cả người không dễ chịu, suy nghĩ một chút, Hứa Đan Lạc đóng video đã xem đến một nửa, ngược lại mở ra một cái mới.
Nếu chuyện này phải là do công làm, bản thân mình là một người thụ, thụ chỉ cần thành công mê hoặc công là được. Hứa Đan Lạc suy nghĩ như vậy, vì vậy mỗi cái video chỉ xem mấy phút, chỉ cần để Giang Hoài Sương cam tâm tình nguyện bắt đầu chạm vào mình, coi như thành công...
Cả ngày này, Giang Hoài Sương đều cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, gần buổi trưa mí mắt phải bắt đầu giật liên tục, còn mắc phải lỗi ký sai một phần văn kiện. Ở buổi cơm trưa gặp đối tác để thương lượng, tiến hành đến một nửa thì mình lại ngay ở trước mặt khách hàng phát ngốc ra một hồi, thật sự có đủ loại tâm trạng. Giang Hoài Sương chỉ cho là ngày hôm nay không may mắn, vì vậy buổi chiều xử lý công việc đến gần giờ tan tầm, liền thu dọn đồ đạc sớm rời đi.
Giang Hoài Sương mang theo một hộp bánh donut mới ra lò, mở cửa chính ra thì tựa hồ nghe thấy thanh âm rất kỳ quái, nhưng mà lúc vào trong nhà lại không nghe nữa. Lẽ nào thời vận không tốt đến nỗi xuất hiện ảo giác? Giang Hoài Sương bất đắc dĩ lắc đầu...
Giang Hoài Sương chưa kịp thay dép xong, Hứa Đan Lạc liền từ thư phòng vội vàng chạy ra, đứng ở trước mặt Giang Hoài Sương mang theo thần sắc vô cùng kinh ngạc, mở miệng: "Còn chưa đến giờ tan làm mà... Tại sao ngày hôm nay mới hơn bốn giờ chị đã trở về?"
"Công việc gần như hoàn tất rồi nên trở về sớm. Vừa nãy hình như chị nghe thấy có thanh âm gì?" Giang Hoài Sương hỏi.
"Chắc là âm thanh vừa nãy em xem phim." Hứa Đan Lạc cố gắng tự trấn định, nở nụ cười.
"Ừm." Giang Hoài Sương cũng không nghĩ nhiều, liền muốn về phòng ngủ tắm rửa, đột nhiên lại dừng bước chân, xoay người cẩn thận nhìn quần áo của Hứa Đan Lạc một chút: "Ngày hôm nay em từng đi ra ngoài? Sáng sớm hình như không phải mặc bộ đồ ngủ này."
"Buổi trưa đi ra ngoài mua ít đồ." Hứa Đan Lạc bị nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, buổi trưa sau khi rời khỏi đây, trở về liền tắm rửa thay đổi áo ngủ, lúc này đều bị Giang Hoài Sương nhìn ra rồi, con mắt cũng quá tinh. Xem ra vẫn phải ra tay sớm một chút, tránh cho thời gian lâu dài lại bị lộ chân tướng gì đó, thật là phiền phức.
"Bánh donut ở trên ngăn tủ cạnh cửa, mua lúc mới ra lò, nhân lúc còn nóng ăn đi." Thật ra Giang Hoài Sương cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút, nói xong cũng đi vào phòng.
Nhân lúc rèn sắt còn nóng, hiện tại đã là trung tuần tháng tám, không còn bao nhiêu ngày liền phải khai giảng. Hứa Đan Lạc ép lòng, cải lương không bằng bạo lực, thừa dịp gần đây tình cảm của hai người coi như không tệ, nhanh chóng đem chuyện cần làm đều làm cho xong mới là đúng lý. Cầm lấy hộp bánh donut, đem để vào phòng bếp, Hứa Đan Lạc có chút sốt sắng hô hấp một cái lấy khí thế, sắc mặt thoáng kiên định một chút, hiện tại tuyệt đối không phải thời điểm tốt để ăn bánh donut.
Không có chuyện gì có thể so với mùa hè được nghỉ việc về nhà ngâm nước, càng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, Giang Hoài Sương nghĩ như vậy, rốt cục hơn một giờ sau một thân mát mẻ ra khỏi phòng ngủ. Vừa ra khỏi phòng ngủ, nhưng Giang Hoài Sương lại không cảm thấy nửa phần mát mẻ.
Chỉ thấy trong phòng khách một vải mỏng một vải nhung, hai lớp rèm cửa sổ tất cả đều bị kéo xuống, tuy mới hơn sáu giờ chiều nhưng trong phòng hơi tối. Giang Hoài Sương vừa định tiến lên đem rèm cửa kéo ra, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi Hứa Đan Lạc đứng trong phòng khách, mở đèn nhỏ trên bàn ăn.
"Cái áo ngủ này em lấy ở đâu ra?" Giang Hoài Sương nhíu nhíu mày, bỏ qua rèm cửa sổ gần trong gang tấc, ngược lại đi về hướng Hứa Đan Lạc.
"Mới vừa mua... Nhìn có được hay không?" Hứa Đan Lạc có chút sốt sắng, siết chặt góc áo của mình, làm đủ bài tập một ngày, thành bại hay không là vào thời khắc này.
Váy ngủ màu trắng, độ dài từ trên xuống ngắn, chất liệu lụa mỏng, độ trong suốt khá cao. Dưới ánh đèn dìu dịu, bất kể là quần lót màu đen ở phía dưới hay là hai hạt đậu đỏ ở mặt trên đều không hề che đậy, đều thấy rõ đến không thể rõ hơn. Khóe miệng của Giang Hoài Sương hết sức co giật: "Em chắc không phải là muốn chị khen cái này, xem ra đụng vào sẽ làm hư vải áo rất đẹp..."
"Chị..." Vốn dĩ Hứa Đan Lạc đang ngượng ngùng, tâm tình hoàn toàn bị lời nói của Giang Hoài Sương đánh cho một gậy. Thiệt thòi cho mình giữa trưa đi ra ngoài, còn phải chống lại ánh mắt quỷ dị của những nhân viên cửa hàng kia, ngàn chọn vạn tuyển mới mua được cái này trở về.
"Được rồi, chị vẫn cảm thấy váy ngủ bằng vải bông vừa nãy tốt hơn một chút so với cái này. Ít nhất thì giữ ấm được, đúng hay không?" Ánh mắt Giang Hoài Sương xẹt qua ly rượu đỏ cùng hộp chocolate ở trên bàn, hơn nữa người trước mắt mặc cái này hay không mặc thật không có gì khác nhau, nói chung cũng có thể đoán được gì đó, nhưng không muốn làm rõ, chỉ hi vọng mình trêu đùa để cho Hứa Đan Lạc có thể hiểu được ý cự tuyệt của mình. Gian phòng tối tăm, ánh đèn yếu ớt, rượu đỏ, chocolate, áo ngủ trong suốt, đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng lớn mật...
"..." Hứa Đan Lạc cúi đầu, mím mím môi, một hơi giấu ở trong ngực. Thế nhưng vừa nghĩ đến mục đích hôm nay, cũng chỉ có thể khẽ cắn răng nhịn. "Lại đây ngồi một chút có được hay không?" Lúc Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên liền nở một nụ cười ngoan ngoãn đến cực điểm.
"Hắc..." Nhìn thấu dụng ý của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương nở nụ cười, đứa nhỏ này đúng là vẫn có chút ý tứ. Ôm tâm thái không ngại xem cuộc vui nhìn Hứa Đan Lạc tiếp theo lại muốn chơi cái gì, Giang Hoài Sương đi về phía trước hai bước ngồi xuống ở trên ghế sôpha. Rõ ràng là một tiểu cô nương rất thanh thuần, cứ thế lại muốn hướng về phương diện mê hoặc để triển khai, Giang Hoài Sương nhìn người trước mắt này hành động vụng về, nén cười đến sắp nội thương.
Dựa vào ánh đèn, Hứa Đan Lạc không khó để thấy rõ một vệt ý cười trong đáy mắt của Giang Hoài Sương, chính mình đang cố gắng mê hoặc mệt gần chết nhưng mà cái người này hình như nửa phần bị mê hoặc cũng không có, ngay cả một chút phản ứng cũng không. Hứa Đan Lạc giận dữ, cầm bình rượu đỏ trên bàn, đổ tràn đầy một ly.
"Em không nên uống rượu, chuyện đêm Giáng sinh lần trước chắc em còn nhớ chứ?" Nhìn tiểu Lạc một bộ dáng vẻ ăn quả đắng quả thật rất vui, chỉ là nếu như đợi lát nữa lại muốn mình nửa kéo nửa ôm mà đem vào phòng, Giang Hoài Sương liền cảm thấy vé vào cửa xem cuộc vui này có chút đắt giá. Chỉ mới ăn mấy khối chocolate nhân rượu liền bị đẩy ngã, lúc này nếu uống một ly rượu đỏ, đúng là không có cách nào tưởng tượng.
"Em không uống." Hứa Đan Lạc cầm cái ly đi đến bên người Giang Hoài Sương, khẽ mỉm cười: "Cái này là cho chị uống."
"Khục... Ha ha... Em thật sự là... Ha ha..." Nhận được một cái mị nhãn hoàn toàn thay đổi, Giang Hoài Sương thật sự là nhịn không được, ôm gối ở trên ghế sôpha cười thành một đoàn, còn thiếu trái phải lăn lộn.
"Có cái gì tốt mà cười!" Hứa Đan Lạc nổi khùng, vốn là mặc thành như vậy đã đủ khó chịu, Giang Hoài Sương lại còn trốn tránh cười thành như vậy.
"Thật sự rất buồn cười..." Giang Hoài Sương cười đến nước mắt đều muốn chảy ra. Mãi đến khi nhìn thấy Hứa Đan Lạc méo miệng không nói lời nào, lúc nãy mới chậm rãi ngừng lại, ho khan hai tiếng, nghiêm nghị nói: "Được rồi, chơi đủ rồi, đi thay quần áo đi. Rõ ràng không có vóc dáng gì còn mặc loại quần áo này, thật không rõ em đang suy nghĩ cái gì."
(╰_╯)#... Hứa Đan Lạc nắm chặt ly rượu trên tay, không lên tiếng nhưng gương mặt nhỏ vẫn kiên cường.
"Được rồi, ngoan, không nên nháo đến khó chịu." Giang Hoài Sương đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Hứa Đan Lạc: "Nếu như em thích chơi COS (cosplay), lần sau mua bộ con gấu hùng bảo bảo cho em mặc có được hay không?"
Đùng một cái, đánh bay móng vuốt đang vuốt ve của Giang Hoài Sương, kho hỏa dược rốt cục bị ba chữ 'Hùng bảo bảo (pokemon bear có hình lưỡi liềm trên đầu)' nhen lửa.
"Chị biết rõ ràng em không phải COS!" Hứa Đan Lạc thừa nhận mình thất bại, nhưng cũng rất không chịu được thái độ hời hợt của Giang Hoài Sương: "Chị biết rõ ràng em đang mê hoặc chị, nhưng mà cái gì chị cũng không nói."
"Tại sao mỗi lần có chuyện gì em đều nói đến rõ ràng như thế." Giang Hoài Sương thu tay về.
"Đó là bởi vì chị yêu thích cái gì cũng không để lộ, ám muội đến ám muội là chị cao hứng nhất!" Những ngày tháng sung sướng cho đến âm u tích góp trong thời gian này ở trong lòng Hứa Đan Lạc cần bạo phát gấp.
"..." Bị nói trúng tâm sự, đáng ghét! Giang Hoài Sương không nói một lời đứng dậy liền muốn trở về phòng. Cánh tay lại bị khóa chặt, Giang Hoài Sương mặt không cảm xúc mà cúi thấp đầu, mở miệng: "Em lại muốn làm gì?"
"Em..." Hứa Đan Lạc biết mình nhất thời mất khống chế càng chọc giận Giang Hoài Sương, sợ hãi không biết nên nói cái gì.
Giang Hoài Sương có thể thích thú xem Hứa Đan Lạc bị ăn quả đắng nhưng không chịu được em ấy bộ dáng tiểu tử gặp cảnh khốn cùng, hơn nữa Hứa Đan Lạc cũng không có nói sai, đúng là đa phần mình thẹn quá thành giận... Giang Hoài Sương thở dài một hơi.
"Em sai rồi..." Quả thật Hứa Đan Lạc cảm giác mình sai rồi, mình rất rõ ràng cái bản tính đà điểu của Giang Hoài Sương, vừa nãy nói trắng ra bức bách như vậy, không cẩn thận sẽ bức người đi mất. Nếu thật đúng là như vậy, không biết năm nào tháng nào mới có thể tìm người quay về.
Chỉ là cứ như vậy nhận sai, nghe vào trong tai Giang Hoài Sương lại là tư vị khác. Chính mình... Quả thực giống như Hứa Đan Lạc nói ác liệt như vậy. Giang Hoài Sương có chút áy náy, sắc mặt cũng hòa hoãn, theo sức lực của Hứa Đan Lạc lại ngồi xuống. "Không phải nói cái này là cho chị uống?" Giang Hoài Sương chỉ chỉ cái ly trên tay Hứa Đan Lạc. Dù gì tửu lượng của mình cũng tốt, uống một ly này coi như dụ dỗ Hứa Đan Lạc cao hứng.
"Ừm..." Hứa Đan Lạc đột nhiên nhớ lại mục đích hôm nay của mình còn chưa hoàn toàn đạt được. Mắt thấy chút ánh sáng, Hứa Đan Lạc mau mau thuận thế leo lên.
"Em, đừng..." Giang Hoài Sương vươn tay đoạt cái ly nhưng chỉ kịp đoạt lấy một cái ly trống rỗng: "Không phải nói em không uống sao?" Đầu óc mơ hồ mà nhìn Hứa Đan Lạc phình gò má ra, mí mắt phải của Giang Hoài Sương không tự chủ giật giật.
"A..." Ngậm một miệng rượu, Hứa Đan Lạc chỉ có thể a a lên tiếng, móng vuốt nhỏ nắm chặt Giang Hoài Sương, cả người tiến đến.
"Em đừng hòng mơ tưởng..." Giang Hoài Sương xoay mặt qua một bên, quýnh đến rối tinh rối mù: "Em nhả lại vào trong ly đi." Miệng ngậm lại, từ đâu mà Hứa Đan Lạc học cách đút rượu sắc tình như thế.
Một cái miệng đầy rượu hơi nhiều, Giang Hoài Sương lại tránh trái tránh phải không chút nào phối hợp, Hứa Đan Lạc phiền muộn phát hiện gò má thật chua, không cẩn thận mà nuốt một chút, a... Tốt hơn nhiều rồi.
"Em nuốt?" Giang Hoài Sương phát hiện gò má đang phình của Hứa Đan Lạc giảm xuống một chút.
Hứa Đan Lạc không nói lời nào, nha... Trên thực tế là không có cách nào nói chuyện, cố chấp mà nhìn Giang Hoài Sương, không động đậy chút nào.
Đứa nhỏ chết tiệt, đứa nhỏ cố chấp chết tiệt, đứa nhỏ cố chấp sắc tình chết tiệt, Giang Hoài Sương lầm bầm oán giận một vòng, rồi lại không nỡ để Hứa Đan Lạc trải qua say rượu khó chịu nữa, cắn răng hôn môi Hứa Đan Lạc.
Hứa Đan Lạc còn chưa kịp hoạt động, răng với môi liền bị Giang Hoài Sương thuần thục cạy ra, đầu nhẹ nhàng bị đè xuống, rượu ở trong sự dẫn đường thành thạo nơi đầu lưỡi của đối phương từ từ trôi đi, gò má căng thẳng hồi lâu rốt cục có thể thả lỏng ra.
Động tác hôn của Giang Hoài Sương nhanh chóng kết thúc, đem rượu đỏ trong miệng nuốt xuống, sắc mặt khó coi hừ một chút. . Truyện chính ở — T r u m T r u y e n . com —
~~~~(>_<)~~~~ Lại cái gì cũng không kịp làm! Hứa Đan Lạc không ngờ rằng Giang Hoài Sương động tác gọn gàng nhanh chóng như vậy, ánh mắt lại dời về phía chai rượu đỏ ở trên bàn.
Giành lấy chai rượu trước, Giang Hoài Sương vỗ vỗ đầu Hứa Đan Lạc: "Trò chơi ngày hôm nay chấm dứt ở đây."
"Động tác thông thạo như vậy, trước đây có phải là thường có người đút chị uống rượu như thế?" Hứa Đan Lạc không cam tâm mà nhìn chai rượu trong tay Giang Hoài Sương, nhưng trong lòng có chút ghen tuông.
"Không chỉ vậy, còn có người thường đầu hoài tống bão (thõa mãn ước vọng: chỉ những người hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác), chỉ là vóc dáng của những người kia so với em thì tốt hơn rất nhiều. Chị đối với cup A của tiểu hài tử chưa phát dục hết thì không có hứng thú." Giang Hoài Sương thừa dịp cơ hội đả kích Hứa Đan Lạc, để Hứa Đan Lạc bỏ đi những mưu ma chước quỷ không tốt kia. Đùa giỡn sao, uống ngụm rượu do người khác đút, chuyện như vậy chẳng lẽ mình sẽ thường xuyên làm sao?
Hứa Đan Lạc quả thật là bị đả kích. "Chị nói ai A? Hiện tại rõ ràng em là B!" Gương mặt nhỏ của Hứa Đan Lạc đỏ lên, một phát bắt được tay Giang Hoài Sương hướng về trước ngực mình, đè xuống: "Lần trước chị ở bệnh viện không phải đã sờ qua sao, em đã sớm không phải A."
Giang Hoài Sương ngây người ra, nhưng xúc cảm mềm mại trong tay cực kỳ chân thật.
"Rõ ràng... Người ta đã không phải tiểu hài tử..." Trên mặt Hứa Đan Lạc lóe lên vẻ thẹn thùng, cầm lấy tay của Giang Hoài Sương ở trên người mình mơn trớn, từ trước ngực chậm rãi một đường đi xuống.
===================================
"Đến cùng chị có đang chuyên tâm làm hay không?" Tề Tử Vũ vẻ mặt ảo não mà nhìn Thang Biên Tâm tâm trạng không yên: "Hiếm thấy ngày hôm nay bà chủ trước thời gian tan tầm đã quên bàn giao cho em công tác tăng ca, chúng ta mới có thể có chút thời gian của mình, làm việc mình yêu thích, tại sao chị luôn là một bộ không có tâm trạng."
"Chị không phải không tâm trạng..." Thang Biên Tâm vẻ mặt vô tội.
"Không có?" Tề Tử Vũ hừ một tiếng, chỉ chỉ tay Thang Biên Tâm: "Từ nãy đến giờ, chị vẫn ngơ ngác đăm chiêu, cả nửa ngày tay cũng không nhúc nhích. Đến cùng chị đang suy nghĩ gì, lại vào lúc này muốn cái gì?"
"Chị đang muốn... Giang Hoài Sương." Thang Biên Tâm trả lời rất thành thật. Cả ngày này mình đều suy nghĩ về sự tình giữa Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc.
Tề Tử Vũ vừa nghe, liền bối rối... "Chị lại vào thời điểm này muốn Giang Hoài Sương?" Tề Tử Vũ cảm giác mình muốn phát điên, trong lòng giận dữ lấy tay rụt trở về, mang theo vài giọt nước mắt rơi trên người Thang Biên Tâm.
"A..." Thang Biên Tâm cau mày: "Em đừng ngưng a... Còn chưa làm xong..."
"Chị muốn Giang Hoài Sương, còn để em làm hăng hái không thú vị. Có bản lĩnh thì chị gọi điện thoại kêu Giang Hoài Sương đến làm cho chị. Nếu không tự mình chị làm đi." Tề Tử Vũ chua ngoa, vẫy vẫy tay rời đi.
"Chị sẽ tự mình làm, không gọi em làm..." Thang Biên Tâm cầm quả cà chua cắt được một nửa ở trong tay, nhìn rau xanh được Tề Tử Vũ rửa sạch một nửa ở trong bồn, lầm bầm lầu bầu nói thầm: "Không phải là lâu rồi không được ăn sandwich yêu thích do em làm hay sao, muốn ăn a. Giang Hoài Sương cũng không giống người sẽ làm sandwich."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT